Chương 270: Hoàng đế thiên tru! Vân Trung Hạc trở về! (1)
Trong toàn bộ cung phòng lâm vào tĩnh lặng như chết, câu nói này không ai có thể trả lời cho hoàng đế.
Thái thượng hoàng lại hỏi một câu: "Hoàng đế, nếu như lúc ấy ta không nhớ lầm, ngươi cũng gật đầu đáp ứng rồi. Trận chiến này nếu Chu Ly và Ngao Ngọc thắng, ngươi sẽ thoái vị."
Tất cả quan viên ở đây quỳ trên mặt đất, trán kề sát đất không nhúc nhích.
Lúc này, phảng phất trên đỉnh đầu có một tia chớp thiểm điện, tùy thời sẽ bổ xuống.
Đầu óc Vạn Duẫn hoàng đế điên cuồng chuyển động, đây là thời khắc quan trọng nhất của đời y.
Nhất định phải nghĩ cho kỹ rồi mới trả lời.
Lập tức trở mặt?
Không tốt.
Giả bộ bất tỉnh?
Cũng không tốt.
Thế là hoàng đế lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Phụ hoàng, chờ Chu Ly và Ngao Ngọc trở về, ta nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo, sẽ cho người trong thiên hạ một cái công đạo."
Thái thượng hoàng gật đầu nói: "Tốt, tốt!"
Sau đó, thái thượng hoàng phất phất tay, nói: "Các ngươi ra ngoài hết đi, ta nói chuyện với hoàng đế hai câu."
Lập tức mười đại thần lui ra ngoài, lão thái giám Hầu Trần vẫn như cũ đứng tại cửa, nhưng khép cửa phòng lại.
Thái thượng hoàng nói: "Hoàng đế, hôm qua có người đến ám sát ta, có một người khác chết vì ta, ta phi thường thương tâm."
Vạn Duẫn hoàng đế vẫn như cũ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, phảng phất không nghe được.
Thái thượng hoàng nói: "Ta đã từng cho ngươi rất nhiều cơ hội, ta hi vọng ngươi sẽ là một vị hoàng đế tốt, nhưng ngươi thật làm ta quá thất vọng. Ngươi nói xem, ngươi đã bao nhiêu lần muốn giết ta? Đương nhiên những chuyện này cũng không có gì, nếu như ngươi có thể dùng sự sát phạt quyết đoán này trên trị quốc, vậy cũng không có gì là không tốt. Nhưng ngươi không như vậy, lúc có người uy hiếp hoàng quyền, uy hiếp tôn nghiêm và mặt mũi ngươi, ngươi lại biểu hiện quả quyết không gì sánh được. Nhưng khi lợi ích đế quốc bị tổn hại, ngươi lại theo bản năng sợ sệt phiền phức, muốn thỏa hiệp. Làm một hoàng đế, ngươi quá yêu quý chính mình."
Vạn Duẫn hoàng đế vẫn như cũ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Thái thượng hoàng nói: "Chu Ly mặc dù tuổi trẻ, nhưng lại có ý chí, mà ý chí rất kiên cường, hắn sẽ là một vị hoàng đế tốt. Bây giờ Đại Chu đế quốc nguy cơ tứ phía, có một số việc cần một hoàng đế cương nghị kiên nhẫn đi làm. Ngươi lại quá yêu quý chính mình, quá ích kỷ."
Hoàng đế lệ rơi đầy mặt, dập đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần có tội."
Thái thượng hoàng nói: "Đương nhiên có lúc cũng không thể trách ngươi, hoàng vị có một loại ma lực, người bình thường ngồi trên vị trí này có thể sẽ nổi điên. Tuyệt đại bộ phận lòng dạ con người đều tương đối nhỏ hẹp, nhưng làm quân vương nhất định phải rộng lớn. Ngươi có biết sau khi lên ngôi ngươi kém nhất việc gì không? Chính là bãi miễn Ngao Tâm chức Nam cảnh đại đô hộ, có trực thần này tại đây, ngươi có thể cùng huân quý quần thần một đạo sông hộ thành, ngươi còn có thể làm một trọng tài giả. Ngươi bãi miễn Ngao Tâm, bỏ mặc hào môn huân quý đi Nam cảnh nuốt lợi ích, chia cắt vô số ruộng đồng. Đây cố nhiên là mua lòng người, trong thời gian ngắn để vô số huân quý thần tử hô to vạn tuế ngươi. Nhưng cũng trực tiếp nuôi lớn khẩu vị bọn hắn, ngươi làm việc quá cấp thiết, quá hiệu quả và lợi ích."
Hoàng đế lại một lần nữa dập đầu nói: "Nhi thần vô năng, để phụ hoàng thất vọng."
"Thôi thôi." Thái thượng hoàng nói: "Ngươi có thể làm ra chuyện giết cha, ta lại không làm được chuyện giết con. Ta sẽ cho ngươi thể diện, chờ Ngao Ngọc và Chu Ly hồi kinh, trên đại triều hội, ngươi chủ động thoái vị. Tại thời khắc sống còn này, hãy đức độ một chút, như vậy cũng có thể được một tiếng tốt."
Hoàng đế dập đầu nói: "Nhi thần tuân chỉ!"
Thái thượng hoàng nói: "Tốt, vậy ngươi trở về đi."
Hoàng đế nói: "Phụ hoàng, ngài tuyệt thực thời gian dài như vậy, không ăn sao được, nhi thần phụng dưỡng ngài ăn cơm."
Thái thượng hoàng nói: "Không cần, bên kia đánh thắng, ta tự nhiên sẽ ăn cơm."
Hoàng đế nói: "Ngày mai, nhi thần đến cõng ngài vào triều."
Thái thượng hoàng nói: "Không cần, ta quá hư nhược, không có tinh lực vào triều, dưỡng tốt thân thể rồi nói sau đi."
Hoàng đế lệ rơi đầy mặt nói: "Xin phụ hoàng bảo trọng long thể, ngàn sai vạn sai đều là nhi thần sai."
Sau đó, hoàng đế trùng điệp dập đầu, lui ra.
. . .
Rất nhanh có người bưng tới đồ ăn, Xung Điền đạo trưởng cho thái thượng hoàng ăn cháo.
"Ngươi thấy thế nào?" Thái thượng hoàng hỏi.
Xung Điền đạo trưởng nói: "Ta cho là thái thượng hoàng làm rất đúng, Đại Chu đế quốc ta đã bệnh nguy kịch, không cần mãnh dược thì không được, nhất định phải cắt mất nhọt độc lớn này."
Thái thượng hoàng nói: "Nhưng một người tuổi già sức yếu, một khi cắt mất nhọt độc lớn, chỉ sợ sẽ chảy máu mà chết, quốc gia cũng như vậy. Đại Chu ta đã lập quốc mấy trăm năm, cũng coi như già nua rồi."
Xung Điền đạo trưởng nói: "Dựa theo đạo lý thì đúng là như vậy. Đối với một quốc gia bệnh nguy kịch, để yên tùy ý bại hoại, khả năng còn có thể kéo dài mấy chục năm. Nhưng nếu như giày vò, khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử. Nhưng tình hình Đại Chu chúng ta cũng không giống vậy, chẳng khác gì triệt để thay máu, ngược lại có thể thu được sinh cơ."
Thái thượng hoàng thở dài nói: "Chỉ hy vọng như thế đi, làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, công hay tội, mặc cho hậu thế luận đi."
Sau đó, thái thượng hoàng hỏi: "Vậy chính ngươi có suy nghĩ gì?"
Xung Điền đạo trưởng trầm mặc chốc lát nói: "Ta cũng không biết, ta không biết mình còn có thể làm gì."
Thái thượng hoàng lập tức cười nói: "Làm sao lúc này, ngươi lại mê man như vậy?"
Xung Điền đạo trưởng trầm mặc một lát, nói: "Trước đó quá bận rộn, cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ qua. Bây giờ thời gian nhàn rỗi quá dài, đầu óc cũng có thời gian suy nghĩ lung tung, trong lúc nhất thời lại không biết làm sao."
Thái thượng hoàng nói: "Vậy ngươi cảm thấy Ngao Ngọc người này thế nào?"
Xung Điền đạo trưởng nói: "Thông minh tuyệt đỉnh, quân chủ nào có được hắn hiệu trung, là thiên đại phúc khí."
Thái thượng hoàng nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy, đây là một thanh niên phi thường bốc đồng, thật là khiến người ta ưa thích."
Xung Điền đạo trưởng nói: "Ta cũng càng ngày càng ưa thích Ngao Ngọc công tử."
"Nếu như ai cũng giống như Ngao Ngọc, sẽ không có phản thần." Thái thượng hoàng chậm rãi nói: "Người như vậy một khi hiệu trung, cơ hồ sẽ không phản bội, bởi vì lợi ích lớn hơn nữa cũng mua không được hắn, tùy hứng và tình cảm chính là lợi ích lớn nhất của hắn."
Xung Điền đạo trưởng nói: "Thái thượng hoàng anh minh."
. . .
Trong thư phòng hoàng đế, im ắng tĩnh lặng.
"Nói một chút đi." Hoàng đế nói: "Cục diện không những đã tiến vào thời khắc nguy hiểm nhất, thậm chí đã tiến vào tuyệt cảnh."
Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Ngao Minh.
Đại lão ở đây đều là dòng chính hoàng đế, một khi hoàng đế thoái vị, bọn họ trên cơ bản sẽ xong đời.
Dù không lập tức xong đời, tiếp theo cũng sẽ bị thanh tẩy sạch, đấu tranh chính trị thì thảm liệt không gì sánh được.
Hoàng đế nói: "Thái thượng hoàng có ý để cho ta chủ động nhường ngôi, chờ Chu Ly và Ngao Ngọc trở về, sắc phong Chu Ly là thái tử, tiếp theo nhường ngôi cho hắn, Chu Ly trực tiếp đăng cơ làm hoàng đế."
"Không có ai nói gì sao?" Hoàng đế nói: "Ngao Minh, ngươi nói đi, trong mấy người ở đây, cũng chỉ có hai người chúng ta là quyết tuyệt nhất, bởi vì hoàn toàn không có đường lui."
Tể tướng Lâm Cung mặc dù nhiều lần hãm hại Ngao Ngọc, thậm chí cũng đối phó thái thượng hoàng, nhưng thái độ mặt ngoài của lão cho tới bây giờ vẫn không kịch liệt, cho nên dù Chu Ly đăng cơ, còn thoáng có chỗ giảng hoà.
Nhưng hoàng đế và Ngao Minh không giống vậy, một người vứt bỏ hoàng vị sẽ không còn gì cả, một người là tử địch Ngao Ngọc.
Ngao Minh nói: "Bệ hạ, thần vẫn như cũ đề nghị ngài lập tức rời kinh thành, tiến về phương nam, lập Đại Chu khác. Đương nhiên ngài không cần chủ động hô to lập Đại Chu khác, ngài chỉ là lấy danh nghĩa nam thú rời kinh thành xuôi nam. Cứ như vậy bóng sẽ đá đến thái thượng hoàng bên này, nếu như ngài ấy sắc phong Chu Ly là tân hoàng đế, như vậy tội dang phân liệt Đại Chu sẽ rơi vào trên đầu của ngài ấy, còn ngài biến thành một người bị hại, có thể yên tâm thoải mái làm hoàng đế Đại Chu phía nam."
Hoàng đế trầm ngâm.
Ngao Minh nói: "Bệ hạ, ở kinh thành ngài đã mất đi đại nghĩa. Ngài nam thú danh nghĩa đều có sẵn, mặc dù đại hải chiến thất bại, nhưng Sử thị gia tộc vẫn còn, ngài xuôi nam là vì bình định, triệt để tước bỏ thuộc địa, ngự giá thân chinh. Dưới đại nghĩa này, thái thượng hoàng chẳng lẽ còn có thể cách xa ngàn dặm phế bỏ vị trí hoàng đế của ngài sao? Cho nên ngài chỉ cần rời kinh thành nam thú, như vậy Chu Ly cũng chỉ có thể làm thái tử. Mặc dù Đại Chu thật chia ra thành nam bắc, nhưng ngoài mặt vẫn là một Đại Chu. Cứ như vậy ngài nắm giữ đa phần quân đội, mà lại không mất đại nghĩa."
Hoàng đế vẫn không nói chuyện.
Ngao Minh nói: "Bệ hạ, hiện tại chính là một trận chó cùng rứt giậu, ngài chỉ có nhảy ra khốn cục này, mới có cơ hội thắng."
Lâm Cung, còn có nội các thứ tướng vẫn không nói chuyện, kỳ thật Ngao Minh nói lời này chính là lời bọn họ muốn nói, chỉ là mượn miệng Ngao Minh nói ra.
Bởi vì đây chính là phân liệt Đại Chu, tương lai vạn nhất truy cứu tới, tội lớn sẽ ngập trời.
Mà Ngao Minh chỉ là một Hàn Lâm học sĩ, hơn nữa còn giữ đạo hiếu ở nhà, nói ra không ảnh hưởng toàn cục.
Trọn vẹn một hồi lâu, hoàng đế nói: "Ngao Minh, ngươi nói những lời này trẫm đều hiểu, cũng cảm thấy ngươi là nhân tài kiệt xuất, trước mắt loại hoàn cảnh này, vẫn như cũ có thể đưa ra sách lược cao minh bực này."
Nói thật ra, sách lược này của Ngao Minh xác thực rất anh minh.
Hoàng đế nam thú, ngự giá thân chinh đi tiêu diệt thế lực trên đất liền của Sử thị gia tộc, đây là đại nghĩa.
Mặc dù phân kinh thành cùng một phần ba địa bàn phía bắc cho thái thượng hoàng, nhưng lại đạt được hai phần ba Nam Bộ cương vực hoàn chỉnh, mà trách nhiệm đối kháng Đại Doanh đế quốc cũng ném cho thái thượng hoàng.
Ngao Minh nói: "Một khi ngài nam thú, trên danh nghĩa Đại Chu ta vẫn là một đế quốc. Thái thượng hoàng nếu lập tân quân khác, phải gánh tội phân liệt Đại Chu. Nếu ngài ấy không lập tân quân khác, vậy ngài ấy còn có thể sống mấy năm? Chỉ cần khi ngài ấy chết, tương lai đối mặt Chu Ly,, ngài chính là phụ thân, ngài sẽ nắm giữ vũ khí trung hiếu."
Hoàng đế nhắm mắt lại, tiến hành lựa chọn khó khăn không gì sánh được.
Ngao Minh nói đều là lời lẽ chí lý, cũng là sách lược vẹn toàn.
Nhưng . . . Hoàng đế không cam tâm!
"Văn võ cả triều này có hai phần ba hiệu trung trẫm, quân đội kinh thành hơn bảy thành đều là người của trẫm." Hoàng đế nói: "Cứ như thế từ bỏ, thật không cam lòng. Cứ như vậy chắp tay nhường kinh thành cho lão ấy, trẫm không cam tâm, rõ ràng có ưu thế cực lớn mà."
Ngao Minh nói: "Bệ hạ, ngài nắm giữ bảy thành quân đội kinh thành, hơn mười mấy vạn. Quân đội chân chính trung thành với thái thượng hoàng nhiều nhất sẽ không vượt qua 20.000. Nhưng ngài đã mất đi đại nghĩa, chẳng lẽ ngài có thể phát động binh biến đi tiêu diệt thái thượng hoàng sao? Đã mất đi đại nghĩa, quân đội sẽ còn phục tùng mệnh lệnh sao? Thế giới này có thái tử tạo phản, cũng có thần tử tạo phản, nào có hoàng đế tạo phản?"
Lời nói này đúng vấn đề trong lòng hoàng đế, lúc này y cảm giác bị trói buộc, có binh quyền, tay cầm lợi khí, lại không thể thi triển.
Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Ngao Minh, trẫm không muốn rời kinh thành. Ngươi tìm một biện pháp khác, có thể làm cho trẫm chuyển bại thành thắng, giải quyết triệt để vấn đề, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
Nghe hoàng đế nói lời này, con mắt Ngao Minh khẽ run lên, nội các thứ tướng, tể tướng Lâm Cung, còn có hai Xu Mật Sứ, nội tâm cũng bỗng nhiên lắc một cái.
Giải quyết triệt để vấn đề? Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?
Cuối cùng hoàng đế ngươi vẫn muốn thí quân giết cha, còn không chỉ như vậy, ngươi còn muốn giết chết Chu Ly, như vậy mới thật sự là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Nhưng hết lần này tới lần khác Vạn Duẫn hoàng đế lại không nguyện ý chủ động nói ra miệng, muốn để người khác nói ra miệng.
Cho nên y muốn Ngao Minh cho ra một kế sách, có thể giết chết thái thượng hoàng và Chu Ly, nhưng lại không để cho hoàng đế đeo tội danh giết cha giết con.
Cũng không thể công khai binh biến, trực tiếp đi giết thái thượng hoàng và Chu Ly?
Ngao Minh quỳ xuống nói: "Bệ hạ, thần xin ngài nam thú đi, đây mới là sách lược vẹn toàn, mà cũng có thể bảo toàn quan viên cùng quân đội trung thành với ngài."
Hoàng đế nói: "Ngao Minh, ta đã nói rồi, con đường này trẫm không đi, trẫm không muốn chắp tay nhường ra."
Toàn trường lâm vào yên tĩnh.
Lâm Cung, còn có chư vị đại lão, đều muốn hoàng đế nam thú, như vậy bọn họ vẫn như cũ là tể tướng, vẫn như cũ là Xu Mật Sứ.
Nhưng hoàng đế không muốn nam thú, không nguyện ý ngự giá thân chinh, ngươi cũng không thể cột y theo.
Mà trong lòng hoàng đế đã sớm có chủ ý, nhưng vẫn như cũ muốn kéo mấy vị đại lão cùng xuống nước.
Hoàng đế lại nói: "Ngao Minh, ngươi là tử địch Ngao Ngọc. Trẫm nếu bại, những người khác có lẽ còn có thể đầu hàng, duy chỉ có ngươi không thể."
Ngao Minh quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, trọn vẹn một hồi lâu, Ngao Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy. . . Vậy như cũ chỉ có thể giết thái thượng hoàng."
Hoàng đế không nói hai lời, đi thẳng vào thư phòng, tiến vào trong gian phòng.
Đây là ý gì? Cởi quần đánh rắm sao?
Hoàng đế biểu thị ý tứ không ở đây, để Ngao Minh nói y, hoàng đế không trả lời, cũng không ở tại hiện trường, tội danh giết cha này không liên quan đến y.
Đây quả thực so với bịt tai trộm chuông còn buồn cười hơn, nhưng vị hoàng đế bệ hạ này lại ích kỷ như thế.
Ngao Minh tiếp tục nói: "Trước đó Ngao Ngọc không phải đã diễn qua một trận thiên khiển sao? Lưu Tinh Vẫn Thạch tại Quang Minh điện ném ra một lỗ thủng lớn, mới vừa vặn tu bổ xong, vậy chúng ta cũng diễn một lần thiên khiển."
Thiên khiển? Cái này có ý tứ, mà nghe cũng rất không tệ.
Sau khi nói xong, Ngao Minh không lên tiếng nữa.
Trong phòng bên, hoàng đế muốn nghe tiếp, tại sao không nói tiếp? Lập tức hoàng đế nhẹ ho khan một tiếng.
Ngao Minh tiếp tục nói: "Có một loại Nguyệt Lượng Hỏa, bệ hạ hẳn là rất quen thuộc. Lúc ấy Đại Doanh đế quốc công phá Đạm Đài thành, chính là dùng vật này. Trong Nhu Lan thành, Tỉnh Trung Nguyệt nữ nhân điên này, chôn dưới đại điện mấy vạn cân. Phối phương vật này không phức tạp như thần dược Vân Trung Hạc, đã có Luyện Đan sư nghiên cứu qua, trong này chính là than củi, lưu huỳnh, còn có tiêu. Dù Đại Chu không có, Bạch Vân thành nhất định sẽ có."
Hoàng đế lại ho khan một tiếng, Ngao Minh ngươi đừng ngừng, nói tiếp đi.
Ngao Minh nói: "Hiện tại thái thượng hoàng không vào triều, nhưng chờ Chu Ly và Ngao Ngọc hồi kinh, ngài ấy nhất định phải vào triều, chúng ta sớm đặt Nguyệt Lương Hoả dưới hoàng kim bảo tọa của ngài ấy."
Hoàng đế nhíu mày, bởi vì lúc vào triều, y cũng ngồi cạnh thái thượng hoàng.
Nếu như dẫn nổ thuốc nổ, chẳng những nổ chết thái thượng hoàng, chẳng phải ngay cả hoàng đế y cũng sẽ bị tác động đến?
Ngao Minh tiếp tục nói: "Thái thượng hoàng không phải nói, để chính ngài chủ động thoái vị nhường ngôi sao? Cho nên sắc phong Chu Ly là thái tử xong, ngài lập tức rời khỏi thái thượng hoàng, đi vào trên đại điện quỳ xuống thỉnh tội với thái thượng hoàng, đồng thời tiến hành nhường ngôi, đây cũng là hợp tình hợp lý, dù sao ngài cũng phải tiến hành nhường ngôi. Nhường ngôi xong, ngài không còn là quân, mà là thần."
Lúc này hoàng đế không nhịn được nữa, nói: "Trẫm nhất định phải tiến hành nhường ngôi sao? Nhất định phải chủ động thoái vị sao? Vẻn vẹn chỉ vì rời khỏi vị trí gần thái thượng hoàng, tránh né vụ nổ tác động đến, không khỏi bỏ ra giá cũng quá lớn đi."
Ngao Minh nói: "Đúng, bệ hạ ngài nhất định phải thoái vị, đồng thời tiến hành nhường ngôi, đây không không là vì để cho ngài rời khỏi thái thượng hoàng, tránh né bạo tạc tác động đến, quan trọng hơn là vì làm nền cho thiên khiển."
Hoàng đế nói: "Nói tiếp."
Ngao Minh nói: "Ngài đi xuống hoàng tọa, đồng thời đẩy Chu Ly lên ngồi bên cạnh thái thượng hoàng, sau đó ngài đi vào giữa triều đình quỳ xuống, tự xin thoái vị, tiến hành nhường ngôi. Kể từ đó, ngài sẽ vãn hồi đại nghĩa một chút."
Lời này hoàng đế nghe được rõ ràng, làm một hoàng đế chủ động nhường ngôi, vậy đại biểu cho đức độ, đại biểu cho tiêu chuẩn đạo đức rất cao.
Ngao Minh nói: "Ngài muốn nhường ngôi, nhưng thượng thiên không cho phép, cho nên phát sinh thiên khiển, trên trời rơi xuống thiên thạch, nện xuyên Quang Minh điện. Mà lúc này Nguyệt Lượng Hỏa dưới hoàng toạ thái thượng hoàng bạo tạc, thái thượng hoàng vốn cao tuổi người yếu, trực tiếp bị nổ tan xương nát thịt. Nhưng đây cũng không phải là ngài thí quân giết cha, đây là thiên khiển. Vũ khí thiên khiển này, Ngao Ngọc đã dùng, chúng ta cũng dùng. Cứ như vậy, chí ít mặt ngoài, ngài hoàn toàn có thể từ chối tội danh giết cha. Mà Chu Ly đã bị đẩy lên bên cạnh thái thượng hoàng, nên lúc nổ lớn, hắn cũng bị nổ chết, dù không chết, cũng đã tàn tật gần chết."
Toàn trường tĩnh lặng, đợi Ngao Minh nói tiếp.