Chương 213: Đoàn Oanh Oanh chết thảm!
"Nhanh cứu Đại hoàng tử, nhanh cứu Đại hoàng tử. . ."
Đê đập này vỡ một đoạn, liền không thể vãn hồi nổi, hồng thủy kinh người dễ như trở bàn tay phá vỡ một đoạn lớn đê đập.
Thành quả mười mấy vạn người thủ vệ mấy ngày mấy đêm, lập tức bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Thấy Đại hoàng tử Chu Ly triệt để bị đỉnh lũ thôn phệ, vô số người nứt cả tim gan.
Sau đó một màn kinh người xuất hiện, lại có vô số quan binh, vô số dân chúng nhao nhao nhảy vào trong nước, ý đồ cứu vớt Đại hoàng tử Chu Ly.
Đây chính là lòng người.
Chu Ly hai tháng này cứu tế Lãng Châu, dốc hết toàn lực, dốc hết tâm huyết, cứu người vô số, dù là tảng đá cũng bị làm cảm động.
Vô số binh sĩ trú quân Lãng Châu, Thủy Sư, đã triệt để bị nhân cách Chu Ly mị hoặc chinh phục. Lúc này thấy y gặp nạn, nhao nhao nhảy xuống nước, chiến đấu quên mình cứu giúp.
Nhưng . . .
Hồng thủy này kinh người cỡ nào, mặc dù Chu Ly có võ công, nhưng dưới hồng thuỷ đầy trời này, trong nháy mắt vẫn bị thôn phệ, biến mất không thấy.
Chu Ly không biết bơi, nhưng cũng biết ngừng thở, liều mạng giãy dụa.
Nhưng . . . Hai chân y bỗng nhiên bị người ôm lấy, sau đó liều mạng kéo xuống.
"Phốc xuy, phốc xuy. . ." Đám người này vậy mà hành thích trong nước, chủy thủ điên cuồng đâm lên đùi, lên thân y.
Mắt Chu Ly tối sầm lại, không cách nào tránh thoát nữa, không ngừng chìm xuống dưới.
Thôi, thôi, vậy là chết rồi.
Ngao Ngọc, mặc dù chúng ta tâm hữu linh tê, nhiều lần xây kỳ công, nhưng bây giờ xem như thất bại trong gang tấc rồi.
Chết rồi, chết rồi.
Đại hoàng tử Chu Ly không ngừng chìm xuống chìm xuống, vô số hồng thủy tràn vào miệng mũi y.
Mà ngay lúc này, trong đám người xuất hiện một thân ảnh, chính là Viên Thiên Tà.
Người này thật đúng là tâm ngoan, lúc trước gã đã ở đây, nhưng lại không xuất thủ, cũng không ngăn cản, mặc cho cục diện thiên băng địa liệt này phát sinh.
Vân Trung Hạc còn có lòng thương tiếc vạn dân, nhưng Viên Thiên Tà này hoàn toàn không có. Gã một lòng chỉ muốn hoàn thành sứ mạng của mình, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cho dù chết nhiều người hơn nữa cũng không liên quan đến gã?
Nắm chắc thời gian, hẳn là không sai biệt lắm.
Viên Thiên Tà nhảy thẳng vào trong hồng thủy, chỉ thấy gã như giao long trong nước, dễ như trở bàn tay trong hồng thuỷ ngập trời như giẫm trên đất bằng, càng đáng sợ chính là toàn thân gã tuôn ra chân khí, ngăn cách nước chung quanh ra.
Võ công của người này thật sự là kinh người, thiên hạ tông sư, tuyệt đối chỉ mình gã, võ công bực này thật sự là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.
"Vèo vèo vèo . . ."
Tiến vào trong nước, Viên Thiên Tà xuất thủ như chớp giật, giết toàn bộ các thích khách. Sau đó bắt lấy Chu Ly, liều mạng kéo lên bờ.
Mà gã cứu người dưới đáy nước, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Viên Thiên Tà muốn để cho Chu Ly chết trước sống sau.
. . .
Không lâu sau, Viên Thiên Tà mang theo Chu Ly thoát ly hồng thủy, đi vào một chỗ trên sườn núi.
Lập tức bốn thân ảnh thoáng hiện, quỳ xuống nói: "Bái kiến Thiên Sư."
"Cứu sống Chu Ly!" Viên Thiên Tà ra lệnh.
"Vâng!"
Viên Thiên Tà nói: "Những người còn lại, đi theo ta bắt Đoàn Bật."
"Vâng!"
Sau đó Viên Thiên Tà như bóng với hình, chạy như điên về phía đỉnh núi nào đó.
Sau lưng là hơn mười cao thủ, đi theo thân ảnh Viên Thiên Tà.
Rất nhanh Viên Thiên Tà đứng trên đỉnh núi, bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn xuống hồng thuỷ cuồn cuộn.
Vỡ đê chỉ một lát công phu, toàn bộ Lãng Châu đã trở thành trạch quốc, vô số nhà ở bị dìm ngập, vô số người bị dìm ngập.
Viên Thiên Tà nhìn bầu trời thì thầm: "Ngươi có lòng dạ đàn bà, như vậy có một số việc ta phải thay ngươi đi làm, có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, huống chi là. . ."
Vì sao gã làm như vậy? Bởi vì so với Vân Trung Hạc thì gã làm càng thêm triệt để, càng thêm quyết tuyệt.
Đầu tiên, để Chu Ly chết trước hậu sinh.
Tin Chu Ly chết truyền đến kinh thành, Vạn Duẫn hoàng đế có lẽ sẽ bi thương, nhưng càng nhiều là một loại may mắn nào đó, bởi vì tam giác sắt quyền lực thái thượng hoàng sẽ triệt để sụp đổ.
Thái thượng hoàng dù sao đã lớn tuổi, Ngao Ngọc dù sao cũng là ngoại nhân. Không có Đại hoàng tử Chu Ly, tam giác sắt này sẽ mất đi căn cơ, mất đi tính uy hiếp với quyền lực của hoàng đế.
Mà mất đi uy hiếp, Vạn Duẫn hoàng đế hẳn là sẽ không keo kiệt thi ân, đến lúc đó nhất định sẽ gia phong Chu Ly, lễ tang cực kỳ trọng thể.
Như vậy sau khi Chu Ly khởi tử hoàn sinh xong, hoàng đế có thu hồi những truy phong này không?
Đương nhiên là không, như vậy chí ít trên danh vị, Chu Ly lập tức sẽ vọt lên trên chư vị hoàng tử.
Đây là ích lợi rất lớn đối với mưu đồ của Vân Trung Hạc.
Mà Ngụy quốc công Đoàn Bật giả chết, vì bản thân tư lợi, phá hủy đê.
Như vậy chờ tin chết của lão truyền đi, thiên hạ vạn dân tự nhiên sẽ cảm động không thôi, sẽ tha thứ sai lầm Ngụy quốc công phủ.
Mà Vạn Duẫn hoàng đế cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, miễn trừng phạt Ngụy quốc công phủ trước đó, đồng thời sắc phong Ngụy quốc công mới. Kể từ đó Đoàn thị gia tộc xem như được bảo vệ, Đoàn Oanh Oanh đương nhiên cũng được bảo vệ.
Chờ đến khi hoàng đế hạ chỉ xong, Viên Thiên Tà lại giao ra Đoàn Bật giả chết chạy trốn hủy hoại đê đập, đồng thời giao lão cho Chu Ly, vạch trần tội danh Đoàn Bật.
Đến lúc đó sẽ thế nào?
Toàn bộ con dân Đại Chu đế quốc sẽ cảm giác bản thân bị lừa gạt, bọn họ sẽ triệt để tức giận.
Lúc đó, Ngụy quốc công phủ Đoàn Bật tự nhiên là toàn tộc chết không có chỗ chôn, càng quan trọng hơn là, hoàng đế sẽ bị triệt để đánh mặt, uy tín giảm lớn.
Hoàng đế bệ hạ à, ngươi vừa mới ngợi khen, truy phong Ngụy quốc công Đoàn Bật, lại là quốc tặc phát rồ, giết hại trăm vạn sinh linh.
Đến lúc đó hoàng đế còn mặt mũi nào mà tồn tại? Đây là điên cuồng đánh mặt cỡ nào? !
Đây chính là kế hoạch của Viên Thiên Tà, so với Vân Trung Hạc kịch liệt ngoan độc hơn nhiều, bởi vì gã nguyện ý hi sinh vô số sinh linh.
Mà toàn bộ sự tình, gã đều sẽ giao cho Đại hoàng tử Chu Ly đi làm. Đến lúc đó, mâu thuẫn giữa Chu Ly và hoàng đế càng không thể điều hòa.
Đương nhiên còn có mục tiêu thứ ba, chính là liên quan tới quan hệ giữa Ngao Ngọc và Chu Ly, cái này không cách nào nói ra miệng.
Tóm lại, Viên Thiên Tà làm như vậy hoàn toàn là một mũi tên trúng ba con nhạn.
. . .
Trên một đỉnh núi khác, Ngụy quốc công Đoàn Bật nhìn hông thuỷ ngập trời, nhìn Lãng Châu thành bị dìm ngập, nhìn vô số sinh linh bị thôn phệ.
Nội tâm của lão khoái ý không gì sánh được, một loại khoái ý phi thường tàn nhẫn.
Lần này sẽ chết bao nhiêu người? Mấy vạn, mười mấy vạn?
Chuyện này hoàn toàn xem như chết trong tay Đoàn Bật lão, thật đúng là đã nghiền à.
Nạn hồng thủy lần này, Chu Ly Đại hoàng tử kỳ thật cũng đã gần như thành công, kết quả bị Đoàn Bật triệt để phá hủy.
"Mưa tạnh." Đoàn Bật lạnh giọng nói: "May mắn ta ra tay kịp thời, phá hủy một đoạn đê đập, nếu không lần này nạn hồng thủy thật đúng là để Chu Ly quản lý tốt. Chu Ly à, ta để mấy vạn người này đi theo ngươi chôn cùng, cũng coi là xứng đáng với ngươi."
"Ngao Ngọc, ngươi ngoan độc không gì sánh được, nhưng ngươi có thể ngoan độc hơn ta sao? Ngươi có thể ngoan độc bằng đám người chúng ta sao?"
"Vì đạt được mục đích, chúng ta có thể lôi kéo mười mấy vạn người chôn cùng, giết chết mười mấy vạn sinh linh vô tội, ngươi dám không? Ngươi dám không?"
"Ngao Ngọc, ngươi không đủ hung ác, dựa vào cái gì chơi với chúng ta? Hiện tại Chu Ly chết rồi, tam giác sắt quyền lực triệt để bị hủy, ta nhìn ngươi chơi như thế nào?"
"Ngao Ngọc, ngươi muốn giết ta? Hoàn toàn là nằm mơ, nằm mơ à! Ngươi muốn diệt Ngụy quốc công phủ ta, càng là nằm mơ! Ngươi chờ xem, rất nhanh chúng ta sẽ phản công, nhất định khiến cả nhà ngươi chết không có chỗ chôn."
Nội tâm Nguỵ quốc công Đoàn Bật liều mạng phẫn nộ, lão có thể không hận sao?
Đấu với Ngao Ngọc, lão đã té không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ bị hắn hại cửa nát nhà tan, muội muội của mình Đoàn Vân bị Ngao Ngọc hại chết, bảo bối nhi tử Đoàn Vũ cũng bị Ngao Ngọc hại chết, ngay cả Đoàn Bật lão, cũng phải giả chết bỏ chạy, mất đi vinh hoa phú quý.
"Ngao Ngọc, ngươi chờ, ngươi chờ đó, ta nhất định giết cả nhà ngươi."
Trút xuống nội tâm phẫn nộ, Ngụy quốc công thở một hơi nói: "Truyền tin đến Giang Châu và kinh thành, nói sự tình đã xong."
"Vâng!" Mấy tên võ sĩ chạy vội xuống núi, chia ra hướng Giang Châu và kinh thành báo tin.
"Tiếp đó, thi thể thế thân kia nhất định phải chuẩn bị thỏa đáng, xác định sống thì thấy người, chết phải thấy xác." Ngụy quốc công Đoàn Bật nói.
"Vâng!"
"Đi thôi!" Đoàn Bật nói, lão lưu luyến không rời nhìn xem một màn địa ngục Lãng Châu này.
Đây là một tay lão tạo thành đó, đáng tiếc không thể lẳng lặng thưởng thức sự thảm liệt này.
"Đi. . ." Theo Đoàn Bật ra lệnh một tiếng, hơn mười người tâm phúc mang theo lão xuống núi, triệt để trốn xa.
Lúc này mưa to đã ngừng, gió cũng không lớn, vừa vặn có thể đi thuyền ra biển.
Một lúc lâu sau, Ngụy quốc công Đoàn Bật đã leo lên thuyền biển, rời Lãng Châu mấy chục dặm, đã không còn nhìn thấy lục địa.
Đi lần này, không biết khi nào mới có thể trở về Đại Chu đế quốc đây?
Nghe nói Mê Điệt cốc có một loại kỳ thuật, có thể cải biến dung mạo, nhất định sẽ đi một chuyến, cải biến dung mạo một lần nữa trở về Đại Chu, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Hải ngoại mặc dù an toàn, Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc xuất thân hải tặc, thế lực ở hải ngoại không nhỏ, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu.
Chí ít trở về Đại Chu đế quốc, có thể nhìn tận mắt cả nhà Ngao Ngọc thịt nát xương tan thế nào.
Mà ngay lúc này, Ngụy quốc công Đoàn Bật bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc quỷ dị.
Lão không khỏi nghĩ đến, lúc ấy thủ tịch danh sĩ Giang Châu Nguyệt Đán Bình gian lận tại khoa cử, đào vong hải ngoại, vốn cho rằng đã thành công bỏ trốn mất dạng, không ngờ lại bị Hắc Băng Đài Nam Cung Nhị bắt lại.
"Phi phi phi!" Ngụy quốc công Đoàn Bật không khỏi thầm xì chính mình, tại sao phải có ý nghĩ này, điềm xấu cỡ nào chứ.
Hiện tại làm gì có Hắc Băng Đài đến bắt mình chứ? Bây giờ Đoàn Bật gã cũng xem như đứng bên phe hoàng đế.
Nhưng . . . Ngay lúc này, Đoàn Bật cảm thấy hoa mắt, boong thuyền lập tức nhiều ra một bóng người.
Đoàn Bật kinh hãi, toàn thân rùng mình.
Người này là ai, tại sao y lại xuất hiện ở trên chiếc thuyền này?
"Ngụy quốc công, làm gì đi vội vã như vậy? Đi với ta một chuyến đi, cùng hung hăng đánh mặt hoàng đế nào!" Viên Thiên Tà mỉm cười nói.
"Ngươi, ngươi là ai?" Đoàn Bật run rẩy hỏi.
"Ngươi không cần phải để ý đến ta là ai, đi theo ta là được."
Đoàn Bật nhìn chung quanh, kinh ngạc nói: "Chỉ một mình ngươi?"
"Đúng vậy!"
Ngụy quốc công Đoàn Bật lạnh giọng nói: "Vậy ngươi thật đúng là tự tìm đường chết à, chỉ bằng một mình ngươi mà muốn bắt ta? Ngươi cũng đã biết võ công ta như thế nào? Ngươi cũng biết ta mang theo bao nhiêu cao thủ chứ?"
Đoàn Bật vung tay lên, lập tức tuôn ra hơn mười tên cao thủ, vây quanh Viên Thiên Tà.
"Phế hắn đi." Đoàn Bật hạ lệnh.
"Vâng!" Hơn mười cao thủ này bỗng nhiên vọt tới Viên Thiên Tà.
Mười giây sau!
Chiến đấu kết thúc, Đoàn Bật mang tới hơn mười cao thủ bị giết sạch sẽ, mà lão lại bị một thanh kiếm kề ngang trên cổ.
"Đi thôi, Ngụy quốc công, đi theo chúng ta một chuyến."
. . .
Ngày hai mươi sáu tháng ba.
Từng đợt âm thanh gót sắt xé nát tờ mờ sáng yên tĩnh tại kinh thành.
"Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp. . ."
"Lãng Châu cấp báo, Lãng Châu cấp báo!"
Lập tức cửa thành mở ra, tất cả mọi người trên đường phố tránh ra.
Vạn dân kinh thành kinh ngạc, Lãng Châu đã xảy ra chuyện gì? Vội vã như vậy? Khẳng định là xảy ra chuyện lớn.
. . .
Lúc này trong hoàng cung, hoàng đế đang tiến hành triều hội, thương nghị hai chuyện đại sự.
Chuyện thứ nhất, đương nhiên vẫn như cũ là cứu trợ thiên tai Lãng Châu.
Chuyện thứ hai, chính là thi hội vào tháng năm.
Mấu chốt là chuyện thứ nhất, liên quan tới cứu trợ thiên tai Lãng Châu, sau khi biển động đã phát xuống gần hai triệu lượng bạc, mấy chục vạn nạn dân này sống sót, tiếp tục trùng kiến lỗ hổng Lãng Châu, nên gom góp bạc thế nào?
Mặt khác Thủy Sư đã hủy diệt một nửa, có nên khôi phục quy mô ban đầu? Nếu vậy phải tăng cường quân bị, lại cần thêm bạc.
Đại Chu đế quốc dù vốn liếng phong phú, lúc này cũng thật bị móc rỗng.
"Báo, báo, báo, Lãng Châu cấp báo."
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm dồn dập.
Gương mặt Hoàng đế run lên nói: "Vào, vào đi."
Võ sĩ Hắc Băng Đài phi nước đại vào, quỳ xuống dập đầu nói: "Bệ hạ, Lãng Châu mưa to, nước sông tăng vọt, vỡ đê, hồng thủy ngập trời tràn vào Lãng Châu. Vài trăm dặm Lãng Châu quận bị dìm ngập, tử thương vô số. Khâm sai đại thần, Đại hoàng tử Chu Ly, bị hồng thủy thôn phệ, vô tung vô ảnh, sinh tử chưa biết. Ngụy quốc công Đoàn Bật bị hồng thủy cuốn vào, lão và mấy trăm tộc nhân Đoàn thị, toàn bộ tuẫn quốc."
Lời này vừa ra, toàn trường chấn kinh!
Thân thể Vạn Duẫn hoàng đế bỗng nhiên lung lay, phảng phất đứng thẳng không nổi, liều mạng đỡ long án.
"Lãng Châu của trẫm, nhi tử của trẫm, đại thần của trẫm!"
"Thượng thiên à, vạn dân Lãng Châu có tội gì chứ? Ngươi vậy mà nhiều lần gây tai nạn như vậy!"
Sau đó, hoàng đế phảng phất nhịn không được nữa, trực tiếp bất tỉnh.
"Hoàng thượng, hoàng thượng!"
"Thái y, nhanh truyền thái y!"
. . .
Dưới người hữu tâm truyền bá.
Tin tức này còn chưa truyền vào hoàng cung, đã truyền khắp mấy ngàn dặm, bởi vì người báo tin, đến mỗi nơi đều lớn tiếng hô to.
"Đê đập Lãng Châu vỡ, hồng thủy ngập trời, Ngụy quốc công Đoàn Bật và mấy trăm tộc nhân, toàn bộ đền nợ nước."
"Lãng Châu vỡ đê, Ngụy quốc công đền nợ nước."
"Lãng Châu vỡ đê, Ngụy quốc công đền nợ nước!"
Sau đó, tổ chức Nguyệt Đán Bình nắm giữ dư luận thiên hạ lập tức xuất mã, điên cuồng la to.
Biên tạo ra vô số sự tích cảm động về việc Ngụy quốc công cứu tế.
Nhất là thời khắc sống còn vỡ đê, Ngụy quốc công dẫn đầu mấy trăm tộc nhân vì cứu tế mà oanh liệt hi sinh, trong khoảng thời gian ngắn bị ngàn vạn người truyền tụng.
Mà quỷ dị chính là, châu quận mấy ngàn dặm cơ hồ đồng thời truyền tụng Ngụy quốc công Đoàn Bật vì nước cứu tế, cuối cùng oanh liệt đền nợ nước.
Nhất là trước khi chết, Ngụy quốc công lớn tiếng hô to: "Lão thiên gia, Đoàn Bật ta dùng sinh mệnh tế sống ngài, van cầu ngài tha vạn dân Lãng Châu!"
Sau đó, trên trời mưa to vậy mà ngừng lại!
Cái này nghe có điểm giống huyền thoại, nhưng lại có thể đả động lòng người nhất.
Cuối cùng thật truyền thành Ngụy quốc công Đoàn Bật mang theo mấy trăm tộc nhân dũng cảm hi sinh, lúc này mới cảm động Thượng Thương, đình chỉ mưa to, cứu vớt Lãng Châu.
Theo trận triều cường dư luận này.
Thiên hạ vạn dân cảm nhận về Ngụy quốc công phủ đã triệt để thay đổi.
Dù sao người chết là lớn! Ngụy quốc công là vì cứu tế mà tuẫn quốc, các ngươi còn muốn thế nào?
Chẳng lẽ lão còn không đủ vĩ đại sao? Trước đó Ngụy quốc công phủ sai lầm, chẳng lẽ không thể được tha thứ.
Một quốc công, tăng thêm mấy trăm tộc nhân hi sinh, triệt để lật đổ lập trường dư luận.
Sau đó người có quan hệ với lão tại Giang Châu, toàn bộ người Giang Châu, mấy vạn người đốt giấy để tang cho Nguỵ quốc công.
Mấy vạn người đi tới trước Ngụy quốc công phủ khóc nức nở.
Đại Chu Lễ bộ Thượng thư, lúc đầu làm khâm sai đại thần đi Ngụy quốc công phủ xét nhà, lúc này cách Giang châu còn có một nghìn dặm, càng trực tiếp dừng bước, chờ trong quan dịch, chờ đợi ý chỉ mới của hoàng đế.
. . .
Ba mươi tháng ba!
Thi thể Ngụy quốc công Đoàn Bật, còn có trên trăm thi thể Đoàn thị gia tộc, toàn bộ được vận chuyển về kinh thành.
Thoáng một cái ròng rã trên trăm cỗ quan tài, còn có vô số người khóc tang.
Một đường đi, một đường khóc, ngàn dặm đỡ linh cữu, cái này sao mà cảm động?
Đương nhiên, thi thể Ngụy quốc công này là thế thân, nhưng hai người vẫn vô cùng giống, mà lúc này vết thương chồng chất, máu thịt be bét, tăng thêm bị nước ngâm sưng lên, đương nhiên không chút sơ hở nào.
Huống chi vết bớt trên thế thân này, đều làm giống như đúc Ngụy quốc công Đoàn Bật, còn có dị dạng nơi ngón chân cũng giống như đúc.
Không chỉ như vậy, lúc ấy có vô số người tận mắt nhìn thấy Ngụy quốc công Đoàn Bật cứu tế đền nợ nước.
Một màn thảm liệt này, càng làm cảm động vô số người.
Thi thể Ngụy quốc công cách kinh thành càng gần, dư luận càng nổ tung.
Mà Đại hoàng tử Chu Ly bị hồng thủy nuốt sống, sinh tử chưa biết, trên cơ bản cũng đã tuẫn quốc.
Dư luận đã xem Đại hoàng tử và Ngụy quốc công hi sinh, buộc chặt cùng một chỗ. Bất quá bởi vì Chu Ly chết không thấy xác, mà thi thể Ngụy quốc công Đoàn Bật đang ở trước mắt, thảm liệt không gì sánh được, cho nên càng thêm rung động.
Sau đó, dư luận kinh thành bắt đầu phát triển càng thêm đáng sợ.
Nếu thiên hạ vạn dân đều vì cái chết của Ngụy quốc công mà tha thứ cho Đoàn thị gia tộc. Như vậy bọn người Ngao Minh, Đoàn Oanh Oanh, Túc thân vương bắt đầu tiến hành điên cuồng phản công, dư luận phản công.
Bọn họ bắt đầu tiến hành tẩy trắng gian tình của Đoàn Vân và Đoàn Vũ.
Ngụy quốc công trung liệt như vậy, con của lão làm sao có thể là hạng người cầm thú bực này? Dù gã phát rồ, cũng không thể có gian tình cùng cô cô, càng không thể chọn trong pho tượng Thái tổ hoàng đế Thông Thiên Phù Đồ, chỗ kia cứng rắn không chút nào dễ chịu à.
Đoàn Vũ và vương phi Đoàn Vân, hoàn toàn là bị người hãm hại à.
. . .
Mùng sáu tháng tư!
Thi thể Ngụy quốc công Đoàn Bật rốt cuộc tiến vào kinh thành, để hoàng đế ngự lãm.
Đoàn Oanh Oanh tiến cung khóc nức nở, đại tông chính Túc thân vương đình đang dưỡng bệnh, cũng tiến vào trong hoàng cung, thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ một lần nữa tra rõ dâm án Đoàn Vân và Đoàn Vũ.
Túc thân vương nói gã và Đoàn Vân ân ái không gì sánh được, mà Đoàn Vân đã người mang lục giáp, làm sao lại thông dâm cùng Đoàn Vũ.
Khẳng định là có người vu oan hãm hại, khẳng định là có người hãm hại.
Mượn Ngụy quốc công chết, đám người này chẳng những muốn bảo trụ Đoàn thị gia tộc, hơn nữa còn muốn mượn cơ hội phản công.
Có người vu oan hãm hại Đoàn Vũ và Đoàn Vân, vậy người này là ai?
Đương nhiên là Ngao Ngọc rồi? !
Lập tức hoàng đế hạ chỉ, một lần nữa tra rõ dâm án Đoàn Vân Đoàn Vũ, tam ti hội thẩm.
Mệnh lệnh Hắc Băng Đài, triệu Ngao Ngọc tra hỏi.
Mặc kệ vụ án này thế nào, nhưng Ngụy quốc công Đoàn Bật oanh liệt đền nợ nước là sự thật, mà Đại hoàng tử Chu Ly mặc dù sống không thấy người, chết không thấy xác, nhưng vô số người tận mắt nhìn thấy, y bị hồng thủy thôn phệ, khẳng định là hữu tử vô sinh.
Mà Nam Cung Lục đã bẩm báo rất nhiều lần, gã tận mắt nhìn thấy Chu Ly điện hạ bị hồng thủy thôn phệ, Hắc Băng Đài vì cứu Chu Ly, hi sinh mấy trăm tên võ sĩ.
Văn võ bá quan thỉnh tấu hoàng đế, nên tiến hành khen thưởng Chu Ly điện hạ cùng Ngụy quốc công Đoàn Bật.
Nhất định phải truy phong, dù sao người ta là hoàng tử, trước đó cứu trợ thiên tai đã có công lớn, lần này càng vì cứu tế mà tuẫn quốc, dù không nhìn thấy thi thể.
Thế là hoàng đế hạ chỉ: "Sắc phong Chu Ly là Ân Thân Vương, thủ lĩnh rất nhiều hoàng tử."
Ân Thân Vương này rất khó lường, bởi vì kinh thành Đại Chu được xưng là Ân kinh, cho nên đây là vị trí thân vương tôn quý nhất, gần với thái tử.
Bởi vì còn chưa phát hiện thi thể Chu Ly, cho nên không phải truy phong, nhưng tất cả mọi người rõ ràng, đây chính là truy phong, là lễ tang trọng thể của Chu Ly hoàng tử sau khi chết.
Sau đó hoàng đế lại hạ chỉ: "Truy phong Ngụy quốc công Đoàn Bật là thái tử thái bảo, mệnh lệnh Tông Chính Tự ở trong Đoàn thị gia tộc chọn lựa một người hiền năng, kế thừa tước vị Ngụy quốc công."
Lúc này khâm sai phái đi Giang Châu xét nhà Ngụy quốc công phủ, lập tức biến thành khâm sai đi khen ngợi.
Đến tận đây, kế hoạch Ngao Minh và Đoàn Oanh Oanh đưa vào chỗ chết mà hậu sinh, đại công cáo thành.
Sau đó, chính thức mở ra phản công oanh oanh liệt liệt.
Đối với vụ án Đoàn Vân cùng Đoàn Vũ khinh nhờn Thái tổ, hoàng đế chính thức một lần nữa tra rõ.
Không chỉ Ngao Ngọc bị mang đến tra hỏi, thậm chí ngay cả Tô Đại tài tử, cùng trên trăm ni cô Đại Pháp Thánh Tự, toàn bộ bị chộp tới tra hỏi.
Bao gồm Định Miểu sư thái, ngoại trừ Lan Ân công chúa, không người may mắn thoát khỏi.
Đám người này quyết tâm, muốn lật lại vụ án này, tra ra manh mối.
Bởi vì thân phận Tô Đại là tài tử, cho nên Tam Pháp ti không dám thẩm vấn.
Vậy nên đầu tiên là khôi phục Tô Đại tài tử tự do, Lan Ân đại sư không phải nói muốn để Tô Đại chân chính xuất gia, trở thành trụ trì đời sau Đại Pháp Thánh Tự sao?
Vậy triệt để để Tô Đại trở thành người xuất gia, trở thành ni cô Đại Pháp Thánh Tự, như vậy có thể tiến hành tra hỏi nàng.
Mà thân phận Ngao Ngọc đặc thù, là người báo mộng thái thượng hoàng, lại không có bất kỳ chứng cớ nào biểu hiện hắn ở trong Đại Pháp Thánh Tự, cho nên không thể bắt hắn, chỉ có thể mời hắn tới tra hỏi.
Nhưng chỉ cần nơi Tô Đại thu hoạch được kết quả, để chính miệng nàng cung khai có tư tình với Ngao Ngọc, liền có thể chính thức bắt Ngao Ngọc.
"Tô Đại, ngươi hãy mở miệng cung khai đi, nếu không chúng ta sẽ tra tấn, như thế không còn thể diện nữa đâu."
"Tô Đại, chúng ta biết, ngươi và Ngao Ngọc thật có gian tình, mà đã từng vụng trộm trong Đại Pháp Thánh Tự. Ngươi nếu không cung khai, đủ loại cực hình, chỉ sợ ngươi sống không bằng chết."
Đại Lý Tự lập tức đặt trọng tâm thẩm vấn lên thân Tô Đại, bởi vì cảm thấy nàng mềm yếu, khẳng định sẽ cung khai.
Đáng tiếc không thể tra tấn thật, bởi vì Hoàng thái hậu nói qua, tra án có thể, nhưng không được tra tấn, nếu không tuyệt không tha.
. . .
"Dùng thuốc!" Đoàn Oanh Oanh nói: "Dùng thuốc Mê Điệt cốc, cam đoan Tô Đại triệt để sụp đổ, dù không tra tấn, cũng sẽ triệt để cung khai. Loại thuốc này Hắc Băng Đài có, Nhị hoàng tử cũng có, Trấn Hải vương phủ cũng có."
Đại tông chính Túc thân vương biết có loại thuốc này, có thể triệt để làm cho thần trí người ta sụp đổ, muốn nói cái gì liền nói cái đó.
Mà Tô Đại là một nữ tử tầm thường, khẳng định ngăn không được loại dược vật này.
Đoàn Oanh Oanh nói: "Chúng ta đều biết, Tô Đại và Ngao Ngọc có gian tình, bởi vì chúng ta tự tay đem hai người này đến cùng nhau, chỉ là không có chứng cứ. Chỉ cần Tô Đại cung khai, Ngao Ngọc kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đến lúc đó, Đoàn Vân và Đoàn Vũ liền biến thành trong sạch, Túc thân vương cũng có thể vãn hồi danh dự."
Nói đến danh dự, gương mặt Túc thân vương co quắp một chút.
Nếu không phải đấu tranh chính trị ngươi chết ta sống, gã thật hận không thể giết sạch Đoàn thị.
Bất quá bây giờ Đoàn Bật chết rồi, cũng có thể giải mối hận trong lòng gã.
Không sai, Túc thân vương cũng tưởng Đoàn Bật chết rồi, thậm chí tất cả mọi người cảm thấy, Đoàn Bật thật vì gia tộc mình mà hi sinh.
Mà Ngao Minh và Đoàn Oanh Oanh cũng viết thư nói rõ rõ ràng ràng, xin phụ thân Đoàn Bật hi sinh bản thân, cứu vớt Đoàn thị.
"Tốt, ta đi lấy thuốc!"
Mấy canh giờ sau, Túc thân vương lấy từ thế tử Trấn Hải vương phủ thần dược Mê Điệt cốc, Chiêu Hồn Dẫn.
"Đưa đi ngục giam Đại Lý Tự, cho Tô Đại ăn vào."
"Vâng!"
Tô Đại bị cưỡng ép ăn vào Chiêu Hồn Dẫn, quả nhiên thần trí nhanh chóng hỏng mất.
Nàng bắt đầu nói mê sảng.
"Bảo Ngọc, đừng, đừng. . ."
"Bảo Ngọc, ngươi xấu lắm, xấu lắm, khi dễ nô gia như vậy."
Nghe Tô Đại nói ra lời như vậy, mọi người nhất thời đại hỉ.
Sắp thành công, sắp thành công, Tô Đại lập tức sẽ mê thất thần trí, lập tức cung khai ra.
Lập tức, Đoàn Oanh Oanh nói nhỏ bên tai Tô Đại: "Đại Ngọc, ta là Bảo Ngọc đây, ta là Ngao Ngọc đây, ta muốn ngươi chết bầm. . ."
Sau đó, nàng vậy mà lòn tay vào trong quần áo Tô Đại, sau đó hôn lên.
Nàng đang mô phỏng tình hình đêm hôm đó Ngao Ngọc và Tô Đại thân mật, chính là muốn để Tô Đại nhớ lại, sau đó cung khai ra Ngao Ngọc.
"Đừng, đừng, ngươi xấu lắm, Bảo Ngọc ngươi xấu lắm. . ." Tô Đại nỉ non nói: "Đau chết, đau chết. . ."
Đoàn Oanh Oanh cuồng hỉ, đưa thanh âm chứa tên Ngao Ngọc đến: "Đại Đại, ngươi không thể đụng vào chỗ nào, ta là Ngao Ngọc, ta là Ngao Ngọc đây. . ."
Lúc này, Tô Đại chịu không được dược lực, trực tiếp bất tỉnh.
Đoàn Oanh Oanh vội la lên: "Lâm đại phu. . . Chuyện gì xảy ra?"
Nữ quái y kia tiến lên dò xét một chút hơi thở nói: "Thân thể nữ tử này quá yếu, cách dùng thuốc không đúng."
Đoàn Oanh Oanh nói: "Vậy có biện pháp khác không?"
Nữ quái y nói: "Có, Trấn Hải vương phủ chúng ta quen thuộc sử dụng dược vật, phối phương khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau."
Đoàn Oanh Oanh nói: "Tô Đại chẳng mấy chốc sẽ đưa đến tam ti hội thẩm, có thể làm cho nàng cung khai ngay đương trường không?"
Nữ quái y nói: "Không vấn đề, chỉ cần nàng và Ngao Ngọc xác thực có gian tình, vậy nhất định sẽ cung khai, Mê Điệt cốc Chiêu Hồn Dẫn, có thể làm cho người phun ra bất luận bí mật gì."
Đoàn Oanh Oanh nói: "Vậy phiền phức ngài, mau chóng cho Tô Đại dùng thuốc."
Nữ quái y nói: "Cần đợi thêm mấy canh giờ, để thân thể nàng khoẻ lại, nếu không đầu óc nàng không chịu nổi, sẽ phí công nhọc sức."
Đoàn Oanh Oanh nói: "Vậy đa tạ Lâm đại phu."
. . .
Ngao phủ kinh thành, không phải phủ đệ Ngao Tâm, mà là phủ đệ tân Nộ Lãng Hầu Ngao Động. Lúc này Ngao Minh trở thành tân chủ nhân.
Đương nhiên, tòa Nộ Lãng hầu tước phủ này đã từng thuộc về Ngao Tâm và Ngao Ngọc.
Lúc này, Ngao Minh ở trong hoa viên nhìn ao nước ngẩn người, trong tay y cầm một phong mật tín.
Cả người y phảng phất bị sét đánh, hoàn toàn không nhúc nhích.
Bởi vì, y mới vừa thu được một tin dữ kinh thiên, là tể tướng Lâm Cung cho người đưa tới, ván này triệt để thua.
Đoàn Oanh Oanh tuyệt mỹ vô song chạy vội vào.
"Minh lang, Tô Đại chẳng mấy chốc sẽ cung khai, chúng ta lập tức sẽ thắng."
"Mê Điệt cốc Chiêu Hồn Dẫn quả nhiên có hiệu quả." Đoàn Oanh Oanh đi tới trước mặt Ngao Minh, đôi mắt đẹp ngưỡng mộ si tình nhìn qua Ngao Minh nói: "Minh lang, ngươi thật không tầm thường, dưới loại cục diện tuyệt vọng này, ngươi vậy mà có thể xoay chuyển. Tô Đại lập tức sẽ hỏng mất, lúc tam ti hội thẩm, nàng sẽ chính thức cung khai."
"Đương nhiên, chỉ Tô Đại cung khai còn chưa đủ, còn cần nhân chứng! Định Miểu sư thái, Lan Ân đại sư khẳng định là tòng phạm, dùng dược vật Mê Điệt cốc để hai người kia cũng mở miệng cung khai."
"Tô Đại một lần nữa nghiệm thân, nàng mặc dù là xử nữ, nhưng xác thực nàng và Ngao Ngọc đã cẩu thả qua, chỉ cần kiểm tra thân thể bộ vị khác là được."
"Minh lang, ngươi thật không tầm thường. Ngươi lại cho ta một đoạn thời gian, ta sẽ để cho thân thể của mình trở nên hoàn mỹ nhất, sau đó chúng ta sẽ thành hôn. Ta sẽ hết sức phụng dưỡng ngươi, ta nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ."
Đoàn Oanh Oanh mừng rỡ, tình ý liên tục.
Sau đó, rốt cuộc nàng phát hiện sắc mặt Ngao Minh có chút không đúng.
"Thế nào Minh lang? Kế hoạch của ngươi sắp thành công, sắc mặt ngươi sao khó coi vậy? Là nghỉ ngơi không tốt sao?" Đoàn Oanh Oanh ôn nhu nói: "Vậy ngươi nằm xuống, ta đấm bóp huyệt Thái Dương ngươi một chút. Tài học ta không tệ đâu."
"Được!" Ngao Minh nhắm mắt lại.
Đoàn Oanh Oanh tiến lên, ôn nhu dùng hai tay xoa bóp huyệt Thái Dương cho y, nàng hết sức chăm chú, nàng thật dụng tâm học được.
Bởi vì nàng thật ngưỡng mộ nam tử trước mắt này, chẳng những anh tuấn vô địch, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh, mấu chốt là có tình có nghĩa với nàng. Đoàn Vân và Đoàn Vũ phát sinh bê bối lớn như vậy, thấy Ngụy quốc công phủ nàng đứng trước đại hoạ khám nhà diệt tộc, y vẫn không ruồng bỏ, vẫn như cũ bôn tẩu cho Đoàn thị, rốt cuộc nghĩ ra kỳ sách, chuyển bại thành thắng.
Lang quân có tình có nghĩa, mà lại xuất sắc tuyệt đỉnh như vậy, đi nơi nào tìm chứ?
Một khắc đồng hồ sau, xoa bóp kết thúc.
"Thế nào, dễ chịu không?" Đoàn Oanh Oanh ôn nhu nói.
Ngao Minh nói: "Dễ chịu, tạ ơn Oanh Oanh."
"Đáng ghét, Minh lang, chúng ta về sau là vợ chồng, ta phải phụng dưỡng ngươi chứ. Từ nay về sau ngươi chính là trời của ta, đất của ta, là người thân nhất của ta trên thế giới này, cũng là nam nhân ta ngưỡng mộ nhất." Đoàn Oanh Oanh ôn nhu vô hạn, đôi mắt đẹp phóng xuất ra vô hạn tình ý.
Ánh mắt Ngao Minh trở nên nhu hòa, gằn từng chữ: "Thật xin lỗi, Oanh Oanh, hai người chúng ta đã đi đến cuối con đường!"
Sau đó trong tay áo y nhiều ra một thanh chủy thủ, bỗng nhiên đâm vào ngực Đoàn Oanh Oanh.
"Phốc xuy!" Máu tươi văng khắp nơi!
. . .