Chương 289: Huỷ diệt, di ngôn cuối cùng (2)
Sau đó, mấy chục tên, mấy trăm tên cao thủ Đại Chu đế quốc nhào tới hắn, cơ hồ che mất cả người hắn.
Chu Tịch hoàng tử cao giọng nói: "Bắt Hương Hương công chúa, bắt Hương Hương công chúa."
Mấy chục tên Đại Chu đế quốc Hắc Băng Đài vọt tới phía Hương Hương công chúa.
Phong Hành Diệt đại nhân đứng trước lựa chọn khó khăn, cứu Vân Trung Hạc trước, hay là cứu Hương Hương công chúa trước.
"Các ngươi đi cứu Hương Hương công chúa đi!"
Lập tức, có một nửa võ sĩ Hắc Long Đài bay về phía Hương Hương công chúa.
"Giết nàng, giết nàng!" Chu Tịch hoàng tử cao giọng quát: "Công chúa Đại Chu đế quốc thà chết chứ không thể rơi vào tay Đại Doanh đế quốc."
Mấy chục tên nữ võ sĩ quanh Hương Hương công chúa lập tức rút đao kiếm ra.
Hương Hương công chúa nhắm mắt chờ chết.
Mấy chục tên cao thủ Hắc Băng Đài vọt tới phía Hương Hương công chúa, nhao nhao rút đao kiếm ra.
Mà ngay lúc này, nữ võ sĩ bên cạnh Hương Hương công chúa rút đao kiếm, cuồng xông về phía cao thủ Hắc Long Đài.
"Bảo hộ công chúa điện hạ, bảo hộ công chúa điện hạ."
"Công chúa điện hạ, chạy mau, chạy mau. . ."
Mấy chục tên nữ võ sĩ, tạo thành bức tường bảo hộ Hương Hương công chúa sau lưng.
Rất nhanh, cao thủ Hắc Long Đài trên không gào thét bay qua, trường câu trong tay bỗng nhiên chụp lấy Hương Hương công chúa kéo lên.
Wingsuit Flying không chịu đựng nổi trọng lượng lớn như vậy.
Võ sĩ Hắc Long Đài kia thành công ôm lấy Hương Hương công chúa, còn một đầu móc khác bỗng nhiên ném lên khinh khí cầu trên không.
Cùng lúc đó, trên khinh khí cầu nhao nhao nhảy xuống bốn năm võ sĩ, một người trong đó bắt lấy móc.
Cứ như vậy, Hương Hương công chúa treo ở giữa không trung.
"Lên cao, lên cao, lên cao. . ." Theo một tiếng lệnh, khinh khí cầu không ngừng lên cao.
"Bắn chết nàng, bắn chết nàng. . ." Trên mặt đất, Chu Tịch điên cuồng hạ lệnh.
Nhưng không có mấy ai động thủ, bọn họ không nguyện ý giết Hương Hương công chúa. Người Đại Chu không muốn giết, nhưng người Bạch Vân thành lại không quan tâm.
Những Huyết Đồ quân này, nhao nhao giương cung cài tên, bắn tới Hương Hương công chúa trên không.
Nhưng . . . Dù cung tiễn ngưu bức hơn nữa, Hương Hương công chúa đã bay cao 200~300m trên không trung.
Cứ như vậy Hương Hương công chúa treo ở không trung mấy trăm mét, hai tay nắm chắc móc, đôi mắt chăm chú nhìn trên đài cao.
Vân Trung Hạc đã bị bắt lại, bị mấy chục tên cao thủ Hắc Băng Đài, bị mấy chục tên cao thủ Bạch Vân thành bắt lấy.
Lúc bị bắt, ánh mắt của hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm Hương Hương công chúa, nhếch miệng cười một cái với nàng, còn cố gắng muốn phất phất tay.
Hương Hương công chúa lập tức mãnh liệt tuôn ra nước mắt.
Phong Hành Diệt đại nhân, mang theo mấy chục tên cao thủ Hắc Long Đài, mặc Wingsuit Flying, bay đến trên không đài cao.
"Vèo vèo. . ." Độc tiễn tiểu nõ, điên cuồng xạ kích.
Nhưng hoàn toàn không cần, trên đài cao đều là đỉnh tiêm cao thủ, đều mặc thiết giáp, cầm lấy tấm chắn, dễ như trở bàn tay ngăn trở tên nõ bọn họ.
"Vèo vèo vèo . . ."
Phong Hành Diệt đại nhân bỗng nhiên cắn răng một cái, mang theo mấy chục tên cao thủ, nhao nhao đáp xuống, rơi vào trên đài cao, chém giết.
Gã phải dùng võ lực, cưỡng ép nghĩ cách cứu viện Vân Trung Hạc.
"Ầm ầm ầm . . ."
Đài cao 50m này bỗng nhiên sụp đổ.
Yến Biên Tiên bắt lấy Vân Trung Hạc, bỗng nhiên rơi xuống, sau đó y bỗng nhiên vỗ một chưởng xuống.
Mắt Vân Trung Hạc tối sầm lại, trực tiếp bất tỉnh.
Cùng lúc đó, đại hồng thủy mãnh liệt cuốn đến, hung hăng đụng vào trên đài cao làm bằng mảnh gỗ này.
Ngắn ngủi một lát sau, đài cao làm bằng gỗ trực tiếp trôi nổi.
"Ầm ầm ầm ầm. . ."
Dưới lực lượng hồng thủy to lớn, đài cao làm bằng gỗ này, trực tiếp lật ngã trong hồng thủy.
Vô số binh sĩ Đại Chu vẫn đang chạy trốn.
Ngu xuẩn thì chạy phía nam, thông minh thì chạy lên phía hai bên núi.
Càng ngày càng nhiều binh sĩ, bị triệt để bao phủ.
. . .
Sau mười mấy tiếng!
Toàn bộ quanh Hùng Châu thành đã biến thành trạch quốc.
Đất trũng dài trăm dặm, rộng ba mươi dặm, triệt để bị lũ lụt che mất, tạo thành một đập chứa nước lớn.
Hồn Giang thay đổi tuyến đường cũng một lần nữa đạt đến cân bằng.
Thủy vị không ngừng lên cao, lên cao, ước chừng mười lăm mét mới ngừng lại.
Toàn bộ Hùng Châu thành, dưới mười lăm mét đều nằm trong lũ lụt.
Dựa theo kế hoạch lúc đầu, có bốn phía tường thành bảo hộ, bên trong thành hẳn là sẽ không bị nước vào.
Nhưng. . . Đây chẳng qua là tình huống lý tưởng.
Chỗ cửa thành dùng bao cát ngăn chặn, không có nước vào, ngược lại an toàn.
Nhưng có rất nhiều nước, từ trong khe nứt tường thành chui vào, thậm chí từ rất nhiều miệng giếng phun lên.
200.000 quân đội Đại Doanh thủ thành, lại bắt đầu liều mạng tu bổ tường thành, ngăn chặn miệng giếng.
Trăm phương ngàn kế bảo trụ Hùng Châu thành, dù sao trong Hùng Châu thành có vô số kiến trúc, kiến tạo không dễ, một khi bị chìm, tương lai thủy vị lui, trùng kiến Hùng Châu thành phải bỏ ra đại giới.
"Nhanh, nhanh, nhanh. . . Ngăn chặn bất luận lỗ hổng nào, tuyệt đối không thể để cho thành bị dìm vào nước."
Đại Doanh hoàng đế đứng ở chỗ cao nhất trong thành, nhìn lũ lụt mênh mông chung quanh.
Thủy vị bốn mươi mấy thước, đã không thấy bất luận người nào của quân đội Đại Chu đế quốc. Bọn chúng chuẩn bị vô số thuốc nổ, toàn bộ đã bị hủy đi, mấy trăm Độc Khí Đạn, cũng phiêu phù ở trên mặt nước.
600.000 đại quân Đại Chu bị chết đuối bao nhiêu?
Không biết, nhưng khẳng định vô số kể, một số nhỏ quân đội phi nước đại lên hai bên triền núi, chạy ra ngoài.
Dù là vào lúc này, hai bên triền núi còn có lít nha lít nhít thân ảnh.
Mấy chục chiếc thuyền Đại Doanh cũng đã tới, ở ngoài Hùng Châu thành.
Trên mặt nước, lít nha lít nhít thi thể, bị ngâm đến phồng lên.
Thần Hoàng Thiên Tộ ngã xuống, Hồn Giang thay đổi tuyến đường, hai tai nạn này, triệt để phá hủy quân Đại Chu.
Hoàng đế Đại Doanh đế quốc nhìn qua vô số kể thi thể, thản nhiên nói: "Làm đất trời oán giận, sớm biết Vân Trung Hạc có thủ đoạn thần kỳ như thế, có lẽ không cần xé mở đê đập, để Hồn Giang đổi đường."
Công Tôn Dương nói: "Bệ hạ, con dân Đại Doanh đế quốc ta đã rút lui toàn bộ, không có người thương vong. Lũ lụt chỉ chết đuối địch nhân, bảo vệ vô số con dân Đại Doanh đế quốc, bảo vệ xã tắc chúng ta, cho nên lần này vỡ đê, công tại xã tắc, lợi tại thiên thu."
Nội các thứ tướng bên cạnh nói: "Bệ hạ, Thần Hoàng Thiên Tộ cấu kết hậu duệ Nộ Đế, ý đồ để Đại Hàm ma quốc ngóc đầu trở lại, tro tàn lại cháy, đây là tai nạn toàn bộ văn minh đông phương, cử động lần này của ngài chẳng những cứu vớt Đại Doanh đế quốc ta, còn cứu vớt chính thống phương đông."
Xu Mật Viện phó sứ nói: "Đúng là như thế, lũ lụt mặc dù chìm Hùng Châu thành, nhưng dù sao cũng là thành trì không người. Vạn dân Đại Doanh mới là nền tảng lập quốc chúng ta, một tòa thành không, chỉ là một cái thể xác mà thôi, chìm cùng lắm thì trùng kiến. Bệ hạ ngăn cản Đại Hàm ma quốc phục sinh, đây là sự nghiệp to lớn thiên thu, bệ hạ chính là đấng cứu thế toàn bộ thế giới phương đông."
Hoàng đế Đại Doanh đế quốc phất phất tay nói: "Đừng nói lời khoác lác, nói suông này nữa."
Công Tôn Dương nói: "Bệ hạ, cần phải đi, đại quân chúng ta cũng nên rút lui."
Đại Doanh hoàng đế nhìn Hùng Châu thành, còn đang không ngừng thấm nước vào, 200.000 đại quân đang liều mạng múc nước, ý đồ liều mạng bảo trụ Hùng Châu thành.
Đại quân vừa rút lui, không đến mấy ngày, Hùng Châu thành sẽ bị bao phủ hoàn toàn, cho dù có tường thành cản trở, lũ lụt cũng sẽ theo lỗ thúng và mặt đất chảy vào.
Công Tôn Dương nói: "Bệ hạ, quân tình như lửa. Thần Hoàng Thiên Tộ ngã xuống, trụ cột tinh thần Đại Chu cũng triệt để sụp đổ, bây giờ Vô Chủ chi địa trống rỗng, thậm chí toàn bộ Đại Chu đế quốc đều trống rỗng, đúng là cơ hội ngàn năm một thuở cho chúng ta, đại quân quét sạch xuôi nam, chẳng những có thể đoạt lại Vô Chủ chi địa, thậm chí có thể nhất cử giết vào cảnh nội Đại Chu đế quốc, nhất cử diệt quốc."
"Bệ hạ, Đại Doanh đế quốc ta mặc dù ném đi Vô Chủ chi địa, nhưng thương vong nhỏ hơn xa Đại Chu, chúng ta có đầy đủ quân đội, đầy đủ lương thực, đầy đủ quốc lực, đây là ông trời chú định muốn để bệ hạ lập xuống sự nghiệp to lớn này."
Ánh mắt hoàng đế nhìn về phía phương xa, nơi đài cao đã bị lũ lụt xông đổ.
"Vân Trung Hạc cứu được không?" Hoàng đế hỏi.
"Không được, bệ hạ." Công Tôn Dương nói.
Hoàng đế nói: "Tiếp tục cứu, tiếp tục tìm, lưu lại một vạn người, tìm khắp vài trăm dặm quanh đây, cũng phải tìm được hắn."
Công Tôn Dương nói: "Bệ hạ, chỉ sợ địch nhân đã đem hắn đi, thậm chí Phong Hành Diệt vì cứu hắn, cũng đã bị bắt."
Gương mặt hoàng đế run lên nói: "Các ngươi mới vừa nói, người bảo trụ văn minh đông phương chính thống, ngăn cản Đại Hàm ma quốc ngóc đầu trở lại chính là ta, người lập xuống sự nghiệp to lớn thiên thu là ta? Các ngươi sai, trẫm vẻn vẹn chỉ làm vỡ đê, để Hồn Giang thay đổi tuyến đường, chết đuối mấy chục vạn quân Đại Chu mà thôi. Đây là công hay tội, còn khó nói. Người chân chính lập xuống công lao cái thế này chính là Vân Trung Hạc, cho nên bất kể giá nào, cũng phải bảo vệ hắn, bất kể giá nào hiểu không?"
Công Tôn Dương nói: "Vâng, thê tử của hắn Hương Hương công chúa, chúng ta đã cứu được, ngài muốn đi gặp nàng không?"
Đại Doanh hoàng đế nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Không, ta không thể gặp nàng, lúc này nàng còn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, ngay lúc chưa biết rõ, nếu ta gặp nàng, chẳng khác nào triệt để để lộ chân tướng, vậy đối với nàng cũng quá tàn nhẫn. Chúng ta cứ giả bộ hồ đồ trước, mang nàng tới kinh thành, để Hứa An Đình' đi theo nàng, mang hài tử đi theo nàng."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Đại quân xuôi nam, tiến đánh Vô Chủ chi địa, tiến đánh Đại Chu đế quốc, đừng có ngừng. Nhưng cũng lập tức phái ra đoàn đàm phán đi kinh thành Đại Chu, trao đổi ba người Vân Trung Hạc, Phong Hành Diệt, Doanh Khư. Mặt khác lúc này đứng trước kịch biến, bọn hắn trông coi nhà Ngao Tâm sẽ buông lỏng. Điều động cao thủ tinh nhuệ, nghĩ cách cứu viện nhà Ngao Tâm."
Công Tôn Dương khom người nói: "Vâng!"
Đại Doanh hoàng đế nói: "Lập tức hạ chỉ đi đến nhà Hứa An Đình', phong đứa con trai nàng và Vân Trung Hạc làm Hùng Giang Hầu, nữ nhi Tỉnh Trung Nguyệt sắc phong làm Nhu Lan quận chúa, đứa con trai Tỉnh Trung Nguyệt sắc phong làm Ngọc Tây Hầu."
Công Tôn Dương lại một lần nữa khom xuống nói: "Tuân chỉ."
Đại Doanh đế quốc hoàng đế tiếp tục nói: "Còn có, Ngao Tâm bên kia cũng hạ chỉ, mặc kệ hắn tiếp nhận hay không, cũng sắc phong làm Ngao quốc công Đại Doanh đế quốc. Vân Trung Hạc muốn nhận đoạn duyên phận phụ tử này, vậy Đại Doanh đế quốc chúng ta cũng nhận."
Đại Doanh đế quốc hoàng đế lại trầm mặc chốc lát, nói: "Ngao Ngọc chân chính kia đã chết, ta nghe nói hắn rất thoải mái tiêu dao hả?"
Công Tôn Dương nói: "Vâng, tiêu dao tự tại trước nay chưa từng có."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Vậy truy phong hắn là Tiêu Dao Hầu."
Công Tôn Dương nói: "Vâng."
Đại Doanh hoàng đế lại nói: "Ngao Tâm còn có một đứa con gái, Vân Trung Hạc cũng coi là thân muội muội?"
Công Tôn Dương nói: "Đúng, tên là Ngao Ninh Ninh."
Đại Doanh hoàng đế nói: "Để Ninh quý phi thu làm nghĩa nữ, sắc phong làm An Ninh quận chúa."
Công Tôn Dương nói: "Tuân chỉ."
Ánh mắt Đại Doanh hoàng đế nhìn sang, nói: "Ngươi không phải người nội đình, không nên để cho khôi thủ Hắc Long Đài ngươi nghĩ chỉ."
Công Tôn Dương mỉm cười.
Đại Doanh hoàng đế nói: "Hiện tại phái sứ đoàn đi Đại Chu, trao đổi Vân Trung Hạc, bất kể giá nào, hiện tại đi đi. Mặt khác điều động một chi quân đội tinh nhuệ nhất, tìm kiếm quân chủ lực Đại Chu đào vong, Vân Trung Hạc hẳn là ở bên trong, dốc hết toàn lực nghĩ cách cứu viện."
"Tuân chỉ." Công Tôn Dương khom xuống.
Ánh mặt Đại Doanh hoàng đế rưng rưng, lại một lần nữa nhìn về phía Hùng Châu thành.
Đây là một trong tứ đại đại thành của Đại Doanh đế quốc, trọng trấn toàn bộ tây nam, quân coi giữ trong thành vẫn như cũ không biết mệt mỏi múc nước, ngăn chặn nước tuôn vào.
Nhưng làm sao có thể chắn được, dù có thể ngăn chặn vết nứt tường thành, cũng căn bản không chặn nổi nước ngầm tuôn ra.
Tòa đại thành đã từng trăm vạn nhân khẩu này, nhất định bị dìm ngập.
Hoàng đế khàn khàn hạ chỉ nói: "Đại quân rút lui."
Sau đó, 200.000 đại quân lục tục ngo ngoe lên thuyền rời đi.
Quân tình như lửa, bọn họ là đại quân chủ lực, cần lập tức từ phương hướng khác xuôi nam, tiếp tục đại chiến diệt Đại Chu.
Lưu lại một vạn người, mấy chục chiếc thuyền, tìm kiếm khắp nơi.
. . .
Cùng lúc đó, Yến Biên Tiên, Chu Tịch, Võ Công Hầu, Ngao Động, các thống soái Đại Chu, mang theo không đủ một vạn người, trèo đèo lội suối, không ngừng chạy thoát.
Hàn Thủy thành không thể đi, Ách Châu thành cũng không thể đi, bởi vì đều bị lũ lụt nhấn chìm.
Khó trách trước đó những thành trì này không cần tốn nhiều sức là chiếm được, vốn còn tưởng rằng là vì Đại Doanh đế quốc vườn không nhà trống, bọn chúng rút lui nguyên lai là vì độc kế dìm nước.
600.000 đại quân, bị chết đuối đại bộ phận, nhưng hẳn là còn trốn ra được hơn mười vạn người tinh duệ nhất.
Bất quá hơn mười vạn người này đều chạy tản đi.
Mấy đại thống soái, nắm lấy Vân Trung Hạc, mang theo Thần Hoàng Thiên Tộ, mục đích đào vong duy nhất chính là Liệt Phong thành.
Lúc này trong Liệt Phong thành, còn có 50,000 quân Đại Chu coi giữ, mà đây là một siêu cấp pháo đài quân sự, mặc dù bị phá hủy rất lợi hại, nhưng vẫn như cũ dễ thủ khó công.
Sau đó mười mấy vạn tàn quân lục tục ngo ngoe rút lui đến Liệt Phong thành, tăng thêm quân coi giữ vốn có, vẫn như cũ có thể duy trì cục diện.
Chỉ cần giữ vững Liệt Phong thành, có thể bảo trụ Vô Chủ chi địa.
Hiện tại bọn Yến Biên Tiên chỉ có thể cầu nguyện, Liệt Phong thành nhất định phải ở trong tay Đại Chu, hàng vạn hàng nghìn không thể bị luân hãm. Một khi luân hãm, liền mang ý nghĩa toàn bộ Vô Chủ chi địa đều xong.
Hơn một vạn bộ đội tinh nhuệ nhất này, liều mạng đào vong, đào vong.
Ròng rã mấy ngày mấy đêm sau, rốt cuộc chạy trốn tới biên cảnh Đại Doanh đế quốc, nơi này cách Liệt Phong thành vẻn vẹn không đủ trăm dặm.
Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ, Liệt Phong thành nhất định sẽ trong tay chúng ta.
Nhưng rất nhanh bọn Yến Biên Tiên nhận được một tin dữ.
Liệt Phong thành thất thủ, ba ngày trước đã thất thủ.
Hô Diên nguyên soái suất lĩnh 300.000 đại quân, bất kể giá nào, dùng không đến hai ngày đã công phá Liệt Phong thành.
Bây giờ, mặt khác một chi quân chủ lực Đại Doanh đế quốc dùng tốc độ cao nhất chạy tới Liệt Phong thành.
Nhất thời, Yến Biên Tiên và bọn Chu Tịch cảm thấy sấm sét giữa trời quang.
Liệt Phong thành luân hãm, hậu quả khó mà lường được. Toàn bộ Vô Chủ chi địa sẽ bị ném đi, mà tiếp theo quân Đại Doanh sẽ quét sạch xuôi nam, toàn bộ Đại Chu đế quốc sẽ nguy hiểm.
"Tiếp tục trèo đèo lội suối, đi đường nhỏ đến Đạm Đài thành." Chu Tịch nói: "Đạm Đài thành còn có 50,000 quân coi giữ, Đạm Đài thành mặc dù không hiểm yếu như Liệt Phong thành, nhưng cũng là một tòa đại thành, hẳn là có thể giữ vững."
Yến Biên Tiên trầm mặc một lát, nói: "Thành thân vương, chư vị đại nhân, hiện tại chúng ta hẳn là chia thành tốp nhỏ, hơn một vạn người cùng một chỗ chạy trốn, mục tiêu quá lớn. Chúng ta hẳn là chọn lựa ra hơn một ngàn tên võ sĩ tinh nhuệ cường đại nhất, mang theo Thần Hoàng bệ hạ, mang theo Vân Trung Hạc, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Đại Chu kinh thành. Chỉ có chữa khỏi Thần Hoàng bệ hạ, chúng ta mới có tương lai."
Mấy cự đầu sau khi thương nghị, gật đầu đồng ý.
Võ Công Hầu, Thành thân vương Chu Tịch, Hắc Băng Đài phó đô đốc Yến Biên Tiên, mang theo 1000 tên đỉnh tiêm cao thủ, dọc theo đại lĩnh núi hoang, bí mật xuôi nam, trốn về cảnh nội Đại Chu.
Những người còn lại, thu thập hội quân Đại Chu, mặt khác nghĩ biện pháp vượt qua Liệt Phong thành xuôi nam, tiến về Đạm Đài thành tập kết.
Mà một khi tập kết tại Đạm Đài thành, những hội quân này sẽ nghĩ biện pháp chia thành tốp nhỏ, trốn về Đại Chu.
. . .
Mấy ngày mấy đêm sau!
Yến Biên Tiên, Chu Tịch, Võ Công Hầu, ba người dưới 1000 tên cao thủ Bạch Vân thành, mấy trăm tên cao thủ Hắc Băng Đài bảo vệ, xuyên qua toàn bộ hoang sơn dã lĩnh Vô Chủ chi địa, trốn về đến cảnh nội Đại Chu.
Hơn một ngàn người, không ngủ không nghỉ, một mực điên cuồng đi đường.
Tiến nhập vào trong Kim Châu thành Đại Chu, lúc này mới thoáng thở dài một hơi.
An toàn!
Kim Châu thành là đệ nhất đại thành phương bắc của Đại Chu, nơi này có thành trì kiên cố nhất, cũng đã từng là phòng tuyến thứ nhất của Đại Chu.
Phòng tuyến này vững như thành đồng, có vô số đại quân thủ vệ, mà lại cách Đại Doanh đế quốc mấy ngàn dặm.
Bọn người Yến Biên Tiên một chữ cũng không nói, thậm chí không nói cho bất luận kẻ nào Thần Hoàng Thiên Tộ ở tại đây, trực tiếp chiếm lĩnh phủ đô đốc Kim Châu, sau đó an bài cho Thần Hoàng Thiên Tộ, đi tìm đại phu tốt nhất, nhất là đại chu Bạch Vân thành.
Nhất định phải trị tốt cho Thần Hoàng Thiên Tộ, chỉ có cứu sống lão, Đại Chu đế quốc mới có hi vọng.
Lão là tín ngưỡng ức vạn dân chúng Đại Chu, một khi Thần Hoàng chết rồi, hậu quả khó mà lường được, toàn bộ trụ cột tinh thần Đại Chu sẽ trong nháy mắt sụp đổ.
. . .
Trong Kim Châu thành Đại Chu.
Trong khoảng thời gian này, Vân Trung Hạc một mực hôn mê bất tỉnh, bị giam trong nhà tù sâu nhất dưới mặt đất, vô số cao thủ trấn giữ mỗi một nơi, chẳng những có cao thủ Hắc Băng Đài, còn có cao thủ Bạch Vân thành.
Bỗng nhiên có một ngày, hắn bị gọi tỉnh lại, Yến Biên Tiên đứng trước mặt của hắn.
Yến Biên Tiên khô gầy một vòng, tóc râu lộn xộn, ánh mắt đỏ bừng nhìn Vân Trung Hạc, khàn khàn nói: "Đi theo ta."
Sau đó, y dẫn hắn tới một căn phòng.
Thần Hoàng Thiên Tộ nằm ở trên giường, không nhúc nhích, thần tích của lão phảng phất biến mất.
Trước đó nhìn lão khoảng năm mươi mấy tuổi, phảng phất phản lão hoàn đồng. Mà bây giờ gầy như củi khô, già nua không gì sánh được, mặc dù còn hô hấp, mạch còn nhảy, nhưng như hành thi tẩu nhục, vẻn vẹn chỉ là còn sống mà thôi.
Không, hiện tại lão vẻn vẹn chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Chảy máu não đáng sợ, lão lại còn chống đỡ một tháng, đây thật sự là quá điên cuồng, căn bản không thể tin nổi.
Trên Địa Cầu chảy máu não xong, mặc kệ nặng nhẹ, đều phải giải phẫu, nếu không sống không được mấy ngày.
Vậy mà lão chèo chống đến bây giờ, hoàn toàn không thể tưởng tượng.
Nhưng dù như vậy, lão cũng sắp chết rồi.
Chu Tịch quỳ xuống nói: "Hoàng gia gia, kẻ cầm đầu Vân Trung Hạc tới."
Sau đó, gã hung ác không gì sánh được nhìn về phía Vân Trung Hạc, quát ầm lên: "Người đâu, giết chết Vân Trung Hạc, chôn cùng hoàng gia gia."
"Chậm đã!" Yến Biên Tiên nói: "Thần Hoàng bệ hạ còn có di ngôn sau cùng!"
Ánh mắt Thần Hoàng Thiên Tộ nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc, dùng hết khí lực cuối cùng, cố nói chuyện.
Vân Trung Hạc đi lên, nghe di ngôn cuối cùng của vị Thần Hoàng Thiên Tộ này.
. . .