Chương 35: Thuyền Phù Thiên bị phá hỏng
Nhìn trưởng lão ngoại môn trước mắt, đầu óc Từ Phàm cấp tốc chuyển động.
“Trưởng lão, lời này giải thích thế nào.”
Giọng điệu sợ hãi bị Từ Phàm nắm bắt vô cùng thích hợp.
“Tông môn vào đến thời điểm mấu chốt này, đang lúc cần đến Luyện Khí sư, ngươi lại ở nơi này bận rộn việc riêng.” Trưởng lão ngoại môn trừng mắt nói, trong lòng lại muốn ngân nga một tiểu khúc, nhiệm vụ Phong chủ giao phó đã hoàn thành.
“Ta…”
“Vãn bối vốn dĩ muốn ra sức vì tông môn, chỉ là nửa tháng trước, lúc ra ngoài gặp phải truy sát, bị trọng thương, mãi đến bây giờ mới hoàn toàn hồi phục.”
“Pháp bảo luyện khí sắp đến thời hạn giao ước với người ta, cho nên mau chóng tới đây luyện chế.”
“Ngày mai ta sẽ nhận nhiệm vụ của tông môn.”
Từ Phàm thận trọng nói, bây giờ Nguyên Anh kỳ với mình chính là đại lão, không thể đắc tội.
“Thì ra là thế, xem ra là oan uổng cho ngươi rồi.” Trưởng lão ngoại môn gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Ngươi vừa luyện chế ra pháp bảo gì, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một chút.”
Từ Phàm vốn định từ chối, nhưng nhìn biểu cảm tràn đầy hứng thú kia của trưởng lão ngoại môn, Từ Phàm quả quyết từ bỏ ý nghĩ này.
Khi hộp kiếm được lấy ra, ánh mắt trưởng lão ngoại môn nhìn Từ Phàm trước đây đã thay đổi, giống như người yêu ngọc nhìn thấy một khối ngọc chưa từng điêu khắc.
Trưởng lão nhận lấy hộp kiếm, bắt đầu cẩn thận quan sát.
“Ừm, nền tảng phù văn rất vững chắc, pháp trận khắc hoạ cũng là rất có sáng tạo.
“Tinh luyện, dung hợp, thành hình cũng tạm ổn, có lẽ là do mượn Linh hoả ở bên ngoài.
Ánh mắt của trưởng lão càng lúc càng sáng, nền tảng phù văn của tiểu tử này thực sự quá vững chắc, xem ra tương lai Luyện Khí phong lại có một vị Luyện Khí đại sư rồi.
“Đã nắm giữ bao nhiêu loại phù văn.” Trưởng lão thuận miệng hỏi.
“Hai trăm linh sáu loại.” Từ Phàm thành thực trả lời, một nửa số linh thạch hắn có đều tiêu để mua phù văn, thậm chí có những phù văn quý giá, hắn vẫn còn đang học lực ý chí trong đó thì đã biến mất.
“Rất tốt, rất tốt, ngươi cũng đừng nhận nhiệm vụ nữa, sáng sớm ngày mai đợi ta ở chỗ này, ta sẽ đưa ngươi vào nội môn tu sửa Phù Thiên chu.”
Trưởng lão đập vào vai Từ Phàm, một luồng kí hiệu đánh vào trong người Từ Phàm.
“Vậy thì ngày mai vãn bối lại lần nữa cung nghênh tiền bối đại giá.” Từ Phàm đón lấy hộp kiếm, cung kính nói.
“Được.”
Kể từ đó, khi Từ Phàm trở lại Địa Tâm phường, có thêm một thói quen, bất kể hắn luyện khí hay không, bố trí vài tầng kết giới trước rồi nói.
Trên Linh Phong chu, Từ Phàm quay đầu lại nhìn Địa Tâm phường, vừa muốn chửi bậy, lại nghĩ đến kí hiệu trên vai, hắn chọn cách im lặng.
Linh Thương phong, Tổng bộ Thương hội Liên minh.
Từ Phàm giao hộp kiếm cho Bàng Phúc.
“Từ đại sư, ba Pháp khí của ngươi, ta bán được tổng cộng hai mươi vạn Linh thạch.” Bàng Phúc nói.
Từ Phàm ngây người, kẻ tiêu tiền như rác rất nhiều sao.
“Sao lại nhiều hơn năm vạn linh thạch.” Vốn dĩ cảm thấy một Pháp khí năm vạn linh thạch đã đủ nhiều rồi.
“Nhiều năm như vậy, tên tuổi của Thương hội luyện khí đại sư của chúng ta ở ngoại môn có độ nổi tiếng rất lớn rồi.”
“Cho nên sau khi tin tức ngươi muốn bán Pháp khí tung ra, người đến xem Pháp khí tấp nập nườm nượp.”
“Lại cộng thêm hội giao lưu môn phái hai tháng sau, cho nên tăng giá không ít.” Bàng Phúc vui mừng nói.
“Ngoài ra, bên này của ta còn nhận được đơn đặt hàng của mười sáu vị đệ tử có ý tham gia Chiến đường.”
Từ Phàm nghe thấy lại đặt hàng như thế, trước tiên vui mừng, sau đó lại hơi khổ tâm nói: “Những đơn đặt hàng này ngươi bỏ đó đi, ta bị một vị trưởng lão của Luyện Khí phong bắt lính rồi.”
“Được, những đơn hàng này dù sao cũng không gấp.” Bàng Phúc nói.
“Hai mươi vạn linh thạch thương hội cứ giữ lại trước, lúc ta mua sắm vật liệu sau này lại dùng.”
Nói rồi, Từ Phàm lại đưa cho Bàng Phúc một danh sách, trên đó đều là đều là đồ hắn muốn mua.
“Đủ bộ thi thể của yêu thú Trúc Cơ đỉnh phong và Kim Đan sơ kỳ?”
“Từ đại sư muốn lượng lớn con rối luyện chế sao.” Bàng Phúc kinh ngạc nói, khoảng thời gian trước hắn đã giúp Từ Phàm thu mua một cỗ thi thể Giao long Kim Đan sơ kỳ.
“Cảm giác cuộc sống không được đảm bảo.” Từ Phàm nhếch mép nói.
“...”
Sau khi về đến đỉnh núi của nhà mình, Từ Phàm phát hiện có thanh linh kiếm truyền tin tức đang nằm quanh quẩn ngoài cấm chế nhà mình.
Từ Phàm chạm nhẹ một cái, tất cả tin tức đều xuất hiện trong đầu Từ Phàm.
“Nhân vật chính này thật nhiều chuyện, cảm tạ gì chứ, cách xa ta một chút là được.”
Sau khi nhìn thấy tin tức, Từ Phàm quyết định sau khi đón hai đồ đệ của mình về, hắn sẽ chuyển nhà, sống ẩn cư.
Từ Phàm chuẩn bị một chút Pháp khí luyện khí dùng tới, rồi bắt đầu nghỉ ngơi, luyện chế Bảo khí tiêu hao tinh thần rất nhiều, cần phải nghỉ ngơi tử tế.
Sáng sớm, Từ Phàm xuất hiện ở trước cửa của Địa Tâm Luyện Khí phong từ rất sớm, nói chuyện cùng với một đám hộ vệ.
Lúc này, trên bầu trời một cỗ xe ngựa to lớn xuất hiện giữa không trung, một luồng lực hút, hút thẳng Từ Phàm lên trên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Từ Phàm liếc nhìn, là vị trưởng lão ngày hôm qua kia.
“Nghỉ ngơi khoẻ chưa.” Trưởng lão mỉm cười hỏi, có vẻ tâm trạng rất tốt.
“Đã hồi phục viên mãn.”
“Đã từng đến nội môn chưa.” Trưởng lão cười hỏi.
“Chưa.” Từ Phàm đáp, về vị trí của nội môn, hắn đoán có lẽ là ở đại lục có không trung ở nơi cực cao, hoặc là bí cảnh.
“Vậy thì ta sẽ đưa ngươi đi mở mang kiến thức.”
Trưởng lão nói xong, liền khởi động xe ngựa lớn như một lâu các bay về phía không trung, Từ Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, ý đồ nhìn đến nội môn ở đằng xa.
“Không phải nhìn, nội môn không ở nơi này.”
Nói rồi, xe ngựa quay vào trong một đám mây trắng lớn, trong nháy mắt, trời đất thay đổi.
Từ Phàm há hốc miệng nhìn cửa lớn rộng lớn ở nơi xa kia, giống như một cự phong.
Hai bên cửa lớn còn có hai con Vân Hải Giao Long dài hàng nghìn mét trông giữ.
“Nội môn nói một cách chuẩn xác chính là một nửa thế giới Tiểu Thiên.” Trưởng lão nhìn Từ Phàm đang kinh hoàng, hài lòng nói, dễ như chính mình năm xưa nhìn thấy cánh cửa lớn này.
“Trưởng lão, hai con Giao Long trông giữ trước cửa đều là tu vi gì.” Từ Phàm nhìn Giao Long đi lại gần cửa lớn nói, thứ đồ chơi này nghe nói rằng đến Đại Thừa Kỳ sẽ có tư cách tiến hoá thành Chân Long.
“Hợp Thể kỳ, là Môn chủ bắt được ở biển Vô Tận, nhìn có phải rất khí phách.” Trưởng lão cười nói.
“Vâng, vâng.”
“Ha ha, ngươi bỏ ra một vạn linh thạch, nó còn có thể để ngươi cưỡi một vòng.” Trưởng lão nhíu mày nói với Từ Phàm.
“...” Cưỡi Giao Long đâu phải là dạo câu lạc bộ, ngươi quanh co như vậy làm gì.
“Ta thấy không cần đâu, một vạn linh thạch, ta nên để mua chút đồ có tác dụng hơn.” Từ Phàm nói, đợi ‘cẩu’ vài nghìn năm, ta cũng có thể làm ra mấy thứ đồ chơi này.
“Vậy thì đáng tiếc rồi, thực ra khá uy phong đấy.” Trưởng lão tiếc nuối nói, năm đó để cưỡi Giao Long dạo một vòng, hắn đã tích trữ linh thạch rất lâu, lúc đó không rẻ như bây giờ.
Lúc nói, xe ngựa của trưởng lão đã xuyên qua cửa lớn này, theo suy đoán của Từ Phàm, cửa lớn này cao ít nhất một vạn mét.
Vừa tiến vào cửa lớn, Từ Phàm đã nhìn thấy Phù Thiên chu trăm nghìn lỗ thủng kia đậu trên bầu trời.
“Gọi ngươi đến, chủ yếu là phụ trách tu sửa lớp vỏ bên ngoài của Phù Thiên chu và liên kết sửa chữa các phù văn bị hỏng.”
“Không cần lo lắng ngươi không luyện hóa nổi vật liệu kia, có tu sĩ Luyện Hư chuyên nghiệp giúp đỡ ngươi.”
“Còn về thù lao thống kê theo lượng công việc của ngươi, một mét vuông một nghìn linh thạch.”
“Ngoài ra ta dạy ngươi hai mươi phù văn, điều kiện này có thể chứ.”
Từ Phàm nghe thấy còn có hai mươi phù văn, bắt đầu kích động.
“Trưởng lão, có phù văn liên quan đến phương diện ổn định không gian, liên kết linh lực, điều khiển linh lực sao?” Từ Phàm kích động nói.
“Có, đều có.” Trưởng lão nở ra một nụ cười ngọt ngào, ngươi xem ta cũng không phải kiểu trưởng lão ép buộc người khác kia.