Chương 1: Tư chất tuyệt đỉnh
Phi Vũ giới, Thiên Khuyết Môn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao phó, Từ Phàm trở về tiểu viện của mình.
Nói là tiểu viện hay chính là một biệt viện trên đỉnh núi, đây là phân phối của đệ tử trung cấp ngoại môn.
Nhìn linh đạo hơn mười mẫu trước cửa và cả một dược điền nhỏ ở phía xa, Từ Phàm tay bấm pháp quyết.
Trên bầu trời linh điền, vô số hơi nước tụ lại cùng với những luồng linh khí mỏng manh, tạo thành thủy vân vừa vặn bao trùm lấy cả khoảnh ruộng.
“Linh Vũ Thuật”
Trên linh điền, thủy vân làm mưa phùn rơi xuống, mang theo cả linh khí mỏng manh tràn vào đồng ruộng.
Nếu để cho những trường lão tông môn nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ hô lên kinh ngạc. Đây chính là Linh Vũ Thuật cấp cao nhất, đã thuộc về phạm trù Đạo.
“Còn mười ngày nữa là những linh đạo này có thể thu gặt được rồi. Đến lúc đó mua thiết bị luyện đan và linh thạch bái sư cũng đủ dùng.”
“Sau khi học được Luyện Đan Thuật thì ta sẽ không cần lo lắng về linh thạch nữa.” Từ Phàm nhìn linh đạo đã lớn hơn ban nãy, cười nói.
Trở lại phòng, mở cấm chế tiêu âm, Từ Phàm bắt đầu thả lỏng người, cầm trong tay một thanh đao khắc tùy tiện nhặt một khúc Thiết Cốt Mộc lên điêu khắc.
Theo đao khắc trên tay lên xuống nhịp nhàng, chỉ chốc lát, một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang mini đã xuất hiện trong tay Từ Phàm.
“Haiz, cái hệ thống thánh ẩu này không biết là do ai tạo ra, lại cứ chọn trúng ta mới chịu.”
“Rõ ràng cho mình tư chất tuyệt đỉnh, lại còn bị hạn chế là ngày cuối cùng của đại nạn mới đột phá được. Luyện Khí kỳ một trăm năm mươi năm, Trúc Cơ kỳ hai trăm năm, Kim Đan kỳ năm trăm năm, Nguyên Anh kỳ một ngàn năm, Phân Thần kỳ…”
“Thôi quên đi, chắc đến lúc đó chẳng thiết sống nữa.”
Từ Phàm đặt Ngũ Lăng Hoành Quang đã điêu khắc xong qua một bên, lại cầm lấy Thiết Cốt Mộc đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh lên khắc tiếp. Đây là một cách hắn thả lỏng trong lúc nhàn rỗi.
“Khi gặp đại nạn đột phá trăm phần trăm, ở giữa có chết cũng không cho sống lại.”
“Đây chẳng phải bảo ta làm trạch nam đệ nhất tu chân giới à, tuy trước đây ta cũng trạch như thế.”
“Nhưng thế giới rộng lớn vô biên, thần vận vô hạn như vậy, ta cũng muốn đi khám phá.”
Từ Phàm nói đến đây chợt lắc đầu.
“Thế giới bên ngoài nguy hiểm quá, thôi cứ buông thả một thời gian, chờ ta đến luyện khí tầng mười hai rồi đi sau vậy.”
Trong lúc lảm nhảm, lại một chiếc Đại Chúng Đồ Quan được điêu khắc xong.
Từ Phàm đứng dậy, đi tới trước một mặt tường, tùy tiện gõ vài cái lên đó.
Cửa ngầm trên tường mở ra, có một cầu thang đi xuống bên dưới. Đây là một tầng hầm mà Từ Phàm dùng Địa Chấn Thuật xây nên.
Đi xuống tầng hầm, Từ Phàm búng tay mọt cái, một chiêu Chiếu Minh Thuật đỉnh cấp đánh vào trần nhà, căn hầm bốn mươi mét vuông chợt sáng rực như ban ngày, cứ như được ánh bình minh rọi chiếu.
Giữa tầng hầm đặt một cái đài lớn, bên trên là thành phố trong ký ức của hắn, trên đường phố ngựa xe như nước, đủ loại mặt tiền cửa hàng, trong sân trung tâm của cái đài có một tượng gỗ rất giống Từ Phàm.
Từ Phàm tiện tay đặt hai chiếc xe gỗ xuống lối đi bộ được điêu khắc, chúng cũng hòa mình vào dòng xe cộ như nước.
“Không quay về được nữa. Có anh cả ở nhà, cha mẹ tuổi già cũng không phải lo lắng gì.”
Từ Phàm ngây người nhìn vào khoảnh sân nhỏ ở trung tâm của cái đài. Tượng người phụ nữ đang nấu cơm có dáng vẻ rất bình thường nhưng lại là người hắn nhớ nhung nhất.
Hoài niệm một lát, Từ Phàm trở lại phòng mình, bắt đầu tiến hành bài tu luyện cuối cùng của hôm nay.
“Nhập môn sáu năm, luyện khí tầng bốn. Tốc độ này vừa tầm đứng vào trình độ bậc trung, tốt, cố gắng sống sót chính là thắng lợi.” Từ Phàm tự an ủi mình, đồng thời có một suy đoán trong lòng. Sau vô số năm, hắn trở thành người có tu vi cao nhất thế gian, có phải sẽ được trở lại thế giới cũ hay không.
Tiên đế trùng sinh, tiêu dao giữa đô thị.
Từ Phàm bật cười.
“Nếu được như vậy, sống lâu thêm nữa cũng đáng.”
“Được rồi, tu luyện thôi. Lỡ không cẩn thận đột phá thì biết làm sao.”
Từ Phàm bắt đầu tu luyện thường ngày. Công pháp hắn tu luyện là “Ngũ Hành Quyết” trụ cột nhất cũng là ổn định nhất của Tu Chân giới. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều có pháp môn tu luyện riêng biệt, có thể đơn tu, có thể tu luyện kết hợp.
Đặc điểm lớn nhất của “Ngũ Hành Quyết” chính là không có đặc điểm, ưu điểm duy nhất chính là nếu tu luyện cả bộ Ngũ Hành Quyết sẽ có lợi cho thi triển toàn bộ pháp thuật Ngũ Hành, còn lại đều rất bình thường.
Trong cơ thể Từ Phàm, linh lực vận chuyển một tiểu chu thiên cuối cùng quy về đan điền, sau đó lại tiếp tục chu chuyển vòng tròn.
Nhưng tình trạng này chỉ duy trì trong chốc lát, Từ Phàm đã bắt đầu rèn luyện linh lực trong cơ thể, để nó càng thêm tinh thuần.
Linh hồn Từ Phàm xuyên vào một kẻ ăn xin sắp chết, không cha không mẹ, chỉ theo một ông cụ ăn xin thương hại hắn.
Từ Phàm đang định quyên sinh, sau khi biết được thế giới này có Tu Chân giả, mới lại nhen nhóm lên hi vọng sống. Sau khi trải qua muôn vàn đau khổ, đủ đường mưu toan, cuối cùng hắn cũng trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Khuyết Môn.
Sau khi Từ Phàm vào Thiên Khuyết Môn hai năm thì ông cụ ăn xin kia cũng chết, thuốc thang không cứu nổi. Theo lời hắn nói, ông trời đang trừng phạt hắn, không muốn để hắn hưởng phúc.
Sau khi Từ Phàm nhận được viên linh thạch đầu tiên từ lúc bước vào Thiên Khuyết Môn, ông cụ kia đã được trải qua cuộc sống mà trước kia hắn không dám mơ tới, cẩm y ngọc thực, bảo dưỡng tuổi thọ, đáng tiếc chỉ được hưởng phúc hai năm.
Sáng sớm hôm sau, Từ Phàm ăn hết cháo linh mễ thịt băm mình làm xong bèn thi triển Khinh Thân Thuật, bay về phía Thái Học Phong – một trong tam đại chủ Phong.
“Từ sư huynh, xuống đây đi nào. Đừng khoe khoang Khinh Thân Thuật trung cấp của ngươi nữa.”
Một giọng nói sang sảng vang lên, một gã thanh niên dáng dấp thanh tú ngẩng đầu hô lên với Từ Phàm.
Từ Phàm đang bay trên không trung thấy Vương Vũ Luân trên sơn đạo quanh co, híp mắt lại, xoay người bay về phía Vương Vũ Luân.
“Từ sư huynh, lúc nào huynh truyền thụ chút kinh nghiệm đi, làm sao mới có thể tu luyện Khinh Thân Thuật tới trung cấp. Luyện đến chỗ cao thâm nhất, tốc độ đi đường sẽ không chậm hơn ngự kiếm phi hành đâu.” Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm với vẻ hâm mộ, nói.
“Kinh nghiệm à? Chính là bỏ thời gian luyện tập thuật pháp công sát ra luyện Khinh Thân Thuật đấy.” Từ Phàm đùa lại. Vị sư đệ này tiếng tăm lừng lẫy khắp đệ tử ngoại môn, Luyện Khí tầng bốn đánh chết yêu thú Luyện Khí tầng sáu, nhất cử thành danh ở ngoại môn, có người nói một vị trưởng lão còn muốn nhận hắn làm đệ tử.
“Từ sư huynh lại nói đùa rồi, không tu luyện thuật pháp công sát lỡ gặp phải yêu thú bên ngoài thì biết làm sao.”
“Thì không ra ngoài nữa.” Từ Phàm nói với vẻ đương nhiên.
“...”
Vương Vũ Luân không hiểu vì sao sư huynh có thiên phú như vậy mà lá gan lại nhỏ thế, ngay cả chấp hành nhiệm vụ tông môn cũng chọn nhiệm vụ an toàn nhất trong tông môn đầu tiên.
“Từ sư huynh à, có cơ hội thì dạy ta với, tuyệt chiêu của huynh ấy, thế nào?” Vương Vũ Luân nịnh nọt nói.
Người khác không biết chứ hắn từng nhìn thấy, có một lần phong ấn Ngự Thú Đường của tông môn xảy ra sơ suất, mấy trăm con yêu thú chưa thuần hóa xong lao ra ngoài.
Khi hắn bị ba con Hỏa Lang Luyện Khí tầng sáu ép đến đường cùng, là Tử Phàm đúng lúc đi ngang qua, không đành lòng thấy chết không cứu, bèn tiện tay dùng pháp thuật kết hợp ba thuộc tính, nhiên phong mộc tiễn, đánh chết ba con Hỏa Lang cứu Vương Vũ Luân.
Khi đó Vương Vũ Luân càng kinh ngạc, tinh thông thuật pháp loại công sát đã khó, Tử Phàm lại còn tiện tay ném ra thuật pháp liên hợp.
Từ đó về sau, Vương Vũ Luân trở thành tiểu đệ trung thành của Tử Phàm.