Chương 313: Niết bàn thuế biến (1)
Vân Trung Hạc xác định Đại Doanh hoàng đế là người thần bí kia từ lúc nào?
Nói không rõ cho lắm.
Lần thứ nhất sinh ra điểm khả nghi, hẳn là di ngôn Thiên Tộ Thần Hoàng.
Thiên Tộ hẳn là thống hận Vân Trung Hạc không gì sánh được, tuyệt đối sẽ giết hắn, nhưng lại không, điều này chứng minh Thiên Tộ Thần Hoàng có niềm tin rất lớn, Vân Trung Hạc sẽ gặp chuyện đáng sợ hơn.
Nhưng lúc đó lượng tin tức quá ít, còn chưa thể hoàn toàn phán đoán.
Chờ đến Đại Chu đế quốc diệt vong xong, nội tâm Vân Trung Hạc liền có một nghi vấn lớn.
Bạch Vân thành vì sao không xuất thủ, mà tùy ý để Đại Chu đế quốc diệt vong?
Cái này hoàn toàn không hợp lẽ thường, Bạch Vân thành cường đại như vậy, rõ ràng có năng lực cứu vớt Đại Chu, nhưng họ không làm như vậy, mà trực tiếp từ bỏ Đại Chu.
Cái này đã đã chứng minh rất nhiều chuyện.
Sau đó, Yến Biên Tiên cáo biệt Vân Trung Hạc, mang đến cho hắn suy nghĩ hoàn toàn mới, khiến hắn suy nghĩ càng thêm rõ ràng.
Nhưng những thứ này còn thiếu rất nhiều.
Bởi vì còn có một loại giải thích càng thêm hợp lý, Bạch Vân thành muốn dẫn phát tam đại đế quốc phương đông đại chiến, cuối cùng họ làm ngư ông đắc lợi.
Một mực đến khi Vân Trung Hạc gặp lại Đại Doanh hoàng đế, nhìn thấy chữ viết của y, Vân Trung Hạc phát hiện ra một sơ hở to lớn.
Đại Doanh hoàng đế dùng tay trái viết chữ.
Dùng tay trái viết chữ rất bình thường, thuận tay trái đều dùng tay trái viết chữ.
Nhưng hết lần này tới lần khác vị hoàng đế bệ hạ này, không phải thuận tay trái, tay phải của y cũng linh hoạt, thậm chí càng thêm linh hoạt.
Ngươi rõ ràng có thể dùng tay phải viết chữ, vì sao lại dùng tay trái viết chữ? Đương nhiên là vì che giấu chữ viết trước đó.
Tại động đá vôi kia, người thần bí đã cạo mất chữ viết của mình, cho nên lẽ ra không cần thiết che giấu chữ viết, nhưng vị hoàng đế bệ hạ này vẫn cưỡng ép đổi tay viết chữ, đồng thời dùng bút tích hoàn toàn không giống.
Như vậy Vân Trung Hạc một mực đến lúc đó mới biết được hoàng đế dùng tay trái viết chữ sao? Hẳn là có rất nhiều người đều biết điểm này.
Nhưng, Vân Trung Hạc thật lúc đó mới biết được, bởi vì hắn chưa từng thấy tận mắt, mà cũng không ai nói cho hắn biết Đại Doanh hoàng đế dùng tay trái viết chữ.
Đương nhiên, những thứ này vẫn như cũ không có khả năng làm chứng cớ.
Chân chính có thể làm chứng cớ chính là Kim Long ngọc bội trong tay hoàng đế, mặc dù là tại hoàng cung Đại Doanh, y mới chính thức đưa cho Vân Trung Hạc xem, nhưng tại Liệt Phong thành y đã thường xuyên thưởng thức Kim Long ngọc bội này.
Sau đó, Vân Trung Hạc mới thông qua Lý Thái A, bày ra thiên la địa võng này.
Cơ hồ vận dụng tất cả tài nguyên và lực lượng của hắn cùng Lý Thái A, Viên Thiên Tà, mới ở chỗ này bày ra một bẫy rập lớn như vậy.
Mấu chốt nhất là làm sao chế tạo di chỉ Kim Tự Tháp này thành lăng mộ Nộ Đế?
Đây hết thảy là thủ bút của Viên Thiên Tà, ở phương diện này gã mới thật sự là đại sư, bí thuật đại sư, cơ quan đại sư.
Trong thạch quan kia tràn ngập phóng xạ graphit là ở nơi nào tới?
Còn nhớ rõ Lý Hoa Mai phân cho Vân Trung Hạc chiếc rương kia, bên trong giấu không phải bảo bối gì khác, chính là một rương tràn ngập phóng xạ graphit.
Còn nhớ rõ mấy đầu cá chình đáng sợ trong động đá vôi kia? Toàn bộ đều biến dị, hơn nữa còn phát ra lục quang, cũng là vì bị phóng xạ làm biến dị.
Vì tiêu diệt Hắc Ám Quân Vương này, Vân Trung Hạc cơ hồ dốc hết tất cả, thậm chí ngay cả Mê Điệt cốc đại sư cũng mời tới, Viên Thiên Tà, hoàn toàn liều mạng tiến vào sơn cốc.
Bây giờ, thiên la địa võng này cuối cùng thành công hơn phân nửa.
. . .
"Ầm ầm ầm ầm. . ."
Kim Tự Tháp trong sa mạc này, liên tục không ngừng phát sinh bạo tạc.
Vân Trung Hạc ôm nhi tử, không ngừng rơi xuống.
"Ầm!"
Trọn vẹn một hồi lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại, ngã trên một đống cát.
Một giây sau, mười mấy bóng người xuất hiện, trực tiếp quỳ ở trước mặt Vân Trung Hạc nói: "Bái kiến chủ quân."
Đây đều là cao thủ Hoàng Thiên giáo.
Mà lúc này Vân Trung Hạc ở một thông đạo dưới đất, cũng không phải do Viên Thiên Tà đào, mà đã tồn tại từ trước, thuộc về một phần Đại Kim Tự Tháp này, lại kiên cố do tảng đá xây thành. Chỉ bất quá trên đỉnh đã nổ tung một lỗ hổng, cho nên Vân Trung Hạc rớt xuống.
"Vèo vèo vèo . . ."
Cùng lúc đó, từ phía trên động khẩu nhảy xuống mấy võ sĩ Đại Hàm ma quốc, đến truy sát Vân Trung Hạc.
"Chủ quân, chạy nhanh đi!" Một tên cao thủ Hoàng Thiên giáo nói với Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, nguyên lai thông đạo này còn có một huyệt động, hắn tranh thủ thời gian ôm nhi tử tiến vào trong huyệt động kia.
Cao thủ Hoàng Thiên giáo bỗng nhiên một đao bổ xuống, hủy đi cơ quan hang động này.
"Ầm ầm. . ." Cửa đá kiên cố không gì sánh được đóng lại, triệt để ngăn cách với địch nhân phía ngoài.
Sau đó, những cao thủ Hoàng Thiên giáo này lao đến võ sĩ Đại Hàm ma quốc.
"Vèo vèo vèo . . ."
Những võ sĩ Đại Hàm ma quốc như dã thú, điên cuồng xông tới, tốc độ nhanh không gì sánh được, thừa dịp cửa đá đang đóng lại xông vào trong thạch thất.
"Bảo hộ chủ quân!"
"Bảo hộ chủ quân!"
Những cao thủ Hoàng Thiên giáo cũng điên cuồng nhào tới, dùng huyết nhục ngăn trở những võ sĩ Đại Hàm ma quốc này.
"Ầm!" Cửa đá kiên cố không gì sánh được triệt để đóng lại, Vân Trung Hạc nhìn thấy lần cuối, ở bên ngoài một võ sĩ Hoàng Thiên giáo cuồng phún máu tươi.
Sau đó, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng nghe không được.
Cánh cửa này vô cùng vô cùng dày, ngăn cách hết thảy thanh âm.
Mà bên trong là một vùng tăm tối.
Vân Trung Hạc ngồi xuống mặt đất trong thạch thất, nhẹ nhàng ôm nhi tử vào trong ngực.
"Sợ không?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Không sợ." Vân Nghiêu nói, nó không phải đang nói dối, là thật không sợ. Mặc dù nó an tĩnh nhu hòa, nhưng trong đầu đều là ý nghĩ thiên mã hành không, là một hài tử tràn ngập linh khí. Hôm nay phát sinh hết thảy, khiến nó cảm nhận được tình thương của cha, hơn nữa còn là một loại mạo hiểm phi thường thú vị.
Thật không hổ là nhi tử Vân Trung Hạc, mặc dù nhìn như bình thường, nhưng mạch não cũng không giống người bình thường.
"Chí ít mụ mụ, nãi nãi, cô cô các nàng đều đã an toàn." Vân Trung Hạc cười nói.
Vân Nghiêu nói: "Gia gia và ba ba, là tấm gương tốt nhất của con, mọi người đều dùng hết tất cả trí tuệ và lực lượng, bảo hộ người nhà. Chờ con trưởng thành, con cũng sẽ giống như gia gia và ba ba."
"Thật hiểu chuyện." Vân Trung Hạc lại vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó.
Sau đó, Vân Trung Hạc ôm nhi tử, trong thạch thất này lẳng lặng chờ đợi.
Sự tình phát triển đến bây giờ, tiếp theo cục diện sẽ không liên quan tới hắn, bởi vì tay hắn trói gà không chặt, có thể cống hiến chỉ có mưu đồ.
. . .