Nghe Đỗ Kiệt Bân nói xong, Dương Bách Xuyên đã hiểu đôi chút về hung thú.
Ở Tiên Giới hắn phát hiện ra mình đúng là gà mờ, có rất nhiều thứ cần tìm hiểu và học tập.
Dương Bách Xuyên đã động tâm tư với tiên hạch của hung thú.
Hắn có một ý tưởng, nếu Minh Văn Tiên Hạch của hung thú cũng là lực lượng tinh khiết dồi dào, vậy thì trên lý thuyết có thể hấp thu, khó ở chỗ làm cách nào để biến lực lượng ma tính thành lực lượng của mình.
Về điểm này, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng công pháp mình tu luyện là công pháp Thần đạo, vậy thì có thể luyện hóa tiên hạch của hung thú hay không?
Dù thế nào cũng phải thử mới biết được.
Hơn nữa, theo ý của Đỗ Kiệt Bân thì tiên hạch của hung thú rất có giá trị.
Tiên hạch của Xích Diễm Hắc Xà trị giá một trăm tiên thạch, cái giá này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Mà đổi xác Hắc Xà lấy tiên thạch thì lại chẳng được mấy viên.
Nhưng nó lại có tác dụng lớn đối với Dương Bách Xuyên, luyện đan luyện khí luyện phù đều có thể sử dụng. Hắn từng nghiên cứu tiên đan của Tiên Giới, cũng từng nghe ngóng từ chim Thần Ma, thật ra cốt lõi của việc luyện chế không thay đổi, bản chất vẫn vậy, chỉ thay đổi phương hướng chỉ tiết như là nguyên vật liệu mà thôi. Tất nhiên phương pháp chế luyện của Tiên Giới cũng khác, nhưng Dương Bách Xuyên tin rằng mình có thể nghiên cứu ra.
Sau khi trò chuyện với Đỗ Kiệt Bân, Dương Bách Xuyên phóng thần thức quét qua vị trí Minh Văn Tiên Hạch ở trên đầu. Hắn vung kiếm chém võ, lấy tiên hạch ra quan sát. May mà nó không bị hư tổn, chứng tỏ một trăm hai mươi tiên thạch đã vào tay.
Đương nhiên có bán hay không là do hắn suy xét, dù sao hắn cũng có tiền rồi.
Đây là một khởi đầu tốt.
Dương Bách Xuyên không khách khí với Đỗ Kiệt Bân, thu luôn cả xác Hắc Xà vào trong không gian bình Càn Khôn.
Còn tiên hạch thì để nghiên cứu sau, bây giờ bọn họ phải đi tiếp. Theo lời Đỗ Kiệt Bân, có khả năng lần này tiên phủ Đại La sẽ xuất hiện một số tiên bảo đặc biệt.
Bởi vì theo logic bình thường, trên đoạn đường sườn núi này cùng lắm cùng lắm cũng chỉ xuất hiện một số hung thú cấp thấp, tức là hung thú tương đương Thiên Tiên sơ phẩm và trung phẩm mà thôi.
Nhưng con Xích Diễm Hắc Xà xuất hiện lần này có thể so với Thiên Tiên đại viên mãn, hơn nữa mấy Thiên Tiên lúc trước nói rằng nó đi ra từ sơn cốc tiên phủ Đại La, bọn họ đoán là có hung thú cấp cao đuổi hung thú cấp thấp, tiên nhân chạy sâu vào trong tiên phủ Đại La.
Chuyện này không bình thường, vì vậy khu vực sâu trong tiên phủ Đại La chắc chắn có tiên bảo quý hiếm xuất thế Cho nên Đỗ Kiệt Bân thúc giục đi tiếp.
Dương Bách Xuyên phán đoán nhất định là Đỗ Kiệt Bân có manh mối về các tiên bảo trong tiên phủ Đại La. Nếu không, trong tình huống suýt mất mạng, hắn ta không thể nào tỏ ra gấp gáp như vậy.
Đương nhiên lần này Đỗ Kiệt Bân suýt bị Hắc Xà lấy mạng cũng có một phần nguyên nhân là do sơ ý, không thì Dương Bách Xuyên đoán rằng hắn ta sẽ không thể hiện bản lĩnh thật sự.
Dương Bách Xuyên không nói gì thêm, đi theo Đỗ Kiệt Bân tiến về phía trước.
Thật ra trong xương cốt, tên họ Dương nào đó cũng là người thích mạo hiểm.
Hắn cũng muốn xem tiên phủ của Tiên Giới có gì khác các tiên phủ, bí cảnh và tiểu thế giới mà hắn đã từng thấy ở Tu Chân Giới.
Tiên phủ Đại La xuất hiện ở đây, xét theo đẳng cấp ở Tiên Giới thì cấp bậc Đại La Thượng Tiên xếp thứ tư trong các cấp bậc Thiên Tiên, Chân Tiên, Kim Tiên, Đại La Thượng Tiên. Người có thể tiến vào Đại La, con đường tu luyện đã không còn là tiên nhân đơn giản nữa.
Vì thế Dương Bách Xuyên rất muốn xem thử.
Cho dù nguy hiểm hắn cũng đi, bởi vì con đường tu luyện của hắn là vùng dậy từ trong hiểm nguy.
Không có nguy hiểm thì không có cơ duyên, đây là lời miêu tả con đường tu luyện chân thực nhất.
Dương Bách Xuyên đã trải nghiệm sâu sắc.
Hơn nữa, hắn dám khẳng định Đỗ Kiệt Bân xuất thân từ Tiên Giới không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu băng hắn.
Còn các phương diện khác, hắn và Đỗ Kiệt Bân đã trở thành bạn bè thì cứ cùng nhau xông pha vậy.
Chưa nói tới việc có thể giúp đỡ hay không, Dương Bách Xuyên hắn không phải hạng người bỏ rơi bạn bè.
Theo hắn, bạn bè huynh đệ chân chính vĩnh viễn là mối quan hệ không rời không bỏ.
Vả lại hắn có thể nhìn ra Đỗ Kiệt Bân chắc chắn có đường lui.
Chẳng qua cho tới giờ Đỗ Kiệt Bân vẫn chưa nói cho hắn.
Nhưng hắn tin rằng đến lúc cần nói, Đỗ Kiệt Bân sẽ nói cho hắn.
Đến lúc đó, nếu Đỗ Kiệt Bân không nói cho hắn... thì hắn nghĩ răng đó cũng là một thử thách đối với tình bạn của bọn họ.
Cho nên Dương Bách Xuyên không hề lo lắng.
....
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, thứ tự vẫn là Lão Mạc đi trước mở đường, A Thiện đi cuối áp trận.
Dương Bách Xuyên và Đỗ Bân đi giữa, được hai người kia bảo vệ.
Nói thật là Dương Bách Xuyên rất hâm mộ hai thuộc hạ Lão Mạc và A Thiện của Đỗ Kiệt Bân.
Từ lúc đi cùng nhau đến khi đại chiến chém giết, Dương Bách Xuyên đều chú ý tới mọi hành động của Lão Mạc và A Thiện, bọn họ là thuộc hạ trung thành có thể chắn đao cho Đỗ Kiệt Bân.
Dương Bách Xuyên nghĩ khi nào mình có hai đàn em như vậy ở Tiên Giới thì không uổng một phen tu luyện ở Tiên Giới.
Nhưng hắn biết muốn tìm mấy thuộc hạ trung thành khó khăn nhường nào.
Nhất là muốn tiên nhân phục tùng lại càng khó hơn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc ở Tu Chân Giới, hắn không thu nhận tu luyện giả Nhân tộc làm thuộc hạ.
Tất nhiên hắn không có thuộc hạ Nhân tộc trung thành, nhưng vẫn nhận Yêu tộc.
Đây là điều hắn tự hào nhất.
Nhưng dù sao hắn vẫn phải dùng đến nước Sinh Mệnh mới khống chế được đám thuộc hạ Yêu tộc như Tử Hoàng.
Suy cho cùng, hắn đã dùng thủ đoạn mờ ám để thu phục đám thuộc hạ này, chứ không phải dùng sức hấp dẫn của nhân cách.
Hắn biết phải có sức hấp dẫn của nhân cách cá nhân mới thu hút được thuộc hạ trung thành thật sự.
Sức hấp dẫn của nhân cách là gì, trước kia Dương Bách Xuyên vô cùng mơ hồ.
Sau khi gặp Lục Nhĩ Mi Hầu ở đảo Tán Tiên, hắn đã hiểu đôi chút.
Hắn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu là một yêu có sức hấp dẫn ở nhân cách.
Nói chung là hắn cho rằng lúc nào đó nhất định phải dựa vào sức hấp dẫn của nhân cách để thu phục mấy thuộc hạ trung thành.
Giống như Lão Mạc và A Thiện là được.
Nhưng Dương Bách Xuyên cũng biết chuyện này cần cơ duyên, không thể cưỡng cầu.