“Không thành vấn đề, mọi người đều vì muốn lấy được Quỷ Mẫu Hoa Lệ mới đến đây, cả ta cũng vậy, thế nên làm được gì thì làm nấy, xem như góp chút công sức, đợi tới khi chúng ta đến nơi thì cũng phải nhờ cả vào Dương đạo hữu mà.” Lúc này, trông Đông Nhan chẳng khác nào con cáo già ma mãnh.
“À, đúng rồi, phía cuối đoạn đường này, ở trước mặt mọi người đây là rừng Sương Mù, đến được đó rồi là chúng ta chỉ còn cách mục tiêu một bước xa nữa thôi.”
'Thoạt nhìn Đông Nhan chỉ đang thuận miệng nhắc tới, nhưng khi lọt vào tai Dương Bách Xuyên thì lại ẩn chứa rất nhiều manh mối.
'Thứ nhất, Đông Nhan có nói đến rừng Sương Mù, hắn tin chắc hoàn toàn không phải thuận miệng nhắc tới, một nơi mà có cả tên riêng, chứng tỏ khu rừng này chẳng phải đất thiêng, đất lành gì cả, Dương Bách Xuyên bèn thầm nhắc nhở bản thân nhất định phải thật cẩn thận.
Thứ hai, Đông Nhan bảo băng qua rừng Sương Mù sẽ đến được mục đích lần này của họ, chứng tỏ trước kia lão bất tử đã từng tới đây, hơn nữa còn rất quen thuộc với khu vực này.
Lát nữa hắn phải nhắc nhở Yến Xích Hà và Tuyết Hương hành động thận trọng vào, đừng để Đông Nhan có cơ hội hãm hại...
Dương Bách Xuyên khế mỉm cười, gật đầu với Đông Nhan tỏ ý bản thân đã biết, lại bí mật truyền âm căn dặn hai người Yến Xích Hà và Tuyết Hương nhớ đề cao cảnh giác.
Tóm lại, dù là người hay cảnh vật thì nhìn từ bên ngoài đều trông rất chỉ là hài hòa.
'Thế nhưng chẳng hiểu tại sao đúng lúc này, nhịp tim của Dương Bách Xuyên lại tăng lên chóng mặt. Tuyết Hương đi bên cạnh hắn cũng lén lút truyền âm báo cáo: “Ta cảm thấy phía trước có gì đó không ổn.”
“Ngươi cũng thấy vậy sao?” Dương Bách Xuyên còn tưởng tất cả chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng nếu Tuyết Hương - người cũng sở hữu Tâm Linh Tương Thông cũng nói vậy, chứng tỏ trực giác của hắn không hề sai.
Xem ra đoạn đường phía trước thật sự có vấn đề.
Và đằng trước chính là rừng Sương Mù mà Đông Nhan Tiên Nhân từng nhắc. tới, nhưng lúc này, ông ta vẫn bình tĩnh bước đi, hệt như không cảm nhận được bất cứ lạ thường gì.
“Ừm, nhớ cẩn thận một chút.” Tuyết Hương truyền âm căn dặn.
Dương Bách Xuyên lại truyền âm cho Yến Xích Hà để nhắc nhở, không biết thứ gì đang chờ đón họ trong khu rừng Sương Mù phía trước.
Tóm lại, cẩn thận vẫn hơn.
Chẳng bao lâu sau, quả nhiên trước mặt hiện lên một khu rừng rộng lớn với sương mù dày đặc. Sương mù gần như phủ kín cả mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng có rất nhiều đại thụ bên trong.
“Dương đạo hữu, nơi đây là rừng Sương Mù, lúc tiến vào nhớ phải cẩn thận từng bước, bởi khu rừng này vô cùng quỷ dị, bất cẩn chút thôi là sẽ lạc lối bên trong, khó mà thoát ra được lắm.
Mà để đến được nơi ở của Quỷ Mẫu Yêu Thụ thì cần đi xuyên qua khu rừng này, vấn đề là có qua được hay không, vậy phải xem bản linh của mỗi người rồi. Một khi tiến vào rừng Sương Mù, các ngươi có thể bị lạc mất tâm trí bất cứ lúc nào, bởi nơi này tồn tại sức mạnh pháp tắc có khả năng mê hoặc lòng người, rất khó đối phó, các ngươi nhớ bám sát theo ta đấy." Đông Nhan dặn dò.
“Thế làm phiền Đông Nhan đạo hữu rồi.” Ngoài miệng thì cảm ơn rối rít, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên chẳng có chút niềm tin nào với lão ta cả.
“Đi..” Đông Nhan Tiên Nhân dẫn theo hai thuộc hạ tiến vào rừng Sương Mù trước, chớp mắt đã biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu.
“Chủ nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ? Ta vẫn cảm thấy lão già Đông Nhan đó không đáng tin chút nào!” Yến Xích Hà hướng mắt về nơi ba người Đông Nhan vừa biến mất, nói thầm.
“Biết ông ta không đáng tin là được, còn lại không cần phải sợ, đi thôi, nhớ cẩn thận vào, ta đoán tạm thời Đông Nhan sẽ không làm hại chúng ta đâu, bởi ông ta còn cần chúng ta thu thập Quỷ Mẫu Hoa Lệ giúp mà.”
Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa nhấc chân tiến vào rừng Sương Mù, Tuyết Hương và Yến Xích Hà bám sát theo sau.
Lúc họ xâm nhập rừng Sương Mù thì đã chẳng còn thấy tăm hơi ba người Đông Nhan đâu, nhưng Dương Bách Xuyên không hề nóng nảy, bởi hắn biết mục. đích sau cùng của họ là xuyên qua khu rừng Sương Mù này.
Lão bất tử Đông Nhan bảo sẽ đi theo canh chừng hắn, nhưng giờ lại chẳng thấy bóng dáng lão đâu cả, không cần nghĩ cũng biết lão ta tính xem thử thực lực và thủ đoạn của mình thế nào đây mà.
Nhưng Dương Bách Xuyên chẳng mảy may để tâm đến, tiếp tục dẫn theo Tuyết Hương và Yến Xích Hà tiến về phía trước...
Tầm nhìn xa trong rừng Sương Mù chưa tới mười thước, bên ngoài phạm vi này, họ không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, điều kiện kiểu này đúng là rắc rối thật.
Giờ phút này, ở một nơi cách ba người Dương Bách Xuyên tầm ba mươi mét, Đông Nhan và hai gã thuộc hạ đang lặng lẽ quan sát bọn họ. Điểm khác biệt là giữa trán ba người có vẽ minh văn trông rất đặc biệt, hơn nữa còn tỏa sáng lấp lánh, xem ra đó chính là phương pháp giúp họ đi xuyên qua sương mù.
Một trong số hai thuộc hạ mở miệng hỏi: “Bẩm chủ thượng, có cần thuộc hạ qua đó dẫn chúng rời khỏi đây không, chứ để chúng tự đi thế này lãng phí thời gian quá?”
“Không cần, tiếp tục quan sát thêm đi, nếu tới cả rừng Sương Mù cũng không thoát ra nổi, chứng tỏ chúng chỉ là một đám bất tài vô dụng, trong khi Quỷ Mẫu 'Yêu Thụ mà chúng ta sắp phải đối mạnh còn khó đối phó hơn rừng Sương Mù gấp chục lần. Với cả có thể nhân cơ hội này kiểm tra thử bọn chúng còn ẩn giấu thủ đoạn gì, đặng biết đường mà chuẩn bị." Đông Nhan đứng cách ba người Dương Bách Xuyên tầm ba mươi mét, bình tĩnh nói.
Lúc này, ba người Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương không hề hay biết là Đông Nhan đang âm thầm theo dõi họ từ một nơi cách đó mấy thước.
Chẳng bao lâu sau, Tuyết Hương bỗng đứng lại, nói: “Mọi người chờ chút, ta cảm nhận được đăng trước có sát khí”
Thực ra, Dương Bách Xuyên đã sớm dừng bước, ngước mắt nhìn chằm chằm phía trước mặt, bởi ban nãy, nhịp tim của hắn bỗng tăng cao, bản năng mách bảo với hẳn rằng có nguy hiểm đang tới gần.
Hiện tại, nghe Tuyết Hương nói vậy, hắn càng thêm chắc chắn.