Chương 210: Tuyệt sát, hồn phi phách tán!
Viên Thiên Tà có mị lực cỡ nào, đối với nữ trung niên cô đơn tịch mịch có lực sát thương cỡ nào, hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Mà vị Định Miểu sư thái này, mặc dù xuất thân từ hào môn, nhưng vì từ nhỏ đã xương cốt thanh kỳ, tất cả mọi người xem nàng như nam nhân, không ai dám cưới, không ai dám tiếp cận.
Mà nàng cũng không có hứng thú với xuất gia, lúc còn trẻ cũng tràn đầy tình yêu nam nữ.
Chỉ là bị vô số lần ghét bỏ, lúc này mới xuất gia làm ni.
Gặp Viên Thiên Tà loại nam nhân này, gần như không đến hai canh giờ đã bị luân hãm, biết rõ đối phương dụng ý khó dò, nhưng nàng vẫn bị luân hãm.
Đây là mối tình đầu của nàng, nhưng quan hệ của hai người thủy chung là thuần khiết.
"A Miểu, nghe nói ngươi là dưỡng nữ Lan Khê công chúa." Viên Thiên Tà hỏi.
"Ừm." Định Miểu sư thái nói: "Trụ trì Đại Pháp Thánh Tự, nhất định phải có bối cảnh hoàng gia. Lúc ấy Lan Khê công chúa được sủng ái, không kém so với Hương Hương hiện tại. Nhưng Tây Lương vương quốc binh lâm thành hạ, cho nên thái thượng hoàng dùng Lan Khê làm thông gia với Tây Lương vương quốc. Nàng cảm thấy đó là nơi hổ lang, sợ ta đi sẽ chịu thiệt thòi, liền phó thác ta cho Lan Ân công chúa."
Viên Thiên Tà nói: "Chính là công chúa xấu đệ nhất thiên hạ kia?"😂
Định Miểu sư thái nói: "Lan Ân công chúa từ nhỏ bị một loại bệnh phi thường đặc thù mới biến dạng, bất quá bởi vì gương mặt nàng dữ tợn đáng sợ, cho nên cả đời không gả, xuất gia tại Đại Pháp Thánh Tự. Bây giờ trở thành trụ trì, mà ta cũng theo nàng đến Đại Pháp Thánh Tự."
Viên Thiên Tà nói: "Vậy vì sao không nhìn thấy nàng?"
Định Miểu sư thái nói: "Tính tình sư phụ quái gở, không nguyện ý gặp bất luận kẻ nào, cho nên bình thường sẽ bế quan trong Khổ Nạn viện, sẽ không lộ diện."
Viên Thiên Tà nói: "Vậy ngươi sẽ trở thành trụ trì tiếp theo của Đại Pháp Thánh Tự sao?"
Định Miểu sư thái nói: "Ta vẻn vẹn chỉ là dưỡng nữ Lan Khê công chúa, chỉ có thể miễn cưỡng xem như có bối cảnh hoàng gia. Nếu như hoàng thất có người càng thêm hiển hách xuất gia, vậy nàng sẽ trở thành trụ trì mới của Đại Pháp Thánh Tự. Nhưng nếu như không có, vậy ta là vị dưỡng nữ hoàng tộc này, xác suất trở thành trụ trì mới sẽ rất lớn."
Viên Thiên Tà nói: "Trụ trì đời thứ nhất Đại Pháp Thánh Tự chính là hoàng hậu Văn Tông hoàng đế? Cũng chính là Thái hậu nương nương Võ Tông hoàng đế? Nghe nói nàng có tư tình với Phiêu Kỵ đại tướng quân lúc đó?"
Định Miểu sư thái nói: "Ngươi nói thế, cứ cho là vậy đi."
Viên Thiên Tà nói: "Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, ta phải đi công chuyện."
Trong lòng Định Miểu sư thái thở dài một tiếng nói: "Thôi thôi thôi, ngươi cũng không cần dùng lời ép ta, ta sẽ trợ Trụ vi ngược lần này. Nếu đã làm, phải làm không chút sơ hở, thần không biết quỷ không hay."
. . .
Chung quanh pho tượng Đại Pháp Thánh Quân Thông Thiên Phù Đồ, chí ít có bốn tên cao thủ thủ vệ đỉnh tiêm, mặc dù cách mấy chục mét, nhưng với nhĩ lực của bọn họ, vẫn như cũ có thể nghe được động tĩnh trong bụng pho tượng khổng lồ.
Thật sự là khó tránh khỏi tâm thần chập chờn à, bởi vì thanh âm bên trong quả thật có chút hung ác.
Nhất là thanh âm Tô Đại tài tử, có lẽ nàng còn thuần khiết vô hạ, lúc bình thường lãnh lãnh thanh thanh, so với liệt nữ trinh tiết còn muốn lạnh lùng hơn, nhưng không ngờ sóng lớn như thế.
Dược lực này thật đúng là hung ác, ròng rã giày vò hơn một canh giờ, rốt cuộc an tĩnh lại, lúc này hai người Ngao Ngọc và Tô Đại mới đi ngủ.
Bốn tên cao thủ đỉnh tiêm này vẫn như cũ đề phòng bốn phía.
Bởi vì không thể để cho bất luận kẻ nào tới gần pho tượng Đại Pháp Thánh Quân Phù Đồ này, càng không thể để cho Ngao Ngọc và Tô Đại tài tử từ bên trong đi ra.
Đương nhiên hai người này cũng đi ra không được, bởi vì cửa đá bị khóa chết rồi, chắp cánh khó thoát.
Bốn người này cũng không phải cao thủ bình thường, đây chính là cường giả đỉnh cao mà các thế lực đại tông chính, Ngụy quốc công phủ, Phó Viêm Đồ, Trấn Hải vương phủ kiếm ra đấy.
Dù Đại tông sư tới, cũng sẽ lập tức bị phát hiện, sẽ bị bốn người cuốn lấy.
Cho nên lúc này, bất kỳ người nào muốn đột phá phòng ngự của bốn tên đỉnh cấp cường giả này, tiến vào trong pho tượng Đại Phù Đồ cứu Ngao Ngọc và Tô Đại tài tử ra, đó hoàn toàn không thể.
Quả nhiên, một đêm này không có gì phát sinh.
Dưới bốn tên đỉnh tiêm cao thủ đề phòng phòng hộ, không có bất kỳ người nào tới gần.
Mấy canh giờ sau, sẽ đến bình minh.
Một thân ảnh xuất hiện, là đại hoạn quan Hầu Dục đi theo hoàng hậu đến, gã thấp giọng hỏi: "Có bất luận kẻ nào tới gần không?"
"Không!"
Đại hoạn quan Hầu Dục đến phía dưới pho tượng Đại Phù Đồ, lấy chìa khoá mở cửa, cẩn thận từng li từng tí mở ra cửa đá, vậy mà không phát ra bất luận tiếng động gì, e sợ đánh thức Ngao Ngọc và Tô Đại mê man bên trong. Dù Đoàn Oanh Oanh đã nói với gã, đây là thuốc cương liệt mạnh nhất, giày vò xong sẽ ngủ say một ngày một đêm, ngay cả đánh lôi cũng không tỉnh được.
Nhưng mọi thứ vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Mở ra xong, lập tức một cỗ hương vị nồng đậm vọt ra, còn có mùi thơm cơ thể nữ tử mãnh liệt, dù Hầu Dục là thái giám, nhưng sinh hoạt cá nhân của gã phi thường hỗn loạn, đối với mùi vị này quen thuộc nhất.
Bất quá bên trong đen như mực, cái gì cũng không thấy, Hầu Dục đốt ánh nến chiếu một cái.
Lập tức khó chịu mãnh liệt.
Bên trong một cặp nam nữ quấn nhau ngủ, chung quanh quần áo xé nát.
Nhìn không thấy thân thể Tô Đại tài tử, bởi vì toàn bộ bị Ngao Ngọc ngăn trở. Mà Ngao Ngọc với một thân mỡ, thật sự là quá bắt mắt.
Hầu Dục công công thích nhất mỹ nam tử thư sinh, đối với dáng người Ngao Ngọc bực này thật sự là không thèm nhìn thẳng.
Bất quá trong tràng cảnh này, đã đủ dâm loạn, hoàn toàn có thể đánh vào thị giác mãnh liệt. Thái hậu nương nương nhìn thấy chỉ sợ sẽ lập tức bất tỉnh à.
Sau đó, đại thái giám Hầu Dục cẩn thận từng li từng tí đóng cửa đá lại, vẻn vẹn chỉ là khép hờ, không thể lại khóa.
"Xin bốn vị tiên sinh tiếp tục vất vả trông coi, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần." Đại thái giám Hầu Dục nói.
"Được."
Sau đó, Hầu Dục rón rén rời đi, mà dấu chân giẫm trên đá, sẽ không lưu lại bất luận bùn đất gì.
. . .
Dù trời còn chưa sáng hẳn, nhưng Hoàng hậu nương nương đã thức dậy, ngồi ngay ngắn ở trước gương.
Vân ma ma bên cạnh đang dùng từng muỗng từng muỗng, đút cho hoàng hậu ăn, có canh tổ yến, có canh báo thai, có canh vây cá.
Đây cũng là cầu phúc?
Thái hậu nương nương mỗi ngày chỉ ăn một bữa cháo loãng, đói đến choáng váng.
Hoàng hậu nương nương mỗi ngày ăn xa xỉ như vậy, nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ, giờ mỗi lần chỉ ăn một muôi, tổng cộng mười mấy muôi vậy mới có thể ăn no.
Ăn xong, liền đến trang điểm.
Không phải trang điểm diễm lệ, mà là vẽ cho tái nhợt, cho người ta cảm giác đói đến chột dạ.
Lúc này bên ngoài vang lên thanh âm đại thái giám Hầu Dục.
"Nương nương, xong."
Hoàng hậu nương nương nói: "Nếu xong, vậy thì bắt đầu đi. Thật là nghiệp chướng à, muốn giết một người, lại phải khinh nhờn pho tượng Thần linh Thái tổ hoàng đế, lại phải khinh nhờn Đại Chu thánh địa ta. Tiếp theo cả nhà Ngao Ngọc phải thiên đao vạn quả cỡ nào, mới có thể lắng lại cơn giận của thiên hạ, cơn giận của bệ hạ, của thái thượng hoàng."
"Còn không phải sao?" Vân ma ma nói: "Đại Chu hoàng thất ta từ trước đã có truền thống thành tiên thành thần. Hiện tại thái thượng hoàng sắp đắc đạo, nhưng ngài ấy cũng không thể hơn được Thái tổ hoàng đế Đại Pháp Thánh Quân."
Hoàng hậu nương nương lạnh giọng nói: "Kẻ đầu têu, vô hậu hồ."
Đây là đang ám chỉ thái thượng hoàng, ngươi giả thần giả quỷ, vậy chúng ta cũng giả thần giả quỷ giết tâm phúc ngươi.
. . .
Mặt trời mọc.
Đại môn Đại Pháp Thánh Tự còn chưa mở ra, nhưng tường rào bên ngoài trên quảng trường đã tới bốn, năm vạn người.
Quả nhiên hôm nay người tới càng nhiều, mà mỗi người này đều là đến hiến tiền hương hỏa.
Trong sân Đại Pháp Thánh Tự, đặt mười cái thùng công đức to lớn.
Chỉ cần canh giờ đến, đại môn Đại Pháp Thánh Tự sẽ mở ra. Bốn, năm vạn người này sẽ xếp hàng tiến vào, theo thứ tự tự mình hiến bạc vào trong thùng công đức.
Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, đứng tại lan can trên lầu hai Thánh Các, gật đầu chào hỏi mỗi người đến hiến bạc.
Đây là một nghi thức thần thánh, bởi vì mỗi một lượng bạc sẽ dùng để cứu tế Lãng Châu.
Cho nên dù Thái hậu nương nương đói đến choáng váng, cũng vẫn như cũ sẽ mỗi một ngày kiên trì triệu kiến dân chúng đến hiến.
"Thái hậu nương nương, ngài ăn nhiều một chút đi, nếu không thân thể thực sự chịu không nổi đó." Một lão ma ma cầu khẩn.
Nhưng Thái hậu nương nương vẫn như cũ uống cháo loãng không ăn, làm như không thấy canh tổ yến trước mặt.
"Ai gia mặc kệ người khác thế nào, nhưng ta đã tới, phải thành tâm. Ngẩng đầu ba thước có Thần Linh, gạt được người khác, không lừa được chính mình, không lừa được thiên địa." Thái hậu nương nương nói.
Sau đó, dưới lão ma ma phụng dưỡng, lão mặc vào tăng bào.
Thời gian sắp đến, lập tức sẽ đi triệu kiến tín dân đến hiến bạc.
Hôm nay có bốn, năm vạn người, cho nên quá trình này đại khái phải liên tục khoảng hai canh giờ, xác thực rất mệt mỏi.
Nhưng có thể gom góp nhiều cho nạn dân Lãng Châu một lượng bạc, vậy càng tốt.
"Đi nói cho hoàng hậu, còn có Tô tài tử, chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ xuất phát." Thái hậu nương nương nói: "Thể chất Tô tài tử yếu, để nàng ăn nhiều một chút, chén tổ yến này giấu kỹ đưa tới cho nàng."
"Vâng!" Lão ma ma nói.
Sau đó, lão ma ma lặng lẽ giấu bát tổ yến này trong tay áo, hai tay khép lại, đi đến tiểu viện hoàng hậu và Tô Đại tài tử.
Lúc đi qua tiểu viện Hoàng hậu nương nương, lão ma ma muốn báo Vân ma ma, để hoàng hậu chuẩn bị sơ, rồi sẽ đi triệu kiến vạn dân.
Nhưng không nghĩ tới, hoàng hậu đã đợi ở trong sân.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương." Lão ma ma hành lễ với hoàng hậu.
Hoàng hậu nói: "Mẫu hậu đã chờ ở bên kia, bản cung đi qua ngay."
Sau đó, hoàng hậu đi về phía tiểu viện Thái hậu.
Sau đó, lão ma ma đi về phía tiểu viện Tô Đại tài tử.
"Trương ma ma, đi thông báo một chút cho Tô Đại tài tử, đến triệu kiến vạn dân, Thái hậu nương nương chờ." Lão ma ma nói, sau đó âm thầm lấy từ trong tay áo đưa qua một bát canh tổ yến nói: "Để chủ tử ngươi ăn đi, để có thêm chút tinh lực."
Trương ma ma là ma ma hầu hạ Tô Đại tài tử, do hoàng cung sai đến, lập tức quỳ xuống nói: "Thái hậu nương nương nhân từ."
Sau đó, lão cũng giấu tổ yến trong tay áo, bưng vào.
"Nương nương, đã đến giờ, Thái hậu nương nương đã chờ ở bên kia."
Lại nói Thái hậu xác thực yêu thương con dâu, bình thường đều là hoàng hậu và Tô Đại tài tử đứng lên trước, sau đó đi thỉnh an Thái hậu.
Nhưng lão thái thái này không thích nhất chính là những lễ tiết này, lão lớn tuổi, ngủ không được, nên sáng sớm, mỗi lần đều dậy trước, sau đó phái người đến gọi hai vị con dâu.
Cho nên lão thật không giống như Thái hậu, mà giống như bà bà người nhà bình dân.
Ngay sau đó, bỗng nhiên Trương ma ma bên trong truyền ra tiếng kinh hô: "Không thấy Tô nương nương, không thấy Tô nương nương."
Sau đó, lão ma ma bên người Thái hậu cũng vọt vào, tìm khắp toàn bộ tiểu viện, cũng không phát hiện thân ảnh Tô Đại.
Thế là, hai người nhanh đi báo Thái hậu nương nương bên kia.
. . .
"Thái hậu nương nương, không xong, không xong rồi. Không thấy Tô Đại nương nương."
Thái hậu nương nương nghe xong, không khỏi run lên nói: "Người tìm kỹ chưa, làm sao lại không thấy vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hoàng hậu lạnh giọng nói: "Trương ma ma, bình thường đều là ngươi hầu hạ Tô Đại tài tử, chuyện gì xảy ra?"
Trương ma ma lập tức quỳ xuống nói: "Hồi bẩm nương nương, nô tỳ thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Không biết vì sao, mỗi lúc trời tối sau giờ Hợi, nô tỳ uống xong một bát mật thủy, cả người liền muốn hôn mê, đi ngủ như chết. Sáng hôm nay mãi cho đến khi lão ma ma đến tiểu viện, ta mới cuống quít thức dậy."
Hoàng hậu nói: "Mật thủy, mật thủy gì?"
Trương ma ma nói: "Tô Đại nương nương thương tiếc nô tỳ, mỗi lúc trời tối sẽ ban thưởng ta một bát nước mật ong, ta đi ngủ xong lập tức như hôn mê."
Tiếp theo, vị Trương ma ma muốn nói tiếp, lại thôi.
"Sự tình gì, nói." Hoàng hậu lạnh giọng nói.
Trương ma ma nói: "Nửa đêm qua, lão nô đau bụng một trận, cho nên mơ màng tỉnh lại, phảng phất nghe được một chút tiếng động, mơ hồ nhìn thấy Tô Đại tài tử vụng trộm đi ra cửa."
Thái hậu nói: "Đi ra cửa? Có phải đi tiểu tiện?"
Trương ma ma nói: "Không biết, nhưng nô tỳ đợi hơn nửa canh giờ, cũng không thấy nàng trở về. Không biết vì sao, đầu óc nô tỳ lại mơ màng, rồi ngủ như chết."
Mà lúc này, đại thái giám Hầu Dục nói: "Thái hậu nương nương, có một chuyện, nô tỳ thực không dám giấu diếm ngài."
Thái hậu nương nương nói: "Nói."
Đại thái giám Hầu Dục nói: "Mấy ngày nay, Tô Đại nương nương một mực mơ màng, hai mắt đỏ bừng, phảng phất như ngủ không được ngon giấc. Nô tỳ cảm thấy kỳ quặc, lo lắng có phải Đại Pháp Thánh Tự vào ban đêm có dã thú động vật gì kêu to, ồn ào làm quý nhân không ngủ được. Thế là, âm thầm tăng số nhân thủ, tuần tra khắp nơi. Kết quả. . . Phát hiện có người lặng lẽ từ phía sau núi tiềm nhập Đại Pháp Thánh Tự."
Thái hậu nương nương nói: "Ai?"
Đại thái giám Hầu Dục nói: "Không biết, đêm hôm khuya khoắt thấy không rõ lắm, nhưng mơ hồ là một người thân thể rất mập mạp."
Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Vậy vì sao không bắt lại."
Đại thái giám Hầu Dục nói: "Nhắc tới cũng kỳ, chúng ta mỗi lần đuổi theo, thân ảnh mập mạp này lập tức biến mất. Mà lại ngay chỗ pho tượng Đại Pháp Thánh Quân Thông Thiên Phù Đồ kia, đó là cấm địa, cũng là thánh địa, bất kỳ người nào cũng không thể tới gần, cho nên nô tỳ không dám đuổi vào."
Thái hậu nương nương lúc này không khỏi nhớ tới Túc thân vương phi Đoàn Vân thường xuyên nói câu kia, Tô Đại phi thường si mê « Thạch Đầu Ký », mà lại xem mình là Lâm Đại Ngọc trong đó, phi thường ngưỡng mộ tài hoa Ngao Ngọc.
Đại thái giám Hầu Dục nói: "Còn có một chuyện, nô tỳ nhất định phải nói cho Thái hậu nương nương biết. Lúc ngài và Hoàng hậu nương nương, còn có Tô Đại tài tử xuất cung, trên đường đến Đại Pháp Thánh Tự, vạn dân đưa tiễn. Ngao Ngọc liền vụng trộm đến đưa tiễn, giữa hắn và Tô Đại nương nương phảng phất có ánh mắt giao lưu với nhau."
Trương ma ma nói: "Điều này cũng làm cho ta nhớ lại một chi tiết, hai ngày trước tại Đại Pháp Thánh Tự, Tô Đại nương nương giống như nhận được một phong mật tín."
Hoàng hậu nương nương lạnh giọng nói: "Tìm kiếm, tìm kiếm tiểu viện nàng, nhìn xem rốt cuộc là mật tín gì, đây cũng quá làm càn."
Lúc này, sư thái phía ngoài nói: "Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, đã đến giờ."
Nên đi triệu kiến vạn dân, nên đi tiếp nhận triều bái của vạn dân hiến cho thôi.
Mà ngay lúc này, bên ngoài lại truyền tới một thanh âm đại thái giám khác.
"Thái hậu nương nương, đại tông chính tới."
Thái hậu nương nương nói: "Hoàng thúc, hắn tới làm gì?"
Lão thái giám nói: "Đại tông chính đến tặng đồ, một ít lá vàng tạo hình lâu vũ cung điện, là tế tự Đại Pháp Thánh Quân."
Thái hậu nương nương vỗ vỗ trán nói: "Ai gia mấy ngày này quá hồ đồ rồi, không sai không sai, mấy ngày nữa, chính là ngày Đại Pháp Thánh Quân thăng thiên!"
Bất quá Thái hậu nương nương cảm thấy chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, liền muốn hạ lệnh mấy ma ma, âm thầm tìm kiếm trong chùa trước.
Dù lão thương tiếc Tô Đại tài tử, nhưng nếu quả thật phát hiện nàng và Ngao Ngọc thông dâm, vậy Thái hậu nương nương cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Mà ngay lúc này, đại tông chính Túc thân vương đi đến, khom người nói: "Tham kiến Thái hậu nương nương, nghe nói không thấy Tô Đại tài tử?"
Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Không cần làm loạn, trì hoãn nghi thức triệu kiến vạn dân, mấy người chúng ta đi tìm trước xem, không nên kinh động bất luận kẻ nào."
Thái hậu nương nương vẫn rất quan tâm con trai mình, cảm thấy vạn nhất thật phát hiện chuyện xấu, việc xấu trong nhà cũng không thể để lộ ra ngoài.
Thế là, Thái hậu mang theo mấy ma ma, mấy thái giám, còn có Hoàng hậu nương nương, đại tông chính Túc thân vương, bắt đầu tìm kiếm trong Đại Pháp Thánh Tự.
Mà Đoàn Oanh Oanh giả trang thành một tiểu thái giám, đi theo trong đó.
Kỳ thật lẽ ra nàng không nên tới, Thái hậu nương nương đã gặp nàng, vạn nhất bị nhận ra.
Bất quá Đoàn Oanh Oanh thực sự không nhịn được, đây là kế độc nàng và Ngao Minh bày ra, độc kế giết chết cả nhà Ngao Ngọc. Bây giờ thật vất vả công lớn sắp hoàn thành, nàng sao lại không đến tự mình chứng kiến một màn này chứ?
Huống hồ Thái hậu nương nương xuất thân từ gia đình võ tướng, tính cách phóng khoáng, sẽ không để ý đến một tiểu thái giám.
Lúc này, hoàng hậu hỏi một câu: "Thái hậu, có nên đi gọi Túc thân vương phi tới."
Thái hậu nhíu mày nói: "Không cần."
Túc thân vương phi Đoàn Vân không gió cũng ba thước sóng, nếu để cho nàng tới, chỉ sợ rất nhanh sẽ làm dư luận xôn xao.
. . .
Sau đó, Thái hậu nương nương mang theo hai mươi mấy người, tìm kiếm Tô Đại trong Đại Pháp Thánh Tự.
Bên ngoài, bốn, năm vạn người vẫn đang xếp hàng chờ đợi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đã qua nửa canh giờ rồi, vì sao còn chưa mở cửa.
Tất cả mọi người là thành tâm đến hiến tiền hương hỏa, cứu tế Lãng Châu đó.
Vì sao còn không mở cửa?
Thế giới này không có tường nào gió không lọt qua được, rất nhanh có tin tức truyền ra.
Tô Đại nương nương mất tích.
Mẹ nó, tường này gió lùa đến cũng quá nhanh đi.
Tô Đại nương nương mất tích? ! Cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Thế là rất nhiều người xì xào bàn tán, bốn, năm vạn người này cố nhiên là tới gặp Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, nhưng cũng có rất nhiều người là vì gặp Tô Đại tài tử, dù nàng chỉ là một tài tử, nhưng phi thường mỹ lệ, hơn nữa còn cạo trọc, chân chính cách ăn mặc ni cô.
Hoàng đế bệ hạ phong tài tử, cách ăn mặc ni cô, cố nhiên là vì thành kính, nhưng cũng đủ ly kỳ.
"Tô Đại nương nương mất tích, không phải bị dã thú bắt đi chứ?"
"Hắc hắc hắc, các ngươi có chỗ không biết, có lẽ không phải là bị dã thú bắt đi, mà là. . . Hắc hắc hắc."
"Cái gì hắc hắc hắc, ngươi nói cho rõ ràng nào."
"Các ngươi không biết, Tô Đại nương nương thích nhất là « Thạch Đầu Ký », ngưỡng mộ nhất là tác giả Ngao Ngọc đó."
"Vậy thì thế nào?"
"Các ngươi không biết, Ngao Ngọc cũng mất tích, hai người kia cùng mất tích, kỳ quái không?"
"Ngao Ngọc mất tích, làm sao ngươi biết?"
"Hôm nay người Lễ bộ đi tìm Ngao Ngọc, kết quả phát hiện hắn căn bản không có ở nhà."
"Người Lễ bộ đi tìm Ngao Ngọc làm gì?"
"Kỳ thi hội mùa Xuân sắp tới, Ngao Ngọc là tân khoa giải nguyên Thương Lãng hành tỉnh, người Lễ bộ đi đến để kiểm tra mỗi một thí sinh đó."
"Người Lễ bộ đi tìm Ngao Ngọc, kết quả hắn không ở nhà, ngươi làm sao biết?"
"Hắc hắc, ca ca ta chính là Lễ bộ lang trung đó. Ngao Ngọc và Tô Đại nương nương cùng mất tích, hơn nữa còn là hơn nửa đêm. Các ngươi đoán, các ngươi đoán xem, hắc hắc hắc!"
Dưới người hữu tâm thao túng, lời đồn đại này nhanh chóng truyền bá, tiếp theo mấy vạn người đều nghe nói, Ngao Ngọc và Tô Đại nương nương cùng mất tích.
Thế là trong lòng rất nhiều phẫn nộ.
Mẹ nó, quá bẩn thỉu đi.
Các ngươi mặt ngoài xuất gia là ni, tại Đại Pháp Thánh Tự cầu phúc cho nạn dân Lãng Châu, làm chúng ta cảm động thế nào, lúc này mới đến hiến tiền hương hỏa.
Kết quả các ngươi mặt ngoài thánh khiết thành kính, sau lưng lại nam đạo nữ xướng?
Đây là lừa gạt tình cảm của chúng ta a, tại nơi thần thánh như vậy, làm loại sự tình bẩn thỉu này? Không sợ bị thiên lôi đánh chết sao?
. . .
Thái hậu nương nương mang theo hai mươi mấy người, cơ hồ tìm khắp toàn bộ Đại Pháp Thánh Tự, nhưng vẫn không tìm ra Tô Đại tài tử.
Bây giờ còn có một chỗ chưa tìm, đó chính là trong pho tượng Thông Thiên Phù Đồ của Đại Pháp Thánh Quân.
Chỗ đó là thánh địa, cũng là cấm địa, bất kỳ người nào cũng không thể đến gần.
Thậm chí ngay cả Thái hậu nương nương cũng không ngoại lệ.
"Thái hậu nương nương, quanh pho tượng Thông Thiên Phù Đồ của Đại Pháp Thánh Quân, phát hiện dấu chân, dấu chân hai người, một nam một nữ."
Gương mặt Thái hậu nương nương run lên bần bật.
Sau đó, lão đi tới xem xét, dấu chân này đúng là giày đặc hữu của hoàng tộc.
Mà chuỗi dấu chân này trực tiếp thông vào bên trong pho tượng Đại Pháp Thánh Quân Thông Thiên Phù Đồ.
Thái hậu nương nương lập tức nổi giận, lão là một người thẳng tính, tính cách ngay thẳng mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ không bị Thiên Diễn hoàng đế ghét bỏ.
Tốt, Tô Đại, ta thương tiếc ngươi như thế, ngươi lại hồi báo ta như vậy sao?
Mặc dù hoàng đế có lỗi với ngươi, nhưng bây giờ dù sao ngươi cũng là tài tử của hoàng đế, xem như có danh phận.
Ngươi trộm nam nhân thì cũng thôi đi, hơn nữa còn trộm tại Đại Chu thánh địa ta.
Đây chính là pho tượng Đại Pháp Thánh Quân Phù Đồ, đây chính nơi thần thánh nhất Đại Chu ta, đây chính là chỗ thần linh Đại Chu Thái Tổ hoàng đế, trong mắt ngươi còn có hoàng thất Đại Chu không?
Hoàng hậu nương nương ở bên cạnh nói: "Thái hậu nương nương, bằng không bỏ qua đi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài."
Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Việc xấu trong nhà Đại Chu hoàng thất ta còn thiếu sao? Cũng không kém một việc này."
Tính cách lão là như vậy, trong ánh mắt vò không được hạt cát, trước đó thường xuyên khiến Thiên Diễn hoàng đế xuống đài không được.
"Bất quá xấu đến nước này, thật đúng là từ lúc Đại Chu ta lập triều đến nay là lần thứ nhất." Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Đi, mở ra cánh cửa đá kia, xem xét rõ ràng."
"Vâng!" Lão ma ma nói.
Sau đó, lão ma ma này đi tới, bẩm báo: "Thái hậu nương nương, trong cửa đá pho tượng Thông Thiên Đồ này, xác thực có dấu vết bị mở ra."
Hoàng hậu nương nương lạnh giọng nói: "Thật sự là gan to bằng trời, vậy mà tại thánh địa Đại Chu ta làm ra chuyện xấu kinh thiên bực này."
Thái hậu nương nương nói: "Chính là vì thánh địa, là cấm địa, cho nên không ai dám tới gần, ở chỗ này cẩu thả mới là an toàn nhất."
Đại tông chính Túc thân vương và Hầu Dục nhanh chóng liếc nhau, đối phương gật đầu nhẹ.
Ngay hơn nửa canh giờ trước, đại thái giám Hầu Dục đã trao đổi qua với bốn cao thủ đỉnh tiêm trông coi pho tượng Thông Thiên Phù Đồ.
Xác định từ đầu tới đuôi, đều không có người tới gần pho tượng này. Ngao Ngọc và Tô Đại tài tử bên trong cũng không tỉnh lại, mà ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng ngáy, hai người này mọc cánh khó thoát.
Lập tức, đại tông chính Túc thân vương khom người xuống nói: "Thái hậu, hiện tại cánh cửa đá này còn chưa mở ra, xin ngài trước hạ ý chỉ. Vạn nhất mở ra cửa đá này, thật phát hiện bên trong có chuyện xấu gì, phải xử lý thế nào?"
Thái hậu nương nương nói: "Còn có thể xử lý thế nào? Nữ dìm đầm nước chết chìm, nam trước phiến, sau đó sống sờ sờ lăng trì xử tử, tru sát cả nhà."
Đại tông chính Túc thân vương nói: "Vậy thần biết phải làm sao rồi."
Thái hậu nương nương nói: "Vinh ma ma, mở cửa đá! Ai gia muốn nhìn xem, một số người rốt cuộc lang tâm cẩu phế đến mức nào, không biết liêm sỉ đến mức nào."
"Tuân chỉ."
Lão ma ma kia đưa tay, nhẹ nhàng mở ra cửa đá, võ công người này không thấp à.
Vừa mới mở ra cửa đá, lão lập tức bưng kín mũi.
Bởi vì bên trong là một cỗ khí tức dâm loạn xông vào mũi, còn có một cỗ khí tức khác.
"Thái hậu nương nương, trong pho tượng Thông Thiên Phù Đồ này chật hẹp, còn đốt than, mặc dù là than không khói, nhưng vẫn có chút độc tính, cho nên hai người bên trong ngủ như chết." Vinh ma ma báo cáo.
Hoàng hậu cười lạnh nói: "Khó trách trời đã sáng, vẫn chưa tỉnh lại."
Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Người bên trong còn sống không?"
Lão ma ma nói: "Còn sống, còn hô hấp."
Thái hậu nương nương nói: "Châm lửa, xem rõ ràng là ai?"
Lão ma ma nói: "Vâng."
Sau đó, lão đốt nến lên, nói: "Một tên mập, thân thể mập mạp để trần."
Gương mặt Thái hậu nương nương run lên, quả nhiên thật sự là Ngao Ngọc, hắn xem như mập mạp nổi danh nhất kinh thành.
Lập tức, Thái hậu nương nương cũng nhịn không được nữa, trực tiếp đi qua.
Lão muốn đích thân chất vấn Tô Đại, nữ nhân lang tâm cẩu phế này, ta đối với ngươi không tốt sao? Vì sao nhục nhã ta bực này?
Nàng muốn chất vấn Ngao Ngọc, ngươi không phải luôn miệng ngưỡng mộ Hương Hương công chúa sao? Mà Tô Đại là lão sư Hương Hương, là tài tử hoàng đế, ngươi vậy mà cùng nàng cẩu thả cùng một chỗ? Thật sự là tự tìm đường chết mà.
Mấy người đi tới ngoài cửa, lúc này cửa đá đã rộng mở.
Tất cả mọi người mơ hồ thấy rõ ràng, xác thực một người đại mập mạp, toàn thân để trần, đưa lưng về phía mọi người, mơ hồ quấn cùng một nữ tử.
Trên mặt đất khắp nơi đều là quần áo xé nát.
Tràng diện kia đơn giản khó coi.
Thái hậu nương nương tức giận đến toàn thân phát run, quát ầm lên: "Lôi đôi nam nữ không biết liêm sỉ này ra, nữ sống sờ sờ dùng tảng đá đập chết. Nam trước phiến, sau đó ngay ở chỗ này, lăng trì xử tử cho ta, lại tru sát cả nhà hắn."
Đại tông chính Túc thân vương nói: "Thái hậu nương nương, Ngao Ngọc này là người báo mộng thái thượng hoàng đó."
Thái hậu nương nương lạnh giọng nói: "Trước hết giết, trước hết giết! Cầm thú bực này, còn muốn cưới Tiểu Hương Hương ta. Đi hỏi một chút Thiên Diễn, đến cùng là Thái Tổ lớn, hay là thái thượng hoàng hắn lớn? Đôi cẩu nam nữ này dám khinh nhờn Thái Tổ Thần Linh, vậy mà dám khinh nhờn thánh địa Đại Chu ta, còn không đáng chết sao?"
Đại tông chính Túc thân vương nói: "Đã nghe chưa? Đi lôi đôi cẩu nam nữ này ra cho ta, nữ dùng loạn thạch đập chết, nam lăng trì xử tử!"
Lập tức, mấy thái giám và ma ma vọt vào, lúc này cũng không để ý Tô Đại là tài tử hoàng đế, mà cũng không quan tâm nàng có mặc quần áo hay không.
Đoàn Oanh Oanh lập tức hưng phấn đến toàn thân phát run, rốt cuộc tận mắt chứng kiến một màn này.
Ngao Ngọc, ngươi rốt cuộc phải chết, mà trước đó bị phiến, lại bị lăng trì xử tử, sau còn tru sát cả nhà.
Cừu hận và lửa giận thời gian qua, rốt cuộc được trút xuống.
Ngao Ngọc, tiếp theo ta sẽ đích thân động thủ, phiến ngươi, sau đó từng đao từng đao lăng trì ngươi.
Vinh ma ma tiến vào bên trong hang, bỗng nhiên kéo nam tử mập mạp kia một cái, lập tức kinh hô một tiếng.
Nguyên lai không chỉ có hai người, còn có người thứ ba.
Giữa nam tử mập mạp và nữ tử này, còn có một nam tử thon dài gầy gò, tướng mạo phi thường anh tuấn.
"Nhanh, nhanh, nhóm lửa, chiếu sáng một chút, chiếu sáng một chút!"
Mấy thái giám cầm cây đuốc xích lại gần xem xét, lập tức sợ ngây người, phát ra một tràng thanh âm.
"A. . ." Vân ma ma bên cạnh hoàng hậu cũng hét lên kinh ngạc.
"A. . ." Đại hoạn quan Hầu Dục cũng phát ra một tràng, sau đó cả người phảng phất bị sét đánh, không thể tin một màn trước mắt.
Bởi vì, nam tử mập trắng này căn bản cũng không phải là Ngao Ngọc, mà là. . . Chu Xung, gã là chất tử Túc thân vương.
Mà nam tử gầy gò anh tuấn ở giữa kia, là Ngụy quốc công phủ thế tử Đoàn Vũ.
Mà. . . Nữ nhân này đâu phải là Tô Đại tài tử, mà là Túc thân vương phi Đoàn Vân.
Đây, đây cũng quá loạn đi! Túc thân vương phi Đoàn Vân quả thực là nữ thiên hạ đệ nhất dâm loạn.
Nghe được bên trong truyền đến tiếng kinh hô, Thái hậu nương nương lạnh nhạt nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Vinh ma ma nói: "Thái hậu nương nương, không phải Tô Đại và Ngao Ngọc?"
Thái hậu nương nương nói: "Đó là ai? Không biết liêm sỉ như vậy? Tại thánh địa Thái tổ hoàng đế Thần Linh lại cẩu thả."
Vinh ma ma run rẩy nói: "Hai nam nhân, một nữ nhân, đang làm chuyện cẩu thả không chịu nổi. Nam theo thứ tự là Túc thân vương chất tử Chu Xung, bởi vì hình thể hắn và Ngao Ngọc tương tự, bị chúng ta cho rằng là Ngao Ngọc. Còn có một nam tử là Ngụy quốc công phủ thế tử Đoàn Vũ, mà nữ tử là Túc thân vương phi Đoàn Vân."
Lời này vừa ra, Túc thân vương như bị sét đánh, toàn thân không thể động đậy, phảng phất hoàn toàn không thể tin vào tai của mình.
Mà Đoàn Oanh Oanh, càng là tứ chi băng hàn, toàn thân run rẩy.
Trọn vẹn mấy giây sau, Túc thân vương và Đoàn Oanh Oanh vọt vào.
Không có bất kỳ sai khác nào, đúng là Chu Xung, Đoàn Vũ, còn có Túc thân vương phi Đoàn Vân.
Ba người này không còn mảnh vải, dù là ngủ mê, cũng vẫn như cũ dâm loạn không chịu nổi.
Đây, đây là phi tử Túc thân vương sủng ái nhất, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Hiện tại. . . Bây giờ lại cùng chất tử cẩu thả, mà lại bị bắt ở trước mặt tất cả mọi người.
Trong chốc lát, thật phảng phất có một tia chớp, hung hăng bổ vào đỉnh đầu Túc thân vương, lão nhịn không được nữa, mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê ngã xuống đất!
. . .