Chương 356: Đại hôn của Vân Trung Hạc
Bên trong một quán rượu ở Đế đô.
Mấy chục tên sĩ quan đang tập trung ở đây, tổng cộng có năm thiếu tướng, còn lại đều là sĩ quan cao cấp.
Thấp nhất cũng là thiên phu trưởng, hơn nữa còn là loại kỵ binh thiên nhân trưởng có xuất thân rất tốt.
Những người này đều là tới tham gia hôn lễ của Tân Chính thiếu tướng. Ngay lúc này, họ đang rót rượu cho y.
Trong lòng Tân Chính thiếu tướng tràn đầy vinh quang và đắc ý.
Năm nay y ba mươi tám tuổi, cho đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình.
Mặc dù kết hôn muộn thịnh hành ở Tân Đại Viêm đế quốc, nhưng người ở tuổi này chưa lập gia đình cũng là hiếm thấy.
Không phải y không có cơ hội thành hôn, ngược lại phụ nữ theo đuổi y rất nhiều, như muội muội đồng liêu, con gái của cấp trên,…
Nhưng y đều cự tuyệt, bởi vì thời thời khắc khắc y không quên mình là một hoàng tộc, nhất định phải tìm một quý nữ vọng tộc.
Sự kiên trì này của y đã khiến đồng liêu chất vấn y rất nhiều.
Mà Tân Chính làm người cao ngạo, thật ra nhân duyên cũng không tính là tốt, chỉ có điều võ công cao cường, dẫn binh mạnh mẽ, có bản lĩnh, nên y vẫn được người khác kính trọng trong quân đội.
Nhưng các đồng liêu cũng không thân với y, bởi vì lúc nào y cũng ra vẻ hoàng tộc.
Đến giờ, cuối cùng Tân Chính cũng được nở mày nở mặt.
Nhất là mấy thiếu tướng đồng cấp, thái độ đối với y đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt tràn đầy thân mật, thậm chí còn có một tên trung tướng xưng huynh gọi đệ với y.
Mà những sĩ quan thấp hơn một chút lại càng cung cung kính kính, thái độ nịnh bợ.
Bởi vì ai cũng biết, Tân Chính sắp lên như diều gặp gió, thậm chí tương lai có thể trùng kích chức quân đoàn trưởng.
Bởi vì phụ thân của Cơ Khanh là quân đoàn trưởng thứ sáu đế quốc, đợi sau khi ông về hưu, con rể Tân Chính rất có thể sẽ lần lượt bổ sung vào.
Chức vị cao nhất của quân nhân đế quốc tất nhiên là nguyên soái, nhưng trong hầu hết các trường hợp, nguyên soái không chỉ huy trực tiếp quân đội, quân đoàn trưởng đã là đỉnh phong.
Đế quốc có chín đại quân đoàn, nhân số nhiều nhất là 100.000, ít nhất cũng có 60.000. Cho nên quân đoàn trưởng đã là một võ tướng đỉnh phong.
Về cơ bản, tiền đồ của Tân Chính chỉ có thể dừng lại ở cấp thiếu tướng, nhưng bây giờ y đã đặt chân nửa bước vào chức vị quân đoàn trưởng.
Sao có thể không khiến cho người ta nóng mắt hâm mộ chứ?
Tân Chính thiếu tướng sao có thể không vô cùng đắc ý cho được?
Huống chi người y muốn cưới là hoàng tộc quý nữ, mỹ nhân tuyệt sắc nổi danh khắp thiên hạ.
Tiền đồ và mỹ nhân song bội thu, quả thật là chuyện may mắn của cuộc sống, trải qua mấy chục năm vất vả phấn đấu đều đáng giá.
Ngay lúc này, cửa quán rượu mở ra.
Một mỹ nhân tuyệt sắc bước vào.
Tất cả mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ánh mắt nóng lên, trong lòng càng thêm đố kỵ.
“Tân Chính huynh, tẩu tử còn chưa qua cửa đã vội quản huynh rồi sao?”
“Tẩu tử, đến, đến, đến, cùng uống một chén.”
Những sĩ quan cao cấp này nhao nhao đứng dậy, nghênh đón Cơ Khanh phó viện trưởng. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ và dáng người thướt tha của nàng, trong lòng họ càng ghen tị với Tân Chính.
“Tẩu tử tuyệt đối không nên trách tội, là chúng ta cứng rắn kéo Tân Chính thiếu tướng đến uống rượu.”
Tân Chính thiếu tướng nhìn thấy ánh mắt của các đồng liêu, lập tức trong lòng càng thêm đắc ý và kiêu ngạo.
Nhìn nữ nhân của ta xem? Xinh đẹp dường nào? Cao quý cỡ nào?
“Nàng đã hoàn thành công việc của mình chưa? Các huynh đệ thật vất vả mới tụ họp với nhau, nàng muốn vui vẻ một chút không? Muốn uống một ly không?” Ánh mắt Tân Chính thiếu tướng ôn nhu, nhưng ngữ khí vẫn bình thường. Trước mặt đồng liêu, tốt nhất y phải không khiêm tốn, không kiêu ngạo, mặc dù y đã trèo cao với Cơ Khanh.
Cơ Khanh gật đầu nói: “Uống một chén cũng được.”
Lập tức, mấy chục tên quan sĩ đi theo reo hò, đập bàn nhẹ, cảm thấy Cơ Khanh quý nữ không hề lạnh lùng kiêu ngạo đến mức không thể chạm đến như trong tưởng tượng
Tân Chính thiếu tướng càng vui mừng khôn xiết. Y chỉ là thấp thỏm hỏi thăm, cũng không hy vọng xa vời Cơ Khanh sẽ đáp ứng.
Trước đó, mỗi lần hẹn hò, Cơ Khanh đều vừa lãnh ngạo vừa cao cao tại thượng, thái độ này khiến y mặc dù ái mộ nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí.
Bây giờ Cơ Khanh cho y mặt mũi trước mặt đồng liêu như thế khiến y kinh hỉ vạn phần. Nhìn dáng người yểu điệu của Cơ Khanh, trong lòng y rục rịch, không nhịn được muốn đưa tay ôm eo nhỏ của nàng.
Nhưng dù sao Cơ Khanh cũng quá lạnh lùng, nên Tân Chính thiếu tướng không dám lỗ mãng.
Y tràn ngập phong độ thân sĩ, rót một chén rượu cho Cơ Khanh.
Cơ Khanh nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
“Uống thêm một chén không?” Trong lòng Tân Chính thiếu tướng càng thêm cuồng nhiệt.
“Được.”
Sau đó, Tân Chính thiếu tướng rót một chén rượu cho nàng.
Cơ Khanh một lần nữa uống hết.
“Tốt, tốt, tốt.” Đông đảo sĩ quan nhao nhao lớn tiếng khen hay, đập mạnh mặt bàn.
Uống xong hai chén rượu, khuôn mặt lãnh ngạo trắng như tuyết của Cơ Khanh đã trở nên đỏ hồng diễm lệ, càng khiến cho lòng người thêm ngứa ngáy.
Một nữ nhân nguyện ý ở trước mặt ngươi uống đến nửa say, đây là có ý gì?
Hẳn là buổi tối hôm nay có thể đến nhà của nàng, phát sinh một loại quan hệ thân mật nào đó?
Thế là, Tân Chính thiếu tướng lấy dũng khí, đưa tay định ôm bờ eo thon của Cơ Khanh.
Mà lúc này, Cơ Khanh lại nói: “Tân Chính thiếu tướng, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Tay Tân Chính thiếu tướng dừng ở giữa không trung, sau đó gật đầu nói: “Được.”
Cơ Khanh đi về phía cửa, Tân Chính thiếu tướng nhanh chóng theo sau.
Các sĩ quan ở đây không khỏi háo hức, cảm thấy có phải là cả hai muốn ra ngoài thổ lộ, hoặc là thân mật gì đấy hay không?
Thế là, mấy tên sĩ quan chức vị thấp nhất ở đây lặng lẽ theo sau.
Đến bên ngoài quán rượu, gió lạnh phần phật, lạnh buốt thấu xương.
Tân Chính cởi áo khoác, muốn khoác lên người Cơ Khanh, nhân tiện ôm nàng một cái là tốt nhất.
Nhưng Cơ Khanh đã rúc vào một cái cây, khiến áo khoác của t không thể che đi thân thể của nàng.
“Ba ngày sau, ta sẽ thành hôn.” Cơ Khanh nói.
Tân Chính nói: “Được, hôn lễ của chúng ta, nàng cứ tính là được.”
Cơ Khanh nói: “Không phải thành hôn với ngươi, mà là Vân Trung Hạc.”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, Tân Chính thiếu tướng lập tức ngây người, cả người phảng phất như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tin vào tai của mình.
Trọn vẹn một hồi lâu, Tân Chính thiếu tướng mới khàn khàn nói: “Khanh nhi, nàng, nàng đang nói đùa sao?”
Cơ Khanh nói: “Không phải ta đang nói đùa, ta đến đây chỉ để thông báo cho ngươi.”
Cơ thể Tân Chính thiếu tướng bắt đầu run rẩy kịch liệt, kiềm chế nói: “Chẳng lẽ nàng không biết Vân Trung Hạc là ai sao? Hắn là một người không rõ lai lịch, một công dân cấp một không nghề nghiệp, một trai lơ có tiếng.”
Cơ Khanh nói: “Đương nhiên ta biết.”
Tân Chính thiếu tướng nói: “Vậy nàng còn gả cho hắn?”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Cơ Khanh lập tức trở nên lạnh lùng và kiêu ngạo, gằn từng chữ một: “Ta chỉ đến để thông báo, không có nghĩa vụ phải giải thích cho ngươi.”
Sau đó, nàng lập tức rời đi.
“Đừng đi…” Tân Chính bắt lấy cánh tay của Cơ Khanh qua lớp áo da.
Đôi lông mày tuyệt mỹ của Cơ Khanh khẽ cau lại, toàn bộ nét mặt trở nên càng thêm băng lãnh, lườm Tân Chính thiếu tướng.
Chính là ánh mắt này, chính là ánh mắt này.
Loại cao ngạo ấy, loại cao cao tại thượng ấy. Trước đó, Tân Chính thiếu tướng yêu chết ánh mắt này, nó khiến y tràn ngập cảm giác hạnh phúc chinh phục.
Mà bây giờ, loại ánh mắt cao ngạo này, lại có vẻ đả thương người như vậy, chà đạp tôn nghiêm của người khác như vậy.
Tân Chính thiếu tướng không khỏi buông lỏng tay.
“Tại sao? Tại sao chứ?” Tân Chính khàn giọng nói: “Khanh nhi, ta có chỗ nào kém Vân Trung Hạc? Nàng cũng đã biết, bây giờ toàn bộ đế quốc đều biết chúng ta sắp thành hôn, rất nhiều đồng liêu tướng lĩnh của ta từ ngàn dặm xa xôi đến tham gia hôn lễ. Giờ lại đột nhiên không thành hôn, nàng muốn gả cho người khác, nàng để ta làm người như thế nào đây?”
Cơ Khanh lạnh lùng nói: “Tạm biệt.”
Sau đó, nàng trực tiếp rời đi.
Nàng không nói, nàng chưa đáp ứng y cái gì, bọn họ lại chưa đính hôn. Nàng cũng không nói là tổ phụ bức nàng, gả cho Vân Trung Hạc không phải là ý định của nàng, mà là vì lợi ích của gia tộc,…
Phàm là lời nói yếu thế, một câu nàng cũng không nói.
Dưới cái nhìn của nàng, thông báo một tiếng với Tân Chính thiếu tướng hẳn là nên làm, còn chuyện giải thích thì không cần thiết.
Chỉ những kẻ yếu mới cần giải thích.
Sau đó, Cơ Khanh cứ đi như thế, leo lên xe ngựa, trở về đệ tam học viện.
Tân Chính thiếu tướng đứng tại chỗ, cả người như ngũ lôi oanh trời, phảng phất như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
Niềm tự hào trước đó, niềm hạnh phúc trước đó, toàn bộ đều tan thành mây khói.
Đầu tiên chỉ là chết lặng vô cùng vô tận, sau đó là băng lãnh, còn có phẫn nộ.
Y đã bị đá.
Y từ trên đám mây ngã xuống, sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Sau này y sẽ sống như thế nào? Các đồng liêu sẽ nhìn y ra sao?
“A…a…a…” Tân Chính thiếu tướng gầm một tiếng như dã thú, liều mạng đấm vào thân cây.
Mà những sĩ quan vụng trộm đến nghe lén cũng nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.
Bọn họ đã nghe rõ rõ ràng ràng, cũng không biết nên đồng tình hay nên cười trên nỗi đau của người khác nữa.
Nhưng vị Tân Chính thiếu tướng ở trước mắt này thật sự rất thê thảm.
…
Ngày tiếp theo!
Tin tức Cơ Khanh sắp thành hôn với Vân Trung Hạc đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ đế đô.
Đầu tiên, ai cũng nghĩ đây là một lời đồn nhảm, vô căn cứ, đáng xấu hổ.
Nhưng sau đó, chuyện này được chứng thực, tất cả mọi người hoàn toàn không thể tin vào tai của mình.
Quá hoang đường!
Không thể nào tưởng tượng nổi.
Cơ Khanh là quý nữ hoàng tộc, là nữ thần được vô số nam nhân trong thiên hạ ngưỡng mộ, là kỳ nữ thiên hạ, là thành viên tương lai của Nguyên Lão viện.
Còn Vân Trung Hạc là ai?
Công dân cấp một, trai lơ nổi tiếng, vô cùng ti tiện.
Thật là thiên nga gả cho cóc ghẻ, hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Trong đệ tam học viện, rất nhiều người đã đến chứng thực với Cơ Khanh.
Nàng thẳng thắng gật đầu thừa nhận, hai ngày sau, hôn lễ sẽ được tiến hành.
Trong lòng vô số người tràn đầy căm phẫn, vì Cơ Khanh bên vực kẻ yếu.
Vô số người an ủi nàng, vì nàng mà rơi lệ.
Cơ Khanh là người tình trong mộng của vô số danh nhân đế quốc. Những người này là học thuật đại sư, nghệ thuật đại sư, hoặc là võ thuật đại sư, toàn bộ đều là nhân kiệt vạn người không được một, đều là danh nhân trong toàn bộ đế quốc.
Bọn họ đều là những người ngưỡng mộ Cơ Khanh, nhao nhao đi Cơ Thừa gia tộc, nhao nhao đi Nguyên Lão viện, thỉnh cầu ngăn cản cuộc hôn sự này.
Họ muốn cứu vãn hạnh phúc của Cơ Khanh, ngăn cản nàng nhảy vào hố lửa.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Thế là một số nam tử có tính tình kịch liệt đã tìm Vân Trung Hạc khắp nơi, muốn quyết đấu với hắn.
Thậm chí có một số cao thủ võ đạo trẻ tuổi, vì cứu vãn vận mệnh của nữ thần, muốn đi ám sát Vân Trung Hạc.
Tuy nhiên, hoàn toàn không ai biết Vân Trung Hạc ở nơi nào.
Trong lúc nhất thời nhấc lên vô số làn sóng dư luận.
Vân Trung Hạc trở thành nam nhân vô sỉ nhất, người khiến toàn bộ đế đô thống hận nhất.
Không chỉ có nam nhân thống hận hắn, nữ nhân cũng thống hận hắn.
Người cặn bã như vậy, sao có thể xứng với nữ thần Cơ Khanh của chúng ta?
Trong mấy đại học viện đế đô có vô số bức chân dung vẽ bậy, tất cả đều là Vân Trung Hạc, bôi bẩn Vân Trung Hạc.
Những bia ngắm bắn trong Võ Đạo viện cũng được thay thế bằng chân dung Vân Trung Hạc.
Còn có những con rối người gỗ, cũng được tạo hình thành bộ dáng Vân Trung Hạc, mỗi ngày đều bị học viên Võ Đạo viện phanh thây xé xác, thiên nện vạn đánh.
Đương nhiên, hầu như tất cả mọi người trong đế đô chưa từng gặp qua Vân Trung Hạc, cũng không biết hắn trông như thế nào.
Nhưng lúc này, Vân Trung Hạc đã bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người thóa mạ.
Bị chỉ trích còn có Cơ Thừa trưởng lão, chỉ trích lão hi sinh hạnh phúc của nữ thần Cơ Khanh để hoàn thành mục đích mờ ám xấu xa.
Chỉ trích Cơ Thừa trưởng lão vì nịnh bợ vương hậu, lại đẩy cháu gái ruột của mình vào hố lửa.
Còn có vương hậu cũng bị đóng đinh trên Sỉ Nhục Trụ, đồ nữ nhân không biết xấu hổ này, thanh danh của bản thân bại hoại, đùa bỡn trai lơ thì cũng thôi đi, lại còn muốn gả nữ thần Cơ Khanh cho trai lơ của ngươi?
Bản thân ngươi bẩn, lại còn muốn lôi Cơ Khanh phó viện trưởng xuống nước?
Ngược lại, thanh danh của Cơ Khanh không bị tổn hại, nàng thu được vô số đồng tình.
Người người đều cảm thấy nàng quá đáng thương, vì lợi ích gia tộc, vậy mà hi sinh hạnh phúc của mình, hi sinh danh dự của bản thân.
…