Chương 31: Bái sư
Ông lão dùng gậy gõ nhẹ một cái lên đầu đứa trẻ tên Tiểu Nha Tử, cười nói: “Nói cho ngươi thêm một bí mật, sau khi nhìn thấy tiên nhân, cái gì cũng đừng quan tâm, trực tiếp dập đầu.”
“Sau đó xin tiên nhân thu ngươi làm đệ tử.”
“Nếu như ngươi có tiên duyên, vậy sau này ngươi sẽ là tiên nhân bay tới bay lui trên trời.”
Hai mắt ông lão đục ngầu, trong đó lại chứa một chút thổn thức, thầm than năm tháng trôi qua nhanh như ánh sáng, chính mình không nắm chắc được một chút xíu cơ hội thành tiên kia.
Đứa bé trai không nghe lời ông lão nói, mà là ngơ ngác nhìn về nơi cách đó không xa.
Trên tuyết sơn, một bóng dáng đang chậm rãi rơi xuống nhẹ nhàng, giống như một sợi lông vũ.
Ông lão nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của đứa bé trai, chỉ một cái liếc mắt, trong lòng ông lão đã có tính toán.
Sau khi nhìn xung quanh, phát hiện mọi người trong đội ngũ lên tuyết sơn ở phía trước đều đang mải miết đi đường.
Lúc này, ông lão ra dấu im lặng với đứa bé trai, lặng lẽ mang theo đứa bé trai đi về hướng bóng người rơi xuống.
Cho đến sau khi tách ra hoàn toàn với đội ngũ, ông lão mới nói với đứa bé trai: “Tiên duyên của ngươi tới rồi, chỉ cần chúng ta cứu được tiên nhân, không thành tiên nhân cũng sẽ có vinh hoa phú quý cả đời.”
“Lời ta nói, ngươi đều hiểu sao?”
“Vinh hoa phú quý là ý gì vậy ạ?” Đứa bé trai thật thà hỏi, hắn chỉ biết điểm tâm và đồ ăn vặt ở trên trấn nhỏ rất đắt.
“Chính là bữa ăn nào ngươi cũng có thể được ăn thịt.”
Chẳng biết tại sao, đôi mắt ông lão bị lay động một chút, vào khoảnh khắc đó hắn dường như thấy được ánh sáng trong mắt đứa bé trai.
Trong nháy mắt, toàn thân đứa bé trai đều tràn ngập hăng hái.
“Nhớ kỹ, việc này không thể nói cho bất cứ ai, nếu như tiên nhân còn sống, ta chẳng sợ phải liều hết bộ xương già này cũng phải giúp ngươi tranh thủ một cái tiên duyên.”
“Nếu như tiên nhân đã chết, tìm một nơi phong thủy bảo địa an táng.”
Còn có câu mà ông lão không nói, trước khi an táng hắn phải tìm ra toàn bộ đồ vật có giá trị.
“Ta hiểu rồi, gia gia.” Đứa bé trai nghiêm túc nói, hiện tại tràn ngập trong đầu hắn đều là ảo tưởng về cuộc sống sau này bữa nào cũng được ăn thịt.
Một giờ sau, hai ông cháu rốt cuộc cũng tìm được tiên nhân từ trên trời rơi xuống.
“Gia gia, bộ dáng người tiên nhân này thực bình thường.” Đứa bé trai nhìn Từ Phàm chỉ có dung mạo bình thường, nói.
“Đừng nhiều chuyện như vậy, trước tiên cứu tiên nhân rồi lại nói.”
Nhìn Từ Phàm ăn mặc một thân đạo bào, đứa bé trai cắn răng, bắt đầu tìm kiếm công cụ có thể dùng được ở xung quanh.
Cuối cùng ông lão dùng dây thừng và một vài cành cây khô làm thành một cái cáng đơn giản, hao hết sức lực chín trâu hai hổ mới kéo được Từ Phàm về đến nhà đứa bé trai.
Vừa đến cửa nhà, một đứa bé gái nhỏ gầy khoảng chừng sáu tuổi đã nhanh chóng nhào vào trong mắt đứa bé trai.
“Ca ca, ta sợ, có con chó lớn muốn cắn ta.” Đứa bé gái khóc hu hu nói.
“Không sao, một lát nữa ca ca đi đánh chết chó lớn.” Đứa bé trai kiên định nói.
“Ca ca, thúc thúc này là ai vậy?” Đứa bé gái chỉ vào Từ Phàm đang nằm trên cáng nói.
“Đây là vinh hoa phú quý của chúng ta, cứu hắn về, mỗi ngày chúng ta sẽ có thể ăn thịt.”
Đứa bé trai vừa nói vừa cùng với ông lão đỡ Từ Phàm lên chiếc giường duy nhất trong nhà đứa bé trai.
“Tiểu Nha Tử, mỗi ngày ngươi chỉ cần nấu một chút cháo loãng đút cho tiên nhân là được, không cần gọi lang trung.”
“Bệnh của tiên nhân, không phải bệnh mà bọn họ có thể xem.”
Ông lão nói, còn lấy ra hai lượng bạc vụn đưa cho đứa bé trai.
“Khoảng thời gian gần đây, ngươi không cần lên núi hái thuốc, cứ chăm sóc tiên nhân là được.” Ông lão không ngại phiền dặn dò, dường như là vì đền bù tiếc nuối của chính mình lúc trước.
Sau khi dặn dò xong toàn bộ, ông lão đứng dậy rời khỏi nhà đứa bé trai.
“Lạc Sinh à, ơn cứu mạng của ngươi ta xem như đã trả, nhà các ngươi có thể xuất hiện tiên nhân hay không, liền xem tạo hóa của hai đứa trẻ kia đi.”
Trong thời gian còn lại, đứa bé trai mang theo muội muội của mình bắt đầu dựa theo lời của ông lão mà làm, bởi vì nhà của đứa bé trai tương đối hẻo lánh, trái lại cũng không có người nào tới.
Nửa tháng sau.
Vào một buổi trưa nọ, đứa bé trai đang xoa bóp cánh tay cho Từ Phàm, đây là cách của ông lão mà ông đã nói cho hắn biết.
Tiểu nữ hài ở bên cạnh chống cằm, xem ca ca làm việc.
“Ca ca, ngươi nói khi nào chúng ta mới có thể trải qua thời gian ngày ngày được ăn thịt.”
“Chờ sau khi vị tiên nhân đại ca này tỉnh lại.” Đứa bé trai cười nói với muội muội, trong lòng thì lại có chút ỉu xìu, xem ra cuộc sống mỗi ngày đều được ăn thịt còn rất xa xôi.
Vào lúc này, Từ Phàm thong thả tỉnh lại, toàn thân chưa động, bắt đầu dùng cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.
Theo cuộc trò chuyện của đứa bé trai và đứa bé gái, Từ Phàm đã biết mình đã trải qua những gì.
“Còn may là được người khác cứu, nếu như ở trên tuyết sơn, chẳng phải là muốn đông cứng lại rồi.” Từ Phàm thầm nghĩ trong lòng, nói.
Trong lúc Từ Phàm hôn mê này, hắn vẫn luôn ở trong không gian linh hồn của mình chém giết lẫn nhau với Tử Hồn Trùng.
Ngay từ đầu Tử Hồn Trùng thừa dịp Từ Phàm suy yếu, trực tiếp gặm hơn phân nửa linh hồn của Từ Phàm, cho đến khi sắp bị cắn nuốt hoàn toàn hắn mới phản ứng kịp, sau đó mới bắt đầu ở không gian linh hồn rộng lớn vô biên đấu trí đấu dũng với Tử Hồn Trùng, cho tới bây giờ hắn mới tiêu diệt hoàn toàn được con Tử Hồn Trùng kia.
Sau khi xác định xung quanh không có tình huống nguy hiểm, Từ Phàm chậm rãi mở mắt.
“Đứa trẻ này, ngươi làm thế này là không lấy được tiền boa đâu.” Từ Phàm chậm rãi nói, hôn mê nửa tháng, cả người đều có chút cứng ngắc, miệng còn có chút nếp nhăn nữa.
Lời Từ Phàm trong nháy mắt cắt ngang hai huynh muội đang hướng tới cuộc sống tốt đẹp.
Trong nháy mắt khi nghe được Từ Phàm nói chuyện kia, đứa bé trai nhớ tới lời gia gia căn dặn, không nói hai lời, trực tiếp kéo muội muội quỳ xuống, bắt đầu dập đầu liên tục.
“Tiên nhân, xin hãy chúng ta làm đồ đệ đi.”
Cái dập đầu của đứa bé trai làm cho mặt đất vang dội bình bịch, Từ Phàm chỉ nhìn cũng cảm thấy đau, tên tiểu tử ngốc này, dùng sức thật sự để dập đầu.
Từ Phàm đứng dậy đỡ đôi huynh muội dậy, tiện thể kiểm tra tư chất của bọn họ một chút.
Muội muội tam linh căn, ca ca tứ linh căn, tại tu tiên đại thế giới này thuộc loại vừa lúc có tư cách có thể làm bia đỡ đạn.
“Các ngươi sao lại muốn bái ta làm sư.” Từ Phàm ngồi trên giường, bắt đầu bái sư tam vấn, việc này cũng thừa nhận hai huynh muội bọn họ có tư cách trở thành đồ đệ của hắn, huống chi bọn họ còn là ân nhân cứu mạng của mình.
Mà điều quan trọng nhất là, bây giờ hắn có tư cách thu đồ đệ ở trong tông môn, sau khi các đồ đệ trải qua khảo hạch thì sẽ trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Khuyết môn.
“Chúng ta muốn mỗi ngày đều được ăn thịt.” Hai huynh muội trăm miệng một lời nói.
Từ Phàm nhìn biểu cảm chân thành tha thiết hướng tới của hai người, ừm, cửa này đã qua, trực diện đại đạo, mới có thể thành tiên.
“Các ngươi cho rằng thế nào là tiên.”
Từ Phàm vừa định hỏi câu thứ hai, cuối cùng lại không hỏi ra, hai đứa trẻ thì biết cái gì.
“Được rồi, ta hỏi các ngươi một câu hỏi mấu chốt.” Lúc này Từ Phàm lộ ra vẻ nghiêm túc hỏi.
“Tiên nhân xin cứ nói.”
Ngón tay Từ Phàm toát ra tử sắc linh quang, nhẹ nhàng từng chút bay về hướng đôi huynh muội này.
“Bản tính của một người là không thể thay đổi, đây là khảo nghiệm cuối cùng của ta.”
Nhìn đôi huynh muội đã lâm vào trong mộng cảnh này, Từ Phàm nhàn nhạt nói: “Qua được khảo nghiệm của ta, ta thu các ngươi làm đồ đệ.”
“Không đủ tư cách, ta hứa cho các ngươi cả đời phú quý.”
Vừa kiểm tra toàn thân, hắn phát hiện ngoại trừ mấy cái Pháp khí đã sử dụng khi ở trên trời, những cái khác đều còn ở, bốn túi trữ vật một cái đều không thiếu.
Ánh mắt Từ Phàm nhìn về hai huynh muội càng thêm hoà nhã.