Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3901: Vườn linh dược còn có người bảo vệ

Đầu tiên Dương Bách Xuyên nhìn Phong Tiên cười nói: "Cửu Nhi tỷ tỷ, chúc mừng, hình như tu vi tăng mạnh rồi.”

Lúc này Phong Tiên cũng mỉm cười, trên mặt không giấu được niềm vui: “Haha, ngồi thiền tu luyện một trăm tám mươi năm, nếu không tiến bộ thì quá phế ròi, tỷ tỷ của đệ hiện tại đã vào Kim Tiên hậu kỳ, chỉ còn một một bước nữa thôi là có thể lên Tiên Giới rồi, Vân đệ đệ, lần này phải cảm ơn đệ, nếu không có đệ và tiểu Phượng Hoàng, à đúng rõi, còn cả Chồn Nhi, tỷ tỷ cũng sẽ không vào được tiên phủ Cửu Vĩ”

Dương Bách Xuyên nghe Phong Tiên nói, vậy mà thiền 180 năm, hẳn lập tức sững người, hẳn biết sau khi bị lão đầu phong ấn ý thức, cảm giác như mới ngủ một giấc đã qua 180 năm.

Tính toán lại quả đúng là như vậy, 180 năm trôi qua, quả đúng với câu nói tu chân không kể ngày tháng.

Thật ra khi còn bé nghe ông cụ đầu thôn kể chuyện xưa, thần tiên ngủ gật xuân hạ thu đông không biết nóng lạnh.

Thời gian trôi qua rất nhanh

Điều chỉnh lại tâm trạng, Dương Bách Xuyên cười cười nói: “Chắc hẳn mọi người đều có cơ duyên, tiểu đệ vẫn phải chúc mừng Cửu Vĩ tỉ tỉ”

“Tỷ tỷ cũng chúc mừng Vân đệ đệ...”

Sau khi hai người chúc nhau qua lại, vấn đề hiện tại là làm thế nào ra ngoài.

Đường trở về thì dễ dàng nhiều, lúc tới đây bọn họ đã trải qua năm cửa ải chém sáu tướng phá được mộng cảnh của tiên phủ, hoặc nói sau khi nguyên thần của sư nương Thiên Cơ rời đi, tiên phủ Cửu Vĩ cũng biến thành tiên phủ bình thường, không còn cấm chế thần thức, lối vào ở trên núi thì lúc ra cũng có thể đi lại đường cũ.

Mọi người cũng không hỏi nhau đã lấy được cơ duyên gì khi vào tiên phủ Cửu Vĩ, dù sao tất cả đều thu lợi là được, hỏi nhiều sẽ không hay.

Phong Tiên đề xuất ra ngoài, sau khi rời khỏi đây nàng phải quay về Tiên Giới, hiện tại tu vi của nàng cũng đã đạt tới Kim Tiên hậu kỳ, có năng lực ở Tiên Giới tự bảo vệ mình.

Dương Bách Xuyên thì chưa muốn đi, bởi vì hắn nhìn trúng đủ các loại linh dược, linh quả trong tiên phủ Cửu Vĩ của sư mẫu, có thể là Phong Tiên chướng mắt những thiên tài địa bảo này nhưng với Dương Bách Xuyên mà nói tất cả đều là thứ tốt.

Hắn dùng thần thức tùy tiện quét qua một vòng cũng thấy được linh dược nghìn năm, thậm chí vạn năm cũng có, nơi này đã đóng chặt cửa hơn nghìn năm, vườn linh dược và linh quả đều là những bảo vật thượng phẩm, hắn lấy đi luyện đan luyện khí cũng được, hơn nữa hẳn còn rất nhiều vợ, cả con cái và bằng hữu huynh đệ, Vân môn, tất cả đều cần những linh dược này, nếu bỏ qua thì hắn sẽ tổn thất lớn.

Vậy nên Dương Bách Xuyên cười nói với Phong Tiên: “Cửu Nhi tỷ tỷ đi trước đi, ta còn muốn đào một ít linh dược, đâu phải như Cửu Nhi tỷ tỷ đã là cấp bậc tiên nhân, ta vẫn là tu chân giả đấy, cần những linh dược này.

Phong Tiên nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì sững người, nàng hiểu ý của Dương Bách Xuyên: “Cũng được, vậy tỷ tỷ đi trước, nếu như có chuyện gì thì cứ gọi tỷ thông qua Phong Vĩ Châm mà tỷ đưa cho đệ, trước kia không thể trực tiếp đi tới cạnh đệ nhưng bây giờ có thể rồi”

“Được, vậy đa tạ Cửu Nhỉ tỷ tỷ” Dương Bách Xuyên đáp.

Dứt lời, Phong Tiên lóe lên rồi biến mất.

Dương Bách Xuyên dẫn tiểu Phượng Hoàng và Chồn Nhi đi về hướng vườn linh dược của tiên phủ Cửu Vĩ, hắn chuẩn bị càn quét một lượt, dọn sạch đồ trong này, dù sao đều là của sư nương nhà mình, sau này tới Tiên Giới sư nương Thiên Cơ cũng sẽ không trách hắn

Toàn bộ tiên phủ Cửu Vĩ, tuy nói là tiên phủ nhưng thật ra là một thung lũng lớn, nơi này được bao phủ bởi trận pháp, hơn nữa còn thuộc địa phận của Tiểu Yêu Giới, Dương Bách Xuyên biết đây chỉ là nơi ở tạm thời của sư nương Thiên Cơ mà thôi.

Hơn mười phút sau, Dương Bách Xuyên dẫn theo tiểu Phượng Hoàng và Chồn Nhi tới vườn linh dược.

Nhưng phát hiện nơi này được bày bố trận pháp, có vẻ như đây là trận pháp của cấp bậc Phi Thăng cảnh, không giống với trận pháp với ở tiên phủ Cửu Vĩ.

Cũng không biết là đại trận huyền ảo gì, đây giống như trận pháp phòng ngự.

Loại trận pháp này đương nhiên không ngăn được hắn, Dương Bách Xuyên đánh một chưởng lên trận pháp.

Đòn tấn công này đã đánh vỡ đại trận.

Nhưng giây sau, một tiếng quát mắng vang lên.

"Kẻ nào dám làm càn...”

Nghe như giọng của phụ nữ.

Vườn linh dược còn có người trông coi?

Trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng buồn bực, hết tam đại hộ pháp thì thôi, nơi này lại còn có người nữa.

Trong nháy mắt, luồng ánh sáng ập tới, Dương Bách Xuyên cười lớn, không ngờ ở đây lại gặp được người quen cũ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất