Chương 25: Cứu viện
Lúc này giữa trời đất giống như biến thành một sợi dây đàn, ảo ảnh của một bàn tay khổng lồ hóa thành một ngón tay, nhẹ nhàng dừng trên dây đàn.
‘Ting ~~~’
Tiếng sóng âm vô tận mãnh liệt tuôn ra bốn phía như sóng biển.
Tất cả Phệ Linh Phong nơi sóng âm đi qua đều ngã xuống mặt đất như mất đi linh hồn.
Từ Phàm kiên cường chống đỡ thân thể, đưa hai người bị sóng âm chấn động ngất đi lên Linh Phong chu, nhanh chóng bay về phía xa.
Đàn Phệ Linh Phong che khuất bầu trời phía sau dường như kẹo bông đã bị cắn mất một nửa, chịu kinh hãi bay về phía tổ.
Trên một bãi cát bên hồ, Từ Phàm với sắc mặt tái nhợt, đang nướng một con gà rừng to béo, hai người nằm hôn mê bên cạnh.
“Không ngờ di chứng dùng đại chiêu lại nghiêm trọng như vậy, cũng không biết khôi phục trong bao lâu.”
“Cảm giác hơi thiệt thòi.”
Nói xong, Từ Phàm nhìn đôi phu phụ thường xuyên rải cẩu lương cho mình này.
Từ Phàm vừa nói xong, đã cảm thấy khí huyết dâng lên, vội vàng lấy ra một viên Thanh Mộc đan cao phẩm nuốt vào, bắt đầu chữa thương.
Bây giờ trong cơ thể Từ Phàm, linh lực mất cân bằng, khí huyết rối loạn, không tu dưỡng mấy ngày rất khó khôi phục được trình độ trước kia.
“Xem ra mấy ngày nay không thể dùng được thuật pháp tiêu hao linh lực, nhưng loại tinh thần vẫn có thể dùng được.” Từ Phàm nói rồi nhìn yêu thú Địa Long Thú Luyện Khí mười tầng đã bị khống chế ở phía xa.
Có Địa Long Thú bảo vệ, mấy ngày này có thể an toàn sống sót.
Lúc này, Vương Vũ Luân chậm rãi tỉnh dậy.
“Đây là địa ngục sao.” Vương Vũ Luân vẫn còn mơ hồ.
“Đúng vậy, vì liên lụy bạn bè mà ngươi bị đánh vào mười tám tầng địa ngục.”
Từ Phàm vừa xoay gà nướng vừa chậm rãi nói, thằng nhóc này quen biết ta xem như mạng không chết được.
Vương Vũ Luân đột nhiên phản ứng lại.
“Ta chưa chết!!”
“Từ đại ca, ngươi đã cứu ta và Thiến Nhi.”
Vương Vũ Luân nói xong, nhéo đùi mình một chút, nhìn vợ bên cạnh ngây ngô cười ha ha.
Từ Phàm liếc nhìn Vương Vũ Luân, sau đó tiếp tục đại nghiệp nướng gà của mình.
Một lọ Định Thần đan cao phẩm được ném bên cạnh Vương Vũ Luân.
“Vợ chồng các ngươi trúng vết thương âm sát, bây giờ tinh thần hơi rối loạn, phải uống thuốc. Đừng để lại di chứng.” Từ Phàm khẽ nói, trong giọng nói hơi đau buồn, Định Thần đan là đan dược cấp một, một lọ này trị giá 5600 linh thạch.
Vương Vũ Luân nhặt đan dược lên, cảm động nói: “Từ đại ca, đây là lần thứ hai ngươi cứu ta, cám ơn ngươi.”
Giọng điệu vô cùng chân thành, có cảm giác chỉ cần ngươi cần ta sẽ dâng lên mọi thứ.
Từ Phàm rùng mình một cái, giọng điệu tình huynh đệ như vậy hắn hơi chịu không nổi.
“Những thứ này đều phải trả lại, phí cứu giúp của ta là hai vạn linh thạch, còn có chai Đinh Thần Đan này là hai ngàn linh thạch, sau khi quay về tông môn nhớ đưa cho ta.”
Sắc mặt Vương Vũ Luân căng thẳng, giống như không có nhiều linh thạch như vậy, sau đó cười xấu xa nói: “Thiếu nợ trước, đợi đến khi ta có linh thạch trả ngươi một trăm vạn.”
Lúc này, Mộ Dung Thiến Nhi chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, thuận tay nhéo Vương Vũ Luân một cái.
“Phu quân, ngươi có đau không?” Mộ Dung Thiến Nhi thấp giọng hỏi, nàng cảm thấy mình vẫn còn sống.
“Đương nhiên là đau.” Vương Vũ Luân đau khổ nói.
“Phu quân, chúng ta chưa chết.”
“Cám ơn ân cứu mạng của Từ đại ca.”
Mộ Dung Thiến Nhi nói rồi giãy dụa đứng dậy, kết quả phát hiện cả người không có sức, linh lực cũng không thể điều động.
Sau khi uống một viên Định Thần đan mà Vương Vũ Luân đưa cho, mới thở phào một hơi.
Lúc này, đại nghiệp nướng thịt của Từ Phàm đã hoàn thành, bẻ miếng đùi gà nóng hổi đầy dầu xuống bắt đầu gặm.
“Nói một chút đi, là não ai bị tắc nhiều năm chưa trị khỏi, dám đi trêu chọc Phệ Linh Phong.”
Từ Phàm vừa gặm đùi gà vừa nhìn hai người nói, thật sự là một chuyên gia đi tìm đường chết.
Vương Vũ Luân xấu hổ gãi đầu, nói: “Kế hoạch của bọn ta vốn vô cùng cẩn thận, nhưng không ngờ nửa đường xảy ra chút vấn đề, kết quả bị Phệ Linh Phong phát hiện.”
“Vốn cho rằng có bí pháp Từ đại ca dạy thì có thể dễ dàng trốn thoát, kết quả ta nghĩ nhiều rồi.”
Khóe miệng Từ Phàm giật giật, đây là còn trách bí pháp ta đưa cho ngươi không đủ kích thích sao.
“Chuyện khác không nói, ta đã biết được rồi, ngươi trêu chọc thứ đồ kia làm gì.”
Lúc này, Mộ Dung Thiến Nhi xấu hổ cúi đầu.
“Mật do Phệ Linh Phong tạo ra có thể làm đẹp da và duy trì nhan sắc, kéo dài tuổi thọ, đặc biệt đối với người có ám thương, dùng trong thời gian dài còn có thể loại bỏ ám thương.”
“Lúc mẫu thân Thiến Nhi sinh Thiến Nhi, gia tộc bị cường địch xâm lược, lúc ấy nàng vừa mới sinh Thiến Nhi đã phải đi chiến đấu với cường địch, sau đó không thể chữa khỏi hoàn toàn gốc bệnh.”
“Nghe nói mật của Phệ Linh Phong có thể loại bỏ ám thương, chủ yếu nhất chính là, có mật Phệ Linh Phong là ta có thể cầu hôn với gia tộc của Thiến Nhi.”
Nghe đến đây, Từ Phàm đã hiểu được, lại là một tên nhóc đáng thương bị sính lễ dồn vào đường cùng, nhạc mẫu nương cực kì độc ác.
“Căn cứ theo thân phận đệ tử dự bị ở Giáp Tự đường của ngươi, mẹ vợ tương lai của ngươi còn chướng mắt ngươi.” Từ Phàm kỳ quái nói, phàm là người tinh mắt một chút đều có thể nhìn ra tên nhóc này có tiềm năng.
“Mẹ vợ ta nói con người ta rất tốt, cho nên sính lễ từ hai trăm vạn linh thạch lúc đầu giảm còn một trăm vạn linh thạch.” Vương Vũ Luân thầm nói.
“Mẹ vợ ngươi quả thật tốt với ngươi.” Từ Phàm đau trứng nói, một trăm vạn linh thạch, dù là hắn ước chừng cũng phải tích lũy hơn mười năm.
“Cho nên ta mới bí quá hóa liều, muốn dùng thứ này làm sính lễ, ta và gia tộc bàn bạc một chút, xem có thể lấy ra năm mươi vạn linh thạch không.”
Nhìn dáng vẻ mong đợi của Vương Vũ Luân, Từ Phàm nghĩ đến bản thân bị ba mươi vạn sính lễ đánh bại kiếp trước, nhất thời vậy mà lại có cảm giác đồng bệnh tương liên với Vương Vũ Luân.
“Nói chuyện lâu rồi, ngươi đã lấy được đồ chưa?” Từ Phàm lại hỏi.
“Đã lấy được đồ rồi, đáng tiếc chỉ bằng một nửa dự đoán.”
“Nhưng ta nghĩ hẳn là đủ rồi.” Vương Vũ Luân lấy ra một cái bình nhỏ nói.
Lúc này, trong mắt Từ Phàm lóe lên một chút tính toán, mật này tốt như vậy, hẳn là rất có giá trị nhỉ, đúng lúc linh thạch luyện khí hậu kì của mình sắp hao hết.
“Thứ này trị giá bao nhiêu linh thạch?” Từ Phàm hỏi.
“Một cân hai ngàn linh thạch, muốn mua cũng không có hàng.” Mộ Dung Thiến Nhi nhẹ nhàng nói.
Hai mắt Từ Phàm sáng lên, nói với hai người: “Nào, chỉ cho ta nơi các ngươi lấy mật.”
Ba ngày sau, dựa vào đan dược chữa thương cấp cao, Từ Phàm đã hoàn toàn khôi phục, lúc này hắn đang cưỡi một con Vân Hoa Lộc tiến về biển hoa, rừng trúc phía trước chính là tổ của Phệ Linh Phong.
Lúc đến gần tổ ong, Vân Hoa Lộc dừng lại, dù có nói gì cũng không muốn tiến về trước
“Phía trước chính là địa bàn của Phệ Linh Phong sao, cũng tốt.”
Từ Phàm vừa nói vừa đối mi tâm với Vân Hoa Lộc một chút, sau đó nói: “Tìm một chỗ trốn đi.”
Vân Hoa Lộc là một thụy thú loại nhỏ, dáng vẻ cũng rất đẹp, quan trọng nhất là nó có thể mang lại may mắn cho chủ nhân, sau khi trưởng thành có thể gọi là Tường Vân, Từ Phàm không ngờ mình vậy mà đụng phải may mắn lớn, có thể gặp được Vân Hoa Lộc ở đây, muốn tự mình mang về nuôi.
Vân Hoa Lộc “oa” một tiếng, chạy về hướng nơi vừa đến.
“Mật Phệ Linh Phong, ta đến đây.”
Từ Phàm dùng Khinh Thân thuật, hóa thành một cơn gió, thổi về phía rừng trúc.