Chương 4: Giáp Tự đường
Từ Phàm ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, thứ duy nhất được coi là phúc lợi của hệ thống của hắn, là có thể ngăn được các loại điều tra thăm dò của tu sĩ đại năng, còn tạo ra hiện tượng giả, khiến những tu sĩ đại năng đó không phát hiện được bất thường.
“Cũng đủ rồi đó, các ngươi lo lắng cho sự an toàn của tông môn tới cỡ nào thế, cách vài ngày cứ phải quét một lần.”
Đây là một trong những chuyện mà Từ Phàm khó chịu nhất khi ở Thiên Khuyết môn, ngay cả đỉnh núi nhỏ của hắn thỉnh thoảng cũng bị một số tu sĩ đại năng thăm dò tỉ mỉ, ban đầu tưởng rằng tu sĩ đại năng đã phát hiện ra sự bất thường của hắn, sau này lại phát hiện tất cả mọi người đều như vậy.
Từ Phàm phàn nàn xong, lấy ra mấy ngọc giản thuật pháp đi mượn được bắt đầu nghiền ngẫm, đây là một trong những cảm hứng của hắn, thích học thuật pháp sau đó phân tích sáng tạo ra thuật pháp mới.
Những chuyện không thể nào trong mắt người tu chân khác, ở chỗ hắn lại đơn giản như uống nước ăn cơm.
“Câu Linh thuật, có thể thu thập tinh hoa linh hồn của yêu thú.”
“Uẩn Linh thuật, có thể duy trì hoạt tính và linh trí bên ngoài linh hồn.”
“Tố Hình thuật thuộc tính Thổ, có thể đắp nặn các loại hình dạng.”
“Ba thuật pháp này khá thú vị, nếu kết hợp thỏa đáng liệu có phải có thể hợp thành Triệu Hoán thuật không?”
“Triệu Hoán thuật, Uẩn Linh thuật chỉ có thể giữ hoạt tính của linh hồn trong một khoảng thời gian, muốn duy trì lâu dài phải có vật dẫn phù hợp.”
“Nhưng vật dẫn thích hợp cho linh hồn ký sinh, mẹ kiếp ta không mua nổi.”
“Kẹt rồi, thôi trước tiên học tốt Luyện Đan thuật kiếm linh thạch đã rồi tính.”
Từ Phàm đặt ba miếng ngọc giản trong tay xuống, phí tổn của Triệu Hoán thuật trong tưởng tượng khá lớn.
Đúng lúc này, một đám ma tước bay ngang qua bầu trời.
Từ Phàm đưa tay nắm một cái, một con ma tước mất đi linh hồn, lao đầu ngã quỵ xuống đất.
Một viên tiểu ma tước bán trong suốt xuất hiện trong tay Từ Phàm.
“Tiểu ma tước, hiến thân mình vì khoa học đi.”
Một chút linh hồn bị Từ Phàm chậm rãi tách ra, đồng thời một nắm bùn đất trên đại địa xuất hiện trong tay Từ Phàm.
Bùn đất dung hợp với một chút linh hồn được tách ra của ma tước, trong nháy mắt một tượng đất tiểu ma tước xuất hiện.
Từ Phàm nhìn tượng đất màu đất, lắc đầu, lại hút lấy một ít vật chất khác từ đại địa dung nhập vào trong bùn đất.
Một quả cầu lửa xuất hiện, bao quanh lấy tượng bùn.
Một lát sau, một con ma tước gốm sứ xuất hiện trong tay Từ Phàm.
“Như này chắc là được rồi đấy.”
Hắn nói xong rồi đánh linh hồn của ma tước vào bên trong ma tước gốm sứ.
“Như vậy hẳng là cũng có thể.”
Hắn nói xong, ngón tay lóe lên linh quang, nhẹ nhàng châm vào trên đầu ma tước gốm sứ.
Trong phút chốc, ma tước gốm sứ giống như có được sức sống, vui vẻ đập cánh, bắt đầu bay múa xung quanh Từ Phàm.
“Xem ra hiệu quả không tồi, chỉ không biết gặp phải linh hồn yêu thú thì sẽ thế nào.” Từ Phàm vuốt cằm nói.
Đúng lúc này, ma tước gốm sứ còn đang bay trên không trung đột nhiên cứng đờ, mất đi sức sống, trực tiếp cắm đầu rơi xuống đất.
“Thất bại rồi, cứ luôn cảm thấy thiếu thứ gì, hôm khác lại đến Tàng Kinh Các tìm kiếm vậy.”
Cùng lúc đó, Vương Vũ Luân chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài tông môn đang khiếp sợ nhìn yêu thú Luyện Khí tầng sáu bị hắn đánh gục bằng một thuật pháp.
“Một chiêu, chỉ dùng có một chiêu.” Vương Vũ Luân nhìn lỗ lớn trên đầu yêu thú do bị Hỏa Mâu thuật đâm thủng xuyên ra, lẩm bẩm nói, bản thân hắn cũng thấy hơi không tin.
Từ sau khi hắn có được hai thuật pháp từ trong tay đại ca tốt của hắn, quay về hắn bắt đầu nghiền ngẫm cả đêm.
Khinh Vũ Hóa Phong thuật cho hắn cảm giác là sự kết hợp sâu của Khinh Thân thuật và Ngự Phong thuật, dung hợp hai thuật pháp này thành một thuật pháp, như vậy không cần nhất tâm nhị dụng cũng có thể triển khai ra, bớt lo, tiết kiệm sức lực.
Sau khi Vương Vũ Luân xem xong một lượt, cảm thấy đã có thuật pháp này, hắn dám nói trong cấp bậc Luyện Khí, không ai có thể theo kịp hắn.
Hỏa Mâu thuật, là một thuật pháp khiến hắn muốn ngừng cũng không ngừng được, đúng là một thuật pháp được sáng tạo riêng dành cho mình.
Ban đầu vốn tưởng rằng uy lực của thuật pháp này sẽ rất lớn, nhưng Vương Vũ Luân không ngờ, uy lực lại lớn như vậy, yêu thú Luyện Khí tầng sáu bị đánh một đòn đã mất mạng.
Lúc này, sư huynh chấp hành nhiệm vụ cùng hắn xách theo một con tuyết hồ đi tới, vừa đi vừa nói: “Tiểu tử kia đừng để bị yêu thú ăn nhá, nếu không sẽ có rắc rối.”
Trong Thiên Khuyết môn, Trúc Cơ hậu kỳ muốn tiến vào Chiến đường thì nhất định phải trải qua các loại nhiệm vụ khảo nghiệm ở Luyện Khí kỳ.
Nhiệm vụ khảo nghiệm của Chiến đường là khảo nghiệm có tỷ lệ tử vong cao nhất trong Thiên Khuyết môn, tỷ lệ tử vong có thể đạt đến một phần mười.
“Trời! Đây là đánh một đòn mất mạng sao.”
Sư huynh của Vương Vũ Luân khiếp sợ nhìn thương tích xuyên thủng đầu yêu thú, rồi lại nhìn Vương Vũ Luân phong khinh vân đạm.
“Chiến đường chúng ta lại có thêm một đại lão bình xét cấp Giáp sao.” Sư huynh lẩm bẩm nói.
Cấp bậc đánh giá của Chiến đường chia thành bốn bậc Giáp, Ất, Bính, Đinh; cấp Đinh là không đủ tư cách, cấp Bính chỉ được coi là bia đỡ đạn trong Chiến đường, cấp Ất mới được có thể làm chủ lực đào tạo.
Còn cấp Giáp, sẽ được cả tông môn đào tạo như chiến lực đỉnh cấp sau này, quan trọng nhất là do đích thân đại năng Luyện Hư hướng dẫn, tài nguyên cao cấp nhất, lão sư truyền thụ đỉnh cao nhất.
Đây là nơi mà tất cả mọi người trong Chiến đường có nằm mơ cũng muốn đến.
“Tại sao sư huynh kinh ngạc như thế.” Vương Vũ Luân thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
“Không có gì, chỉ là cảm thán một chút, chiến lực của sư đệ kinh người, đánh một đòn mà yêu thú Luyện Khí tầng sáu đã mất mạng.”
“Sư đệ, chiến đấu vượt cấp có thể được bình xét từ trình độ cấp Ất trở lên.”
“Nhưng muốn được đánh giá cấp Giáp, thì phải chiến đấu vượt cấp.”
“Với chiến lực hiện tại của sư đệ, cố gắng thêm một chút, một mình giết mười con yêu thú Luyện Khí tầng bảy là có thể được xếp cấp Giáp.”
“Đến lúc đó, sau khi sư đệ tiến vào Giáp Tự đường, thì đừng quên sư huynh đấy.” Sư huynh của Vương Vũ Luân kiên nhẫn nói với Vương Vũ Luân.
“Sao thế được, ta còn chưa tạ ơn sư huynh đề cử ta.” Vương Vũ Luân nghiêm túc nói.
“Ha ha, chuyện nhỏ thôi, sư đệ khách sáo rồi.” Sư huynh xua tay sau đó nghiêm túc nói: “Sư đệ, bây giờ chúng ta trở về bàn giao nhiệm vụ.”
“Thời gian còn lại, sư đệ chuyên tâm tu luyện thuật công sát, tương lai hy vọng có thể gặp sư đệ ở Giáp Tự đường.”
Sư huynh của Vương Vũ Luân nghĩ thầm, nếu thật sự tiến vào Giáp Tự đường, chỉ với phần thưởng khi tiến cử hắn, có lẽ có thể đổi được hai viên Trúc Cơ đan, trong lòng lập tức càng sôi sục.
“Cảm ơn sư huynh đã chỉ điểm.” Vương Vũ Luân nói.
Sau đó hai người vận chuyển công pháp tiến về phía Thiên Khuyết môn.
Buổi tối, Từ Phàm thấy Vương Vũ Luân hưng phấn, kỳ lạ nói: “Một chiêu đánh chết yêu thú tầng sáu thì rất kỳ lạ sao.”
“Ở giai đoạn kích phát cuối cùng, Hỏa Mâu thuật sẽ có tác dụng bình tâm tĩnh khí, trợ giúp ngươi phóng ra phát nào là chuẩn phát đó.”
“Với tác dụng này, không một đòn đánh chết mời kỳ lạ đó.”
Từ Phàm bình thản nói, tay không ngừng lật thịt quay yêu thú, tiện tay dùng linh lực điều khiển một nhúm thì là nhỏ rắc đều lên, sau đó quét mật ong lên.
Lập tức mùi hương thịt nướng mê lòng người tràn ngập trong không khí.
Lúc này, Vương Vũ Luân vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn.
“Từ đại ca, hay là ngươi và ta cùng gia nhập Chiến đường đi.”
“Với thực lực của ngươi, nhất định sẽ được trưởng lão trong tông môn coi trọng, Giáp Tự đường có đại năng Luyện Hư hướng dẫn đấy.” Vương Vũ Luân vung múa hai tay miêu tả cảnh tượng tương lai tốt đẹp cho Từ Phàm.
“Đánh đánh giết giết rất không tốt, tỉ lệ tử vong cao thì không nói, về địa vị còn không bằng đại sư Luyện Đan và đại sư Luyện Khí đỉnh cấp.”
Còn có một nguyên nhân khác là, sau khi hắn tu luyện đến Luyện Khí tầng mười hai, chỉ khi đến ngày đại nạn cuối cùng mới có thể đột phá, đến lúc đó tiến vào Giáp Tự đường cũng chỉ là uy phong nhất thời.
Như vậy, còn không bằng khiêm tốn ngay từ đầu.
Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm mà cạn lời, uy chấn chư giới không phải là giấc mộng của mỗi nam nhân sao.
“Từ đại ca, ta cảm thấy với bản lĩnh của ngươi, cuối cùng nhất định có thể phi thăng Tiên giới, trở thành vị sư tổ thứ ba mươi chín của Thiên Khuyết môn chúng ta.”
“Đến lúc đó, ta có thể làm đệ tử của ngươi, cùng ngươi phi thăng Tiên giới.”
Vương Vũ Luân nói với vẻ mặt ước ao, ở Phi Vũ giới, khi vượt qua thiên kiếp cuối cùng phi thăng lên, ý chí thế giới có thể cho phép mang theo hai tu sĩ có tu vi không thấp hơn Nguyên Anh cùng phi thăng lên Tiên giới.
Lúc này Từ Phàm đang quay thịt nướng, liếc nhìn Vương Vũ Luân một cái.
“Ngươi vẫn còn hướng tới Tiên giới, ngươi không biết rằng, Tiên giới là thế giới còn tàn khốc hơn sao.”
“Nói không chừng nơi đó là một địa ngục đối với người tu chân.” Từ Phàm nói lên một quyển tiểu thuyết mà hắn từng đọc ở kiếp trước.
“Sao thế được, nơi đó là nơi mà người tu chân chúng ta cả đời đều mơ tới.”
“Đó là ngươi thôi.” Từ Phàm nói.
Sợ là phi thăng lên Tiên giới, thì vẫn là cá mặn như thường sao.
Từ Phàm lấy hai cái đĩa, đầu ngón tay phun ra phong nhận sắc bén, trực tiếp chia thịt nướng thành hai phần, sắp vào hai chiếc đĩa.
Ngón tay hóa thành tàn ảnh xẹt qua hai cái đĩa, thịt nướng trong đĩa biến thành vô số miếng nhỏ trong phút chốc.
Vương Vũ Luân thấy cảnh này, đồng tử co lại, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Hắn dám chắc chắn, cho dù hắn thăng cấp đến Luyện Khí kỳ cấp cao, cũng không thể đạt đến trình độ như Từ Phàm có thể vận dụng thuật pháp một cách tinh diệu như vậy.
“Nào, ăn thịt đi, thịt đùi của yêu thú Luyện Khí tầng sáu rất bổ dưỡng.” Từ Phàm cười nói.
Vương Vũ Luân nhận lấy thịt nướng, đột nhiên nghiêm túc nói: “Từ đại ca, ta có thể bái ngươi làm sư phụ không?”
“Ngươi, bái ta làm sư phụ, đầu óc ngươi không có vấn đề chứ.”
“Không phải ngươi nói, ngươi có cơ hội tiến vào Giáp Tự đường, để đại năng Luyện Hư đích thân chỉ dạy ngươi sao.” Từ Phàm kinh ngạc nhìn Vương Vũ Luân nói.
“Từ ca, ngươi biết không, ta sinh ra trong một thế gia tu chân loại hình nhỏ, tuy rằng tu vi cao nhất của nhà ta chỉ là một vị Kim Đan kỳ.”
“Nhưng tổ tiên ta từng xuất hiện tu sĩ Phân Thần.”
Vương Vũ Luân nói xong rồi nhìn Từ Phàm.
Lúc này, Từ Phàm đột nhiên nổi hứng thú.
“Sau đó, ngươi muốn nói gì.”
“Tuy rằng cuối cùng gia tộc ta sa sút, nhưng ghi chép của vị lão tổ Phân Thần đó để lại, để cả gia tộc ta thỉnh thoảng đọc mở mang tầm mắt.”
“Thế giới này của chúng ta tên là Phi Vũ giới, là thế giới Trung Thiên.”
“Còn Tiên giới lại là thế giới Đại Thiên.”
“Từ đại ca, thực ra ngươi nói đúng, Tiên giới là một thế giới tàn khốc hơn.”
Vương Vũ Luân ưỡn thẳng người tiếp tục nói: “Khu vực Thiên Khuyết môn chúng ta là khu vực khá bần hàn của Phi Vũ giới.”
“Ở đại lục trung tâm, nơi đó mới là Thánh địa của người tu tiên.”
“Đại lục trung tâm, chỉ riêng môn phái sở hữu tu sĩ Đại Thừa không dưới trăm môn phái.”
“Môn phái hàng đầu ở đó, Thiên Vũ môn, càng là môn phái thực lực mạnh nhất trong Phi Vũ giới.”
Cùng với lời giảng giải của Vương Vũ Luân, Từ Phàm càng lúc càng không hiểu, rốt cuộc tên tiểu tử này muốn nói gì, sao cứ có cảm giác nói hồi lâu cũng không nói đến trọng điểm, nhưng những kiến thức thế giới này cũng không nghe vô ích.
“Ở đại lục trung tâm, tu sĩ nơi đó đã nghiên cứu công pháp và thuật pháp tu chân đến thực chất, hơn nữa còn dung hợp sáng tạo ra công pháp và thuật pháp mới.”
“Ở đó, người chuyên sáng tạo công pháp và thuật pháp được vinh danh là Sang Linh sư, địa vị còn cao hơn so với Luyện Đan sư và Luyện Khí sư đỉnh cấp.”
“Tổ tiên của ta có viết, hắn tận mắt nhìn thấy thiên kiêu Luyện Khí kỳ của môn phái có Sang Linh sư đỉnh cấp giết yêu thú Trúc Cơ kỳ.”
Lúc này, hai mắt Vương Vũ Luân sáng ngời nhìn Từ Phàm, ánh mắt này, lại khiến hắn cảm hơi chói mắt.
“Từ đại ca, ngươi bẩm sinh đã có thiên phú làm Sang Linh sư.”
“Hai ngọc giản thuật pháp mà ngươi cho ta, có phải ngươi tự sáng tạo ra hay không, ta dám khẳng định, trong Thiên Khuyết môn chúng ta tuyệt đối không có thuật công sát Luyện Khí kỳ mạnh như vậy.”
“Cho nên, ta muốn bái Từ đại ca làm sư phụ.”
Vương Vũ Luân nói xong thì đứng lên, muốn hành lễ sư đồ.
Đúng lúc này, từng bóng đen hình rắn từ dưới chân bò lên quấn lấy Vương Vũ Luân, phút chốc đã trói hắn thành cái bánh chưng.
“Muốn bái ta làm sư, nằm mơ đi, ngươi đã qua mười tám tuổi, không thể bái sư.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân thản nhiên nói.
“Nhưng chuyện ta có thiên phú Sang Linh sư, ngươi đã biết rồi.”
Lúc này, Từ Phàm đưa ngón trỏ ra, đầu ngón tay vụt ra tử quang kiều diễm, điểm về phía Vương Vũ Luân.
Giờ tới Vương Vũ Luân không nhịn nổi, không phải muốn giết ta diệt khẩu chứ.
“Từ đại ca, ngươi là người ta tin tưởng nhất, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngươi có bí mật về Sang Linh sư.”
“Đừng diệt khẩu chứ.” Vương Vũ Luân vội vàng hét lớn, cảm giác mình hơi lật xe.
“Giết người, sao thế được, ta chỉ là đệ tử ngoại môn nhỏ bé, sao lại giết người được.”
Nói xong, ngón tay Từ Phàm điểm về phía giữa hai lông mày của Vương Vũ Luân.
‘Rắc ~’
Đầu ngón tay Từ Phàm điểm tới giữa đôi lông mày của Vương Vũ Luân, một luồng tử quang tiến vào trong đầu của Vương Vũ Luân, bắt đầu thay đổi trí nhớ của hắn.
Chỉ trong phút chốc, biểu cảm của Vương Vũ Luân bình tĩnh trở lại, trói buộc trên người được Từ Phàm cởi bỏ.
“Từ đại ca, vừa nãy ta nói đến đâu rồi.” Vương Vũ Luân nói.
“Ngươi nói, ngươi muốn vào Giáp Tự đường, muốn theo ta học mấy kỹ năng đặc biệt.” Từ Phàm thuận miệng nói, bắt đầu tấn công thịt nướng trong đĩa.
“Đúng, hy vọng Từ đại ca giúp ta.”
Vương Vũ Luân nói xong, lại đứng lên khom lưng với Từ Phàm.
Đây là tật xấu chung của người cổ đại sao, không phải quỳ xuống thì là khom lưng.
“Được rồi được rồi, không phải chỉ là mấy kỹ năng đặc biệt sao, ta giúp ngươi, quá đơn giản.” Từ Phàm tùy tiện nói.
Hắn đã thay đổi ký ức liên quan đến Sang Linh sư trong đầu Từ Phàm, về sau cho dù có người có thể nhắc tới Sang Linh sư, hắn cũng sẽ tự động bỏ qua Từ Phàm.
Linh quang điểm vào giữa hai lông mày của Vương Vũ Luân, là thuật pháp mà Từ Phàm sáng tạo ra thông qua Mê Hồn thuật và ảo thuật tinh thần.
Sang Linh sư nghe có vẻ rất là lợi hại, lúc đầu Từ Phàm muốn đến đại lục trung tâm, thể hiện thiên phú Sang Linh sư, gia nhập môn phái mạnh nhất.
Nhưng sau đó hắn thay đổi suy nghĩ, từ Thiên Khuyết môn đến đại lục trung tâm không biết bao nhiêu vạn kilomet, trên đường còn không biết có bao nhiêu khó khăn nguy hiểm, cuối cùng suy nghĩ lại hắn vẫn từ bỏ.
Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút, dù sao sống được thì mới có thể tăng thực lực.
“Ăn thịt nướng trước đi, chuyện tuyệt chiêu không gấp.”
“Được.”
Ăn uống một trận thỏa thích, Vương Vũ ưỡn cái bụng no nê, cầm một miếng ngọc giản thỏa mãn ra về.
Lúc này là đêm khuya.
Từ Phàm trở lại phòng trong lấy ra một cuốn sổ ghi chép kiến thức hiểu biết trên thế giới, viết lại chuyện hôm nay nghe thấy.
“Thế giới này, hình như phức tạp hơn ta nghĩ, Thiên Khuyết môn được khen là có thực lực mạnh mẽ, nhưng giờ xem ra con không được cho vô bảng xếp hạng.”
“Sang Linh sư, đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến, nhưng cũng rất hợp lý.”
“Thuật pháp của thế giới tu tiên không phải là tự dưng xuất hiện.”
“Nấc ~ nấc ~”
Từ Phàm hơi say.
“Hôm nay không tu luyện, làm biếng một chút, dù sao cố gắng tu luyện cũng vô dụng.”