Chương 393: Chiến thắng huy hoàng
Toàn trường yên tĩnh như chết!
Hoàn toàn không thể tin được một màn trước mắt, đây. . . Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi.
Võ Chấp Chính Vương cũng sợ ngây người, nội tâm của y biết rõ, trong lòng tất cả mọi người, trận chiến này đã kết thúc.
Trận chiến này, mục tiêu không phải là vì phân ra thắng bại, mà là muốn luận chứng hệ thống tân quân mà Vân Trung Hạc nói.
Mà bây giờ kết quả này đã tới.
Sau đó làm sao bây giờ? Trận chiến này nên tiếp tục không?
Nếu như tiếp tục, dù y thắng, cũng không có chút ý nghĩa nào.
Tân Chính thiếu tướng nói: "Chấp Chính Vương, nhất định phải tiếp tục, ta cũng không tin quân đoàn tinh nhuệ chúng ta, trước những Thiêu Hỏa Côn kia lại không có sức chiến đấu, như là gà đất chó sành."
Võ Chấp Chính Vương nhắm mắt lại, sau đó khàn khàn nói: "Tiếp tục, lần này ngươi tự mình suất lĩnh binh, 2000 kỵ binh, 2000 bộ binh, không cần quản gì cả, cúi đầu công kích cũng được, chỉ cần xông vào doanh địa bọn hắn, sẽ tất thắng không thể nghi ngờ. Dù có một trăm người xông vào doanh địa chúng, chúng ta cũng sẽ thắng, võ lực cá nhân bọn chúng quá nhỏ yếu."
"Vâng!" Tân Chính thiếu tướng đáp.
. . .
Bên Võ Chấp Chính Vương, 4000 quân bắt đầu tập kết, 2000 kỵ binh, 2000 bộ binh!
"Công kích!"
"Giết!"
"Giết!"
"Vì vinh dự của đế quốc!"
Tân Chính thiếu tướng hô to một tiếng, suất lĩnh 4000 quân điên cuồng phóng tới doanh địa Vân Trung Hạc.
Ngươi quan sát ở đây nhíu mày, đây là ý gì?
Trận chiến rõ ràng có thể kết thúc, đã nghiệm chứng quân sự thế hệ mới của Vân Trung Hạc điện hạ, vì sao còn tiếp tục đánh?
Thật chẳng lẽ dựa vào nhiều người, dựa vào man lực đi đánh bại Vân Trung Hạc điện hạ sao?
Võ Chấp Chính Vương? Ngươi cứ như vậy muốn bảo trụ vương vị của mình sao?
Ngươi coi tất cả người quan sát ở đây là mù sao?
Hoa Bật đi thẳng tới trước mặt Cơ Chiến nói: "Đại nhân, hẳn nên lập tức tuyên bố chiến đấu kết thúc, căn bản cũng không cần tiếp tục nữa, Vân Trung Hạc điện hạ đã thắng."
Cơ Chiến cũng không vội, nhưng vẫn nói: "Bên Vân Trung Hạc điện hạ, còn có những vũ khí khác chưa thi triển, cho nên cần nhìn xem."
Hoa Bật nói: "Tân Chính suất lĩnh bốn ngàn người công kích, hoàn toàn có thể sẽ có cá lọt lưới, vạn nhất hắn thật sự mang theo mười mấy võ sĩ xông vào doanh địa Vân Trung Hạc điện hạ, kết quả sẽ thế nào? Thật chẳng lẽ phán Vân Trung Hạc điện hạ thua sao?"
Cơ Chiến nói: "Chúng ta nên tín nhiệm điện hạ."
. . .
"Xông, xông, xông lên!"
"Giết, giết, giết!" Tân Chính thiếu tướng tràn đầy lửa giận, suất lĩnh bốn ngàn người điên cuồng công kích.
Khoảng cách 3000 mét đối với chiến mã tinh nhuệ thì không tính là gì, cho nên 2000 tên kỵ binh này, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Bốn ngàn người, như dòng lũ sắt thép điên cuồng phóng tới doanh địa Vân Trung Hạc.
Nhưng lần này mới 1500 mét, hoả pháo doanh địa Vân Trung Hạc bắt đầu gào thét.
"Bùm bùm bùm . . ."
Ba mươi ổ hỏa pháo, không ngừng khai hỏa.
Đạn pháo xẹt qua một đường vòng cung, rơi vào trong trận kỵ binh do Tân Chính thiếu tướng suất lĩnh.
"Ầm ầm ầm ầm. . ." Đạn pháo mãnh liệt bạo tạc.
Trong nháy mắt, vô số binh lính đế quốc người ngã ngựa đổ.
Mấu chốt nhất là, quân mã cho tới bây giờ chưa bị loại bạo tạc này trùng kích, lập tức bị chấn kinh không kiểm soát, bắt đầu phi nước đại khắp nơi.
"Ầm ầm ầm ầm. . ."
Hoả pháo Vân Trung Hạc không ngừng khai hỏa.
Đạn pháo không ngừng bạo tạc, toàn bộ chiến trường trong nháy mắt phảng phất bị cày qua, xuất hiện vô số hố to.
Mỗi một quả đạn pháo bạo tạc, đáng sợ quét ngang, vô số võ sĩ tinh nhuệ bay thẳng ra ngoài.
Bạo tạc là thật, nhưng trong đạn pháo không có mảnh đạn chân chính, mà là thuốc màu hạt tròn.
Cho nên lúc này, thật sự có thương vong. Lúc bạo tạc phát sinh, quân lính thật sự bị tạc bay ra ngoài, thổ huyết, não chấn động.
Đây là Vân Trung Hạc dùng đạn pháo diễn tập, uy lực giảm đi rất nhiều.
Nhưng dù vậy, chiến thần hoả pháo gào thét, vẫn triệt để kinh diễm tất cả mọi người.
Vừa rồi 800 thanh súng trường xạ kích đã đủ kinh người, mà bây giờ hoả pháo quét sạch, đơn giản khiến người ta như thân ở trong truyền thuyết.
Chiến mã Tân Chính thiếu tướng không kiểm soát được, gã bỗng nhiên nhảy xuống, hoàn toàn không quan tâm, rút ra chiến đao, điên cuồng phóng tới doanh địa đối phương.
Gã muốn xông vào doanh địa, xử lý Vân Trung Hạc.
Dù chỉ còn lại có một người, cũng phải thắng!
"Xông, xông, xông lên . . ."
"Ầm ầm ầm ầm. . ." Mấy chục hoả pháo, hoàn toàn không biết mệt mỏi, điên cuồng oanh kích.
Khoảng cách tiến vào 500 mét, 800 tay súng trường khai hỏa.
Một khắc đồng hồ sau!
Chiến đấu lại một lần nữa kết thúc.
Lần trước một ngàn người, xông vào trong mười lăm mét.
Lần này bốn ngàn người, người gần nhất vọt tới trong ba mét.
Hoả pháo quét sạch uy lực quá hung mãnh, mà đây là diễn tập, một khi võ sĩ phát hiện trên thân bị thuốc màu đánh trúng, sẽ phi thường tự giác ngã xuống.
Một mình Tân Chính thiếu tướng tiếp tục công kích.
Không có ai xạ kích gã, mặc cho gã xông qua tường thấp, xông qua phòng tuyến thứ hai, xông vào trong doanh địa.
Vân Trung Hạc xuất hiện tại chỗ cao nhất, nhìn qua Tân Chính thiếu tướng.
Tân Chính thiếu tướng hô to một tiếng "Vì vinh dự của đế quốc, giết!"
Sau đó, một mình gã cầm lưỡi đao, phóng tới lầu canh cao nhất chứa Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc cầm lấy một cây súng trường.
"Ầm ầm ầm ầm ầm . . ." Liên tiếp bắn ra năm phát súng.
Tân Chính thiếu tướng nhìn thuốc màu đỏ trên ngực, ngẩn người một lát.
Dựa theo quy định diễn tập, gã đã chết.
Nhưng qua một hồi lâu, Tân Chính thiếu tướng rống to một tiếng nói: "Ta không phục, ta không phục. . ."
Sau đó, gã tiếp tục quơ lưỡi đao, dữ tợn phóng tới Vân Trung Hạc.
Lần này trên đài cao, cự đầu Nguyên Lão viện dùng kính viễn vọng quan chiến, còn có bọn Cơ Chiến triệt để sợ ngây người.
"Hộ giá!"
"Hộ giá!"
"Giết hắn, giết hắn. . ." Cơ Chiến cơ hồ điên cuồng quát ầm lên: "Giết Tân Chính!"
"Ầm . . ." Một tiếng súng vang lên.
Tân Chính thiếu tướng trực tiếp ngã xuống đất, hung hăng quẳng trên đất.
Một tên lính bắn tỉa, trực tiếp bắn trúng chân của gã, lần này là đạn chân chính.
Tân Chính thiếu tướng nằm rạp trên mặt đất, vẫn như cũ liều mạng bò tới phía Vân Trung Hạc, quát ầm lên: "Ta không phục, ta không phục. . ."
"Ầm!" Tay bắn tỉa lại một lần nữa nổ súng, bắn trúng vào một chân khác của Tân Chính thiếu tướng.
Tân Chính thiếu tướng tiếp tục dùng hai tay bò tới phía trước, nhìn về phía Vân Trung Hạc, ánh mắt tràn đầy vô cùng vô tận hận ý.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Ta là hậu nhân hoàng tộc, bởi vì ngươi xuất hiện, ta liền mất đi người yêu, mất đi tiền đồ, mà ngươi lại muốn đăng cơ làm vương?
Tay bắn tỉa nhắm chuẩn đầu Tân Chính thiếu tướng, trong lòng bắt đầu đếm ngược.
Trong năm giây, nếu như Tân Chính còn không ngừng nói, y sẽ trực tiếp khai hỏa, đánh chết người này.
Vân Trung Hạc khua tay nói: "Bắt hắn lại, nhốt vào ngục giam, chờ xét xử."
"Vâng!"
Hai tên võ sĩ tiến lên, muốn bắt Tân Chính thiếu tướng.
Dù hai chân bị bắn trúng, nhưng võ công Tân Chính thiếu tướng vẫn rất cao, trực tiếp vung vẩy lợi kiếm, muốn chém hai tên võ sĩ.
Trong đó một tên võ sĩ xuất ra một cây gậy sốc điện cao áp thật dài, nhắm ngay cổ tân chính thiếu tướng đâm một cái.
"Xẹt xẹt . . ." Dòng điện cao thế kinh người bắn ra.
Tân Chính thiếu tướng không ngừng run rẩy, cả người triệt để bất tỉnh, dễ như trở bàn tay bị bắt.
. . .
Trận chiến có nên tiếp tục không?
Dựa theo quy định sẽ tiếp tục, bởi vì Vân Trung Hạc chọn trúng là thẻ tiến công.
Nếu như trong vòng mười tiếng, hắn không đánh thắng doanh địa đối phương, vậy trận chiến này coi như hắn thất bại.
Dù trong chiến đấu vừa rồi hắn biểu hiện kinh diễm không gì sánh được, vậy cũng xem như hắn chiến bại.
Nhưng tất cả mọi người nhìn ra, hệ thống quân sự mới của hắn cường đại và tiên tiến, quả thực có tính đột phá.
Cho nên trận chiến này, căn bản không cần tiếp tục.
Tất cả mọi người nhìn Võ Chấp Chính Vương bên kia, nếu như y có đầy đủ ý chí, lúc này nên chủ động nhận thua.
Võ Chấp Chính Vương đứng trên chỗ cao nhất pháo đài, nhìn quân đội Vân Trung Hạc.
Đầu óc của y cơ hồ trống rỗng.
Không ngờ là kết quả này, vốn cho là lực lượng mình gấp trăm lần Vân Trung Hạc, hoàn toàn có thể dễ như trở bàn tay chiến thắng.
Nhưng không nghĩ tới, lại bị Vân Trung Hạc nghiền ép.
Quân đội mới này, cường đại đến tình trạng này sao?
Bây giờ phải làm sao? Chủ động nhận thua, giữ thể diện xuống đài là lý trí nhất.
Nhưng . . . Y không muốn, y không cam tâm.
Vân Trung Hạc, ngươi không phải nói nếu bại, bản thân sẽ lưu vong sao?
Vậy ngươi tiến đánh pháo đài ta đi, ngươi tiến đánh đi.
Ta biết, ta làm như vậy rất không biết xấu hổ, nhưng ta không có vấn đề, ta biết vương vị này ngồi sẽ không yên, nhưng chỉ cần có thể làm cho ngươi không may, ta sẽ không tiếc.
Ngươi chỉ có một ngàn người, ta không tin ngươi có thể công hãm pháo đài mà năm ngàn người bên ta phòng thủ.
Chẳng những có tường cao, còn có thạch bảo, 1000 học binh ngươi dám công kích công thành, quân đội của ta dám giết các ngươi.
Dù không biết xấu hổ, ta cũng phải thắng!
Chỉ cần có thể đả kích ngươi, ta không quan tâm thân bại danh liệt, ta không muốn ngươi thuận lợi leo lên vương vị.
Lập tức, Võ Chấp Chính Vương hô to: "Tất cả quân đội, chuẩn bị nghênh chiến, giữ vững đại doanh!"
Một tiếng hô to này, tất cả mọi người sợ ngây người.
Đốc chiến Nguyên Lão viện, còn có cao tầng quân đội sợ ngây người.
Vị Võ Chấp Chính Vương này, vậy mà không biết xấu hổ sao? Đến nước này, y còn muốn thắng?
Bao gồm 5000 tên quân đoàn cũng sợ ngây người, dưới tình hình như thế, nếu như lại tiếp tục, chẳng phải là thắng mà không đánh sao?
Nhưng, quân đội phải phục tùng mệnh lệnh!
Trên đài cao, Hoa Bật đại nhân nói: "Cơ Chiến đại nhân, trực tiếp tuyên bố chiến đấu kết thúc, hạ lệnh quân đoàn đế quốc rút khỏi doanh địa phe lam đi."
"Chúng ta vậy mà ủng hộ người này làm Võ Chấp Chính Vương? Thật sự là sỉ nhục lớn lao."
"Vừa rồi nên nhận thua, bây giờ vậy mà để một ngàn người Vân Trung Hạc điện hạ tiến đánh doanh địa của hắn? Vô sỉ đến cực điểm!"
1000 học binh, dù cầm súng trường, muốn đi công chiếm doanh địa tường cao kiên cố kia, đúng là muôn vàn khó khăn.
Ánh mắt Cơ Chiến nhìn về phía Vân Trung Hạc, lúc này quyền quyết định giao cho Vân Trung Hạc.
Trận chiến này có nên tiếp tục không?
Nếu như gã hạ lệnh quân đội doanh địa phe lam rút khỏi, quy tắc đế quốc sẽ bị tổn thương, đối với quân đoàn đế quốc cũng là một loại tổn thương.
Võ Chấp Chính Vương có hành vi cố nhiên không biết xấu hổ, nhưng vẫn trong quy tắc, mà quân đoàn dưới trướng y là vô tội.
Vân Trung Hạc cho quân vung cờ xí.
Trận chiến tiếp tục!
Tất cả mọi người chấn động mạnh một cái, dưới tình hình như thế còn muốn tiếp tục?
Thật chẳng lẽ muốn để 1000 học binh cầm súng trường đi tiến đánh đại doanh kiên cố của phe lam sao?
Mà ngay lúc này, bên Vân Trung Hạc vang lên tiếng còi chói tai!
"Oanh tạc thảm liệt, chính thức bắt đầu!"
Theo một tiếng lệnh, ba mươi ổ hỏa pháo bắt đầu chuyển động bánh xe, bắt đầu điều chỉnh chiều cao góc ngắm, bắt đầu thay đổi đạn pháo.
Tất cả mọi người triệt để kinh ngạc đến ngây người, quân Vân Trung Hạc điện hạ làm cái gì vậy?
Khoảng cách xa như vậy, những hoả pháo này chẳng lẽ đánh tới?
Vừa rồi những hoả pháo này vẻn vẹn chỉ có thể đánh ba dặm, mà bây giờ cách pháo đài Võ Chấp Chính Vương chừng sáu dặm.
Khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể đánh tới, làm sao có thể đánh trúng?
Quả thực không thể tưởng tượng, tất cả mọi người nín thở.
"Nã pháo!"
"Nã pháo!"
"Nã pháo!"
Theo một tiếng lệnh, ba mươi ổ hỏa pháo, bắt đầu chỉnh tề oanh kích.
Chuyện khiến người ta kinh hãi phát sinh, những đạn pháo này bay tốc độ nhanh không gì sánh được, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, vẻn vẹn không đến năm giây, bay qua khoảng cách 3000 mét, hung hăng nện lên doanh địa Võ Chấp Chính Vương.
"Rầm rầm rầm. . ." Bạo tạc kinh thiên động địa.
Cả vùng đều run rẩy, nơi đạn pháo đánh trúng loạn thạch vẩy ra.
Cho dù là tảng đá vách tường, cũng ngăn không được đạn đáng sợ xuyên giáp, trực tiếp bị bắn thủng, sau đó mãnh liệt bạo tạc.
Một tòa lại một tòa căn phòng thịt nát xương tan, hóa thành bột mịn.
Chân chính trải thảm oanh tạc.
Căn bản cũng không cần phái người đi tiến đánh doanh địa, ba mươi ổ hỏa pháo, dù vậy không ngừng oanh kích.
Từng đợt đạn pháo, như mưa to nện trên doanh địa.
Tất cả phòng ở, tất cả công sự phòng ngự, toàn bộ bị tạc nát.
Trước đó pháo kích tính là gì, hiện tại mới thật sự là cảnh tượng hoành tráng.
Mặt đất run rẩy, một đoàn lại một đoàn hỏa diễm, phóng lên tận trời.
Bạo tạc đáng sợ, bên tai không dứt.
Người ở đây quan chiến, thấy như si như say, thấy mà rùng mình.
Loại cảm giác này, phảng phất như là đang nghe Vân Trung Hạc điện hạ diễn tấu hội, loại chấn kích phát ra từ linh hồn kia.
Bất quá lần hoả pháo này là diễn tấu hoà âm hủy diệt.
Tất cả mọi người cảm thán thật sâu.
Thời đại trước đi qua, thời đại hoàn toàn mới tiến đến.
Thời đại vũ khí lạnh đã trôi qua.
Cách mạng quân sự hoàn toàn mới, giáng lâm.
. . .
Ròng rã mấy phút đồng hồ sau!
Vân Trung Hạc bên này kết thúc pháo kích điên cuồng, không biết có bao nhiêu đạn pháo oanh kích trên phiến doanh địa diện tích không lớn này.
Tất cả phòng ốc, tất cả pháo đài, toàn bộ bị tạc nát, biến thành phế tích.
Nhưng 5000 võ sĩ thủ vệ tường trại cao lớn cơ hồ không hề động, bởi vì Vân Trung Hạc lệnh cho pháo binh, chỉ đánh chỗ pháo đài Võ Chấp Chính Vương, không đánh tường trại quân đoàn thủ vệ.
Hiện tại, trận hoà âm hủy diệt bày đã đủ kinh diễm rung động.
Mấy ngàn tên võ sĩ từ dưới đất bò dậy, liều mạng lắc đầu, vỗ vỗ đầu.
Mấy chục tên võ sĩ đi đào phế tích, tìm được Võ Chấp Chính Vương bừa bộn không chịu nổi ở dưới, nâng y lên.
Mấy ngàn tên quân lính mở ra đại môn doanh địa, đi ra đại doanh, quỳ một chân về phía Vân Trung Hạc.
Trận chiến này, triệt để kết thúc!
Quân đoàn đế quốc, quỳ xuống đầu hàng.
Không. . . Không chỉ là đầu hàng, mà là hiệu trung, thần phục, ngưỡng mộ.
. . .