Chương 324: Cứu sống hoàng đế (2)
Lúc này, Vân Trung Hạc tỉnh lại.
Nhưng hoàng đế vẫn không tỉnh lại, Ninh phi đã phi thường tiều tụy, ngược lại tinh thần thái hậu nương nương vẫn như cũ không tệ.
Không dám tưởng tượng, thái hậu 96 tuổi, tinh lực thịnh vượng như vậy.
"Ninh phi nương nương, người đi nghỉ đi, ta trông coi bệ hạ." Vân Trung Hạc nói.
"Được." Ninh phi cũng không khách khí, bởi vì tiếp theo nàng muốn cùng Vân Trung Hạc thay phiên bảo vệ hoàng đế.
Hai mắt Ninh phi nương nương đã có vẻ lo lắng.
Vân Trung Hạc nói trong vòng ba ngày, hoàng đế bệ hạ sẽ tỉnh, hiện tại một ngày trôi qua, nhưng hoàng đế vẫn không tỉnh.
Hắn kiểm tra thân thể kỹ thân thể hoàng đế, phát hiện thân thể hoàng đế quả thật có chuyển biến tốt đẹp, sinh mệnh đặc thù càng thêm ổn định, hô hấp và nhịp tim càng thêm vững vàng, nhưng vẫn không có điểm dấu hiệu thức tỉnh.
Tình hình này, hơi có chút không thích hợp.
Thái tử mỗi ngày đều tới hai canh giờ đọc kinh thư cho hoàng đế, cái này đã vô cùng ghê gớm, bởi vì y cần xử lý triều chính.
Cho nên lúc này Hạ Quyết thái tử mặc dù không phải quân vương, nhưng đã có quyền lực quân vương, mà y đã quản lý quốc chính nhiều năm rồi.
Hoàng hậu Hàn thị ngược lại muốn một ngày hai mươi bốn giờ ở tại Bình An cung nhìn chằm chằm hoàng đế, nhưng thân thể lão cũng chịu không được, cho nên ban đêm vẫn như cũ đi về nghỉ.
Huống hồ, hoàng đế không có vẻ gì tỉnh lại, lão cũng có thể yên tâm.
. . .
Lại một ngày trôi qua.
Dấu hiệu sinh mệnh hoàng đế càng thêm vững vàng, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Khoảng cách thời gian sau cùng, chỉ còn một ngày.
Tình hình này phi thường không ổn, Vân Trung Hạc cẩn thận kiểm tra thân thể hoàng đế, mặc dù có bệnh mãn tính khác, nhưng cũng không trở thành nguyên nhân khiến lão vẫn chưa tỉnh lại.
Lẽ ra làm xong giải phẫu bốn mươi tám giờ, hoàng đế hẳn là tỉnh lại rồi.
Tình hình này không đúng, tuyệt đối không đúng.
Hoàng đế không chỉ sưng tấy trong đầu, còn có nguyên nhân khác khiến cho lão chưa tỉnh lại?
Nhưng lần trước Vân Trung Hạc tiến vào tầm mắt đặc thù, đã kiểm tra rõ rõ ràng ràng, không có bệnh biến dẫn đến hoàng đế hôn mê bất tỉnh.
Tình hình này, thật rất giống triệu chứng người thực vật.
Nếu như là người thực vật, vậy thì phiền toái, bởi vì hoàn toàn không biết lúc nào tỉnh lại.
Năm đó phụ thân của Tỉnh Trung Nguyệt là Tỉnh Ách, chính là không hiểu thấu biến thành người thực vật, Vân Trung Hạc kiểm tra rất nhiều lần, cũng không tra ra nguyên nhân, cũng không cứu sống, mãi cho đến lúc hồi quang phản chiếu, Tỉnh Ách mới tỉnh lại.
Chẳng lẽ là hoàng đế bệ hạ cũng gặp độc thủ của Đại Doanh đế quốc?
Hẳn là trong hoàng cung Đại Hạ đế quốc, vẫn như cũ còn có nội ứng Đại Doanh Hắc Long Đài?
Bất đắc dĩ, Vân Trung Hạc lại ăn một viên đan dược Mê Điệt cốc, khiến mình tiến nhập tinh thần tầm mắt đặc thù, kiểm tra toàn thân hoàng đế.
Đại não hoàng đế đã không bị áp bách, đúng ra đã bắt đầu khôi phục, đã sớm tỉnh lại.
Nhưng một chút xíu dấu hiệu thanh tỉnh cũng không có.
Đây. . . Đây chính là triệu chứng người thực vật, nhìn rất giống Tỉnh Ách.
Chỉ bất quá trước đó triệu chứng trong đầu sưng tấy bao gồm cả triệu chứng người thực vật.
Lúc Tỉnh Ách trở thành người thực vật cũng như vậy, thân thể không có bất kỳ bệnh biến gì, đại não cũng không bị hao tổn, nhưng lại trở thành người thực vật.
Đây chính là phiền phức ngập trời.
Nếu quả thật bị hãm hại, như vậy hoàng đế dù chữa khỏi sưng tấy trong đầu, cũng không tỉnh lại.
Vậy làm sao gọi tỉnh lại Vĩnh Khải hoàng đế?
Người thực vật nghe thấy, thậm chí cũng có thể cảm thụ được, cũng sẽ rơi lệ, thậm chí cũng sẽ có phản xạ thần kinh nhất định.
Nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Trước đó Vân Trung Hạc không thể tỉnh lại Tỉnh Ách, thậm chí cũng không thể tỉnh lại Thiên Diễn thái thượng hoàng.
Vậy bây giờ nên làm sao tỉnh lại Vĩnh Khải hoàng đế? Vẻn vẹn chỉ còn không đến một ngày, ngày mai trước khi mặt trời lặn, nếu như hoàng đế như cũ không tỉnh lại, vậy sau đó chưa chắc giữ được Vân Trung Hạc.
Đến lúc đó đừng nói là tranh đoạt hoàng vị, ngay cả tính mạng cũng đáng lo.
Hiện tại duy nhất có thể tỉnh lại hoàng đế, chỉ có một loại biện pháp.
Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven.
Người bị bệnh tâm thần Beethoven gia thân!
"Âm nhạc ngươi có thể giết người, vậy có thể cứu người không?" Vân Trung Hạc hỏi.
Beethoven nói: "Chưa từng thử, nhưng hẳn là có thể. Âm nhạc tử vong của ta, lợi dụng sóng âm cực độ đặc thù cùng sóng điện đại não sinh ra cộng hưởng, triệt để phá hủy đại não của con người, đạt tới mục đích giết người."
Cắt, cắt, cắt, ngươi cũng đừng thổi quá lên.
Lúc đó giết Thiên Tộ Thần Hoàng, phát hiện căn bản làm không được, nội lực đối phương siêu cấp mạnh, hoàn toàn có thể che đậy những sóng âm này công kích, cuối cùng vẫn là Vân Trung Hạc lợi dụng ký sinh trùng giết chết Thiên Tộ Thần Hoàng.
Beethoven tiếp tục nói: "Sóng âm này có thể giết người, cho nên cũng có thể kích thích đại não. Siêu cường kích thích cộng hưởng, chính là giết người. Cường độ thấp kích thích cộng hưởng, đó chính là kích hoạt đại não ngủ say, hẳn là so với giết người càng dễ hơn. Nhưng đầu tiên phải biết tần suất sóng điện đại não một người, cái này mỗi người đều không giống nhau."
Vân Trung Hạc nói: "Hiện tại Vĩnh Khải hoàng đế ngủ mê không tỉnh, có thể khiến đầu óc lão xóc nảy không?"
Beethoven nói: "Đương nhiên có thể, người thực vật dù hôn mê bất tỉnh, nhưng hắn như gặp mộng, cũng có đại não hoạt động. Chẳng qua nếu như lúc trước, ngươi không cách nào dò xét tần suất sóng điện trong đầu óc hắn, nhưng hiện tại ngươi có thể, bởi vì hiện tại ngươi tiến nhập một loại trạng thái phi thường bén nhạy."
Không sai, lúc này dược hiệu trên người Vân Trung Hạc vẫn còn.
Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi tranh thủ thời gian đi."
Beethoven nói: "Ngươi đi lên, dùng trán dán vào trán hoàng đế."
Vân Trung Hạc tiến lên, dùng trán dán và trán hoàng đế, sau đó nhắm mắt lại.
Đóng lại thính giác, thị giác, khứu giác, ngưng tụ tất cả tinh thần trên cái gọi là giác quan thứ sáu.
Liều mạng cảm thụ ba động đại não hoàng đế, cái này cần cực độ tập trung.
Mà Beethoven rất nhanh tiến hành tiếp quản tinh thần, cảm giác của gã mới là nhạy bén nhất.
Đây là quá trình phi thường phi thường phức tạp, Beethoven từng chút từng chút ghi chép ba động đại não Vĩnh Khải hoàng đế, sau đó tiến hành tính toán.
Ròng rã một lúc lâu sau, Beethoven tính toán xong, mà lúc này Vân Trung Hạc rã rời muốn chết.
"Ninh phi nương nương, ngài giúp ta canh giữ, ta đi nghỉ ngơi mấy canh giờ." Vân Trung Hạc nói.
Ánh mắt Ninh phi nương nương tràn đầy lo lắng, gật đầu nói: "Được."
Sau đó Vân Trung Hạc lại một lần nữa tiến vào thiên điện, nằm xuống ngủ, nhất định phải để tinh thần của mình khôi phục.
Mà Beethoven vẫn đang làm việc, gã phải căn cứ sóng ngắn của Đại Hạ Vĩnh Khải hoàng đế, viết ra một bài từ khúc, sau đó để Vân Trung Hạc đàn tấu ra, lợi dụng sóng âm đặc thù cùng sóng ngắn đại não Vĩnh Khải lão hoàng đế tiến hành cộng hưởng, kích thích lão thức tỉnh.
Beethoven ta là một thiên tài, lần này nhất định phải khiến viện trưởng ngươi lau mắt nhìn.
Nhất định, nhất định!
. . .
Ngày kế tiếp khi Vân Trung Hạc tỉnh lại, đã sắp giữa trưa, khoảng cách kỳ hạn chót vẻn vẹn chỉ hai canh giờ.
Hoàng cửu tử và mười mấy hoàng tộc, còn có rất nhiều thần tử, đều đã ở ngoài Bình An cung chờ.
Bọn họ không vội.
Dù sao chỉ còn hai canh giờ, hoàng đế khẳng định sẽ không tỉnh lại, chỉ cần mặt trời vừa rơi xuống núi, liền bắt Vân Trung Hạc, phán xử tử tội thí quân.
Thái tử đang xử lý quốc chính, hoàng hậu mấy ngày nay chăm sóc hoàng đế đã ngã bệnh, cho nên hai người không có mặt ở Bình An cung.
Đây đương nhiên là để cho bọn hoàng cửu tử tiện tay làm việc, những người này không e ngại thái hậu, nhưng hoàng hậu và thái tử lại phải có mấy phần kính úy, bọn họ đảm đương không nổi tội bất hiếu.
Đến lúc đó, bọn hoàng cửu tử cưỡng ép bắt Vân Trung Hạc đi xử tử, thái hậu nếu muốn thái tử và hoàng hậu ngăn cản, lúc đó phải làm thế nào?
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Lúc này, thái hậu và Ninh phi đã tràn đầy lo lắng.
Cục diện này, càng ngày càng nghiêm trọng, văn võ bá quan, trăm vạn con dân kinh thành đều nhìn chằm chằm hoàng đế.
Nếu như hoàng đế không thức tỉnh, vậy cứu không được Vân Trung Hạc.
Thái hậu dù sao xuất gia 40 năm, không có năng lực ảnh hưởng triều chính.
Lão đã quyết định.
Mặt trời lặn, nếu như hoàng đế không tỉnh lại, vậy lão sẽ yêu cầu Vân Trung Hạc cõng lão trở về Đại Viêm sơn Viêm Ẩn tự.
Có thân thể thái hậu này làm hộ thân phù, tin tưởng không ai dám bắt đi Vân Trung Hạc. Bất quá đến lúc đó, tiền đồ Vân Trung Hạc tại Đại Hạ đế quốc sẽ hủy sạch.
Vân Trung Hạc đi tới, nói với thái hậu và Ninh phi: "Thái hậu nương nương, Ninh phi nương nương, các người yên tâm, ta có biện pháp, nơi này có đàn không?"
Ninh phi kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: "Có, có, bệ hạ mang bệnh, ta thường xuyên đánh đàn cho ngài nghe."
Sau đó, nàng ôm tới một cây đàn.
Tất cả thái y kinh ngạc, đến lúc nào rồi? Vân Trung Hạc ngươi còn muốn đánh đàn?
Chỉ còn không đến hai canh giờ, ngươi sẽ bị xử tử.
Muốn đánh đàn tỉnh lại hoàng đế bệ hạ? Hoàn toàn là người si nói mộng.
Có câu đàn gảy tai trâu, ngươi ngay cả đàn gảy tai trâu cũng không bằng, tối thiểu trâu còn có thể nghe thấy.
Vân Trung Hạc ngồi xếp bằng trước cây đàn, nhắm mắt lại.
Bệnh nhân Beethoven gia thân.
Gãy dây đàn.
Chuyện quỷ dị phát sinh.
Không có âm thanh, dù Vân Trung Hạc đang đàn tấu, nhưng không có bất kỳ tiếng đàn gì.
Cái này. . . Cái này quá kì quái, không hợp lẽ thường.
Hẳn là đàn này là chuyện xấu!
Vân Trung Hạc ngươi muốn đánh đàn làm cảm động hoàng đế bệ hạ, kết quả hiện tại âm thanh cũng không phát ra, xem ra tuyệt đối là một con đường chết.
Beethoven gia thân Vân Trung Hạc, hoàn toàn tiến nhập trạng thái của bản thân gã.
Đàn tấu càng ngày càng vong ngã, càng ngày càng điên cuồng. Ngón tay điên cuồng gảy dây đàn, động tác càng ngày càng kịch liệt.
Nhưng vẫn không có thanh âm, bởi vì Beethoven đàn tấu ra sóng ngắn vô cùng đặc thù, tai người bình thường nghe không được.
Sóng ngắn càng ngày càng kịch liệt, mãnh liệt kích thích đại não Vĩnh Khải hoàng đế.
Khiến đại não hoàng đế ba động.
Sau đó, ba động càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Cái này phảng phất là một trận đánh cờ, đánh cờ với áp chế đáng sợ trong đãi não hoàng đế.
Mà lúc này, Vĩnh Khải lão hoàng đế đang mê ngủ tinh thần cũng đang liều mạng chiến đấu, tinh thần của lão phảng phất bị cầm tù trong một vùng tăm tối vô biên vô tận, làm sao cũng không xông ra được, làm sao cũng không tỉnh lại.
Trẫm muốn tỉnh lại, ta muốn tỉnh lại!
Vĩnh Khải, ngươi lập tức tỉnh lại cho ta!
Ngươi không tỉnh lại, cháu của ngươi sẽ phải chết.
Con của ngươi bị ngươi hại chết, Thiên Ân thái tử xuất sắc nhất mà ngươi thương yêu bị ngươi hại chết.
Chẳng lẽ bây giờ ngươi lại muốn hại chết cháu trai bảo bối của ngươi sao?
Tỉnh lại, tỉnh lại, tỉnh lại!
Vĩnh Khải hoàng đế dùng hết tất cả ý chí, tất cả tinh thần, liều mạng muốn tránh thoát bóng tối vô cùng vô tận.
Tất cả tiếc nuối, tất cả thống khổ đời này, toàn bộ ngưng tụ.
Trong đầu nhớ lại phần tấu chương trước khi Thiên Ân thái tử chết, phần tấu chương huyết thư kia.
Mỗi một chữ đều đang khấp huyết.
Trong đầu nhớ lại thi thể Thiên Ân thái tử.
Vô số thống khổ, hối hận bắt đầu ngưng tụ, ngưng tụ, hoàn toàn đến cực hạn.
Sau đó bỗng nhiên bộc phát.
Trẫm muốn tỉnh lại, trẫm muốn cứu vãn cháu trai.
A. . . A. . . A. . .
Nội tâm Vĩnh Khải hoàng đế điên cuồng gào thét.
Sau đó. . .
Trong đầu óc của lão, phảng phất xé toang hắc ám, một tia sáng chiếu xạ tỉnh lại.
Lão bỗng nhiên mở mắt.
Vĩnh Khải hoàng đế sáng tạo ra kỳ tích, đang bị người hãm hại biến thành người thực vật, vậy mà thanh tỉnh lại.
Vân Trung Hạc ngừng đàn.
Ninh phi nhìn thấy hết thảy, kinh hỉ đến lệ rơi đầy mặt, gần như không dám tin vào mắt của mình, nước mắt mãnh liệt tuôn ra.
Vĩnh Khải lão hoàng đế mở hai mắt ra, trước tiên tìm kiếm Vân Trung Hạc, lão cũng nhịn không được nữa, nước mắt mãnh liệt tuôn ra.
Dưới đáy yết hầu lão kích động đến không phát ra được thanh âm nào.
Trọn vẹn một hồi lâu, lão hoàng đế cố gắng giang hai cánh tay về phía Vân Trung Hạc, khàn khàn run rẩy nói: "Ta. . . Tôn nhi của ta, tôn nhi của ta, thượng thiên có mắt, cuối cùng đem tôn nhi của ta đến trước mặt ta."
. . .