Chương 7: Phù Thiên cự chu
Ba ngày sau, tưới nước cho mảnh Thất Sắc hoa này xong, Từ Phàm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thời gian sau này có thể lười biếng chút, làm một số chuyện mình thích.
Sau khi Từ Phàm trở về trên ngọn núi nhỏ của mình thì lấy ra một chiếc ghế dựa, ngồi ở trong đình nghỉ mát bên trên ngọn núi nhỏ, bắt đầu thưởng thức cảnh đẹp của dãy núi xung quanh.
Từ Phàm rảnh rỗi, lại nghĩ đến cảnh tượng cuộc sống kiếp trước.
“Nếu như khi ta xuyên không mang theo một chiếc máy tính có thể kết nối mạng thì tốt biết bao, ít nhất có thể tiêu khiển giết thời gian.”
“Hiện tại tu tiên đến có hơi thanh tâm quả tục.”
Từ Phàm nhìn đệ tử nội môn thỉnh thoảng bay qua trên bầu trời nói.
“Năm tháng dằng dặc, ta tự trường sinh~~”
Ngay vào lúc này, trên bầu trời có một chiếc thuyền lớn dài vạn mét bay qua, hướng về phía nội môn.
Xung quanh thuyền lớn còn có mấy chiếc chiến hạm hộ vệ dài nghìn mét, xung quanh chiến hạm còn có thêm mấy trăm Kim Đan kỳ cưỡi Kim Viêm Điểu tuần tra vùng trời xung quanh.
Từ Phàm nhìn chiến hạm trên bầu trời mà lộ ra vẻ mặt say mê, chiến hạm thuyền lớn, phi thuyền vũ trụ gì gì đó, đều là thứ hắn thích nhất, cũng là cảm thấy hứng thú nhất.
Kiếp trước trong nhà chỉ có mô hình hắn tưởng tượng trong lòng do hắn tự tay làm, sau đó đã bị mẹ ném đi với lí do không phải chuyện đàng hoàng.
“Không biết khi nào có thể leo lên thuyền lớn đây.”
“Sau này học Luyện Khí rồi, không biết liệu mình có thể làm một cái không.” Từ Phàm nhìn thuyền lớn chiến hạm biến mất trên bầu trời nói.
Đây đã không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thuyền lớn của tông môn, dựa theo quan sát của hắn, chiếc thuyền lớn tượng trưng cho thân phận tông môn này mỗi năm ít nhất có bảy, tám tháng không ở tông môn.
Dựa theo suy đoán của Từ Phàm, có lẽ chiếc thuyền lớn đó mang theo chiến hạm xung quanh để đi tìm kiếm tài nguyên.
Ngay vào lúc này, cấm chế có dị động, sau đó phát ra tiếng vang vui tai, đây là đại biểu có người đến thăm.
Từ Phàm đánh ra một vệt linh quang, bên ngoài cấm chế xuất hiện một cửa nhỏ, vừa vặn đủ cho một người đi qua.
“Sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi thế, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi à?”
Nhắm mắt cũng biết là Vương Vũ Luân.
Lúc này, Vương Vũ Luân khập khiễng đi về phía đình nghỉ mát Từ Phàm đang ở.
“Làm nhiệm vụ bị thương, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, nên mới đến xem thử Từ đại ca có nhà không ấy chứ.”
Vương Vũ Luân ngồi xuống dưới đình nghỉ mát, thở dài một hơi.
Từ Phàm quay đầu lại liếc nhìn Vương Vũ Luân một cái, sau đó lại quay sang nhìn về phía cảnh sắc bên ngoài núi thong dong nói: “Thuật pháp Khinh Thân cho ngươi đã đủ dùng rồi, yêu thú Luyện Khí tầng bảy cũng không tổn thương được ngươi, thế nên ngươi cứng đối cứng cho coi.”
Nghe thấy lời của Từ Phàm, Vương Vũ Luân gãi đầu ngốc nghếch nói: “Phòng ngự của con yêu thú đó vô cùng lợi hại, chỉ khi dùng thuật pháp của Từ đại ca cho mới có thể phá vỡ phòng thủ.”
“Vì để cho yêu thú chịu một kích trí mạng, ta mới phải lựa chọn cứng đối cứng.”
Làm bạn tốt với Từ Phàm hai năm, có vài từ khá mới lạ, hắn cũng có thể hiểu được có nghĩa là gì.
“Thiên phú chiến đấu này của ngươi, quả thực là nát quá đi.” Từ Phàm lắc đầu nói.
“Có phải là ngươi không thể giết chết trong nháy mắt thì sẽ không chiến đấu không, di chuyển, lôi kéo, nhanh chóng thi pháp cự ly xa, cũng không phải ta chưa từng nói những khái niệm này cho ngươi.”
“Dáng vẻ này của ngươi, chắc lúc đó ngươi cũng quên thuật phòng ngự khi bị cận thân ta truyền cho ngươi rồi.”
“Hì hì, lúc đó không phải là một lòng chỉ muốn giết chết con yêu thú đó sao.” Vương Vũ Luân cười hì hì nói.
Nói đến kĩ xảo chiến đấu của hắn, thì có quan hệ rất lớn với Từ Phàm, đều là được vô ý dẫn đạo ra trong lúc nói chuyện với Từ Phàm.
Bằng không hắn cũng sẽ không thể lấy thực lực Luyện Khí tầng bốn giết chết yêu thú yêu thú Luyện Khí tầng sáu.
“Bỏ đi, loại chuyện này ngươi từ từ lĩnh hội đi.”
Từ Phàm cảm thấy bản thân lo chuyện bao đồng.
“Đừng mà, Từ đại ca, hôm nay ta đến đây chính là muốn xin chỉ giáo làm sao để đối phó những yêu thú phòng ngự cao và tốc độ nhanh kia.” Vương Vũ Luân vội vàng nói, đây là một trong những mục đích quan trọng mà hắn đến đây.
“Một đệ tử dự bị của Chiến đường như ngươi, đến hỏi một trạch nam chưa từng xuất môn như ta, có phải đầu ngươi có vấn đề không.”
Từ Phàm còn chả thèm quay đầu nói, ở trong mắt hắn, kĩ xảo chiến đấu chính là như vậy, có vài đạo lí ngươi nên hiểu thì hiểu, dạy thứ này rất phiền phức.
Lúc này, mặt Vương Vũ Luân đã bắt đầu quýnh lên, hai chúng ta quen nhau lâu như vậy, ai không biết ai chứ, những kĩ xảo chiến đấu bình thường nói đến kia, đoán chừng những trưởng lão của Chiến đường cũng không giảng ra được.
Mặc dù có một số thứ hắn nghe không hiểu, nhưng loại cảm giác huyền diệu khó giải thích kia tuyệt đối không sai được.
“Từ đại ca đừng nói đùa nữa, thiên phú về mặt thuật công sát của ngươi, người khác không biết, ta còn không biết sao.”
Khi xưa khi Từ Phàm cứu Vương Vũ Luân, vết thương nơi ấn đường của ba con yêu thú kia khiến hắn giờ nhớ lại cũng đều có loại cảm giác hoảng sợ.
Luyện Khí tầng bốn mà có thể công kích vào cùng một nơi khi ba con yêu thú di chuyển với tốc độ cao.
Lúc này, Từ Phàm nhớ đến thân phận của Vương Vũ Luân, thiên tài của một tiểu gia tộc.
“Thế này đi, giảng cho ngươi làm sao đối phó loại yêu thú này.”
“Làm trao đổi, ngươi nói những chuyện ngươi biết liên quan đến chiếc thuyền lớn nổi trên không trung vừa mới xuất hiện trên bầu trời kia cho ta.” Từ Phàm nói, trước đó hắn đã từng tìm tư liệu của chiếc thuyền lớn kia, đáng tiếc vẫn luôn không tìm được.
“Ngươi nói Phù Thiên chu à, không vấn đề gì, cái này ta biết khá rõ.” Vương Vũ Luân lập tức nói.
Từ Phàm chuyển một chiếc ghế đặt ở bên cạnh, tỏ ý Vương Vũ Luân ngồi xuống.
Ngón trỏ chợt loé lên ánh sáng màu tím, nhẹ nhàng ấn lên huyệt Thái Dương của Vương Vũ Luân.
Trong nháy mắt, trời đất xoay chuyển, bóng dáng của Từ Phàm và Vương Vũ Luân xuất hiện ở một thế giới trắng tinh.
“Từ đại ca, ảo thuật này của ngươi quả thực là nghịch thiên, đây là Mê Hồn thuật sao.” Vương Vũ Luận nhìn xung quanh kinh ngạc nói, bình thường loại thuật pháp này có rất ít người học ở Luyện Khí kỳ.
Muốn tinh thông loại thuật này, đoán chừng phải tốn hết toàn bộ thời gian của Luyện Khí kỳ.
“Ừm, chính là Mê Hồn thuật, ở không gian này ngươi có thể phát huy toàn bộ thực lực.”
“Được rồi, hiện tại là thời gian dạy học, linh lực của ta không duy trì thời gian quá dài được.” Từ Phàm nói.
Không gian xung quanh bắt đầu thay đổi, trời xanh, bãi cỏ, dòng sông, nơi xa còn thoáng thấy có dãy núi liền kề.
Một con yêu thú bọ ngựa giáp đá Luyện Khí tầng bảy xuất hiện.
“Yêu thú có tốc độ nhanh nhất, phòng ngự cao nhất giờ ta chỉ nghĩ ra được con này thôi.”
“Cho ngươi thời gian một khắc, xem thử ngươi có thể giết chết nó không, sau đó ta lại nói cho ngươi khuyết điểm của ngươi.”
Lời nói của Từ Phàm vừa dứt, bọ ngựa đá giơ cao tay đao hoá thành ảo ảnh bay về phía Vương Vũ Luân.
“Mẹ kiếp, cũng không thèm nói bắt đầu!”
Vương Vũ Luân cũng hoá thành ảo ảnh bắt đầu chiến đấu với bọ ngựa đá.
Khinh Vũ Hoá Phong thuật được Vương Vũ Luân vận dụng đến cực hạn, hai tay kết pháp ấn một cây giáo gỗ bùng cháy dữ dội xuất hiện, bắn về phía bọ ngựa đá phía sau.
Thân hình của bọ ngựa đá đột nhiên tăng nhanh trốn khỏi Hỏa Mâu thuật của Vương Vũ Luân.
“Tốc độ còn tạm được, tốc độ thi pháp Hỏa Mâu thuật quá chậm, còn có khả năng phán đoán thuật pháp của ngươi quả thực là cấp bậc trẻ con.” Từ Phàm nhìn biểu hiện của Vương Vũ Luân nói không lưu tình chút nào.
Thân hình Vương Vũ Luân dừng một chút, lập tức đã bị bọ ngựa đá bắt lấy cơ hội tạo một vết thương trên người hắn.
“Còn nữa, lúc chiến đấu mà ngươi cũng dám phân tâm.”
“Tiếp tục~”