Chương 412: Hắc Ám Thánh Miếu
Vân Trung Hạc theo Đại Tế Sư này rời đi, lần này không còn bị bịt mặt.
Một mực đi, đi thẳng.
Trên cơ bản một mực leo bậc thang, một mực leo lên trên núi.
Độ cao càng cao hơn so với mực nước biển, nhiệt độ không khí càng thấp, rốt cuộc không còn nóng bức như trước.
Ròng rã đi hơn hai giờ, đi tới đỉnh núi, nơi này độ cao so với mặt biển hơn hai ngàn mét, nhiệt độ phía dưới gần bốn mươi độ C, mà nơi này vẻn vẹn chỉ tầm mười độ C.
Không khí rất tốt, tầm nhìn rất cao, có thể quan sát toàn bộ Hắc Long thành.
Tòa thành thị này rất đẹp, tràn đầy phong tình dị vực.
Thuần một sắc kiến trúc tảng đá, thấp thoáng trong mảng lớn rừng rậm.
Mà trên đỉnh ngọn núi này, còn có một tòa thạch điện.
"Mời vào, bệ hạ đang chờ ngươi." Đại Tế Sư nói.
Vị Hắc Long Vương ở chỗ này sao?
Vân Trung Hạc nhìn tòa thạch điện này, mấy chục cây cột đá chèo chống, trên mỗi một cây đều có Cự Long màu đen quấn quanh.
Nhìn phong cách cổ xưa thần bí, đồng thời cũng mang theo khí tức hắc ám và tà dị.
Đây gọi là cái gì? Hắc Long điện?
Vân Trung Hạc tiến vào trong Hắc Long điện, bên trong trống trải to lớn, nhưng rỗng tuếch.
Đại Tế Sư đi vào phía sau, nơi này có một cánh cửa, thông hướng hậu điện.
"Mời một mình ngươi vào." Đại Tế Sư nói.
Vân Trung Hạc đi qua cánh cửa đá này, đi vào hậu điện, cảnh sắc trước mắt không khỏi khiến Vân Trung Hạc kinh ngạc.
Đây là một Âm Dương Thái Cực Đồ?
Bên trái là nước, bên phải là lửa.
Một bóng người, an vị trong ngọn lửa, mà ngọn lửa này không phải tinh khiết màu đỏ, mà màu đỏ sậm, nhìn cảm giác hơi đen.
Một nửa kia là nước, trong nước có một điểm tròn, đúng là một Thái Cực Đồ hoàn chỉnh.
Ngồi trong hỏa diễm kia hẳn là Hắc Long Vương?
Đại Tế Sư nắm cổ áo Vân Trung Hạc, nhẹ nhàng quăng tới, Vân Trung Hạc nhẹ nhàng rơi vào trên tâm vòng tròn mặt nước kia.
Vân Trung Hạc ngồi xếp bằng xuống, cách Hắc Long Vương đại khái mười mấy mét, nhưng nhìn không rõ hình dạng của y, ở giữa cách hỏa diễm, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen.
Vân Trung Hạc nói: "Hắc Long Vương bệ hạ."
Đối phương không lên tiếng, nhưng hỏa diễm lại chập chờn một chút, đại biểu cho y đáp lại.
Lãnh khốc như vậy sao?
Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, ngài hẳn phải biết ý định ta đến?"
"Biết!"
Vân Trung Hạc lập tức giật nảy mình, bởi vì đây không phải âm thanh đối phương phát ra, mà là hỏa diễm phát ra.
Bình thường hỏa diễm sẽ chỉ phát ra thanh âm tách tách, nhưng Hắc Long Vương này lại có thể khống chế hỏa diễm phát ra chấn động, phát ra âm phù.
Trước đó Tỉnh Trung Nguyệt đã nói, Hắc Long Vương này có võ công sâu không lường được, ở trước mặt của y, đừng nói chiến đấu, ngay cả dũng khí chống cự cũng không lên nổi.
Vân Trung Hạc nói: "Tân Đại Viêm đế quốc muốn kết minh cùng Hắc Viêm đế quốc, cùng đối kháng Đại Hàm ma quốc."
"Không được." Hắc Long Vương này thật đúng là tích chữ như vàng, mà trong lời nói tràn đầy ý chí tuyệt đối.
Vân Trung Hạc nói: "Vậy được, chúng ta không kết minh, nhưng song phương nước giếng không phạm nước sông, các người lập tức triệt binh khỏi thuộc địa thứ ba của Tân Đại Viêm đế quốc. Mà ta muốn mang Tỉnh Trung Nguyệt, Tỉnh Tước, Tỉnh Hộc, Tỉnh Vô Biên, Sở Chiêu Nhiên, Lãnh Bích, tất cả mọi người trước đó Tỉnh Trung Nguyệt mang tới, lần này ta muốn mang đi toàn bộ."
"Không được!" Đối phương nói thẳng.
Vân Trung Hạc hơi híp mắt lại, đây là ý gì? Ngươi tới tìm ta đàm luận, nhưng lại không đáp ứng gì cả?
"Hắc Long Vương bệ hạ, ta biết Hắc Viêm đế quốc có ân cứu mạng bọn người Tỉnh Trung Nguyệt, nhưng ta có thể báo đáp ân tình này, có bất kỳ điều kiện gì ngài có thể nói ra, chỉ cần ta có thể làm được." Vân Trung Hạc nói.
"Không cần."
Ta xxx ngươi Hắc Long Vương.
Cần phải như thế sao? Một mực không dùng miệng nói chuyện, dùng hỏa diễm nói chuyện thì cũng thôi đi, hơn nữa cho tới bây giờ không phun ra nhiều hơn hai chữ.
Người Hắc Viêm đế quốc đều như thế không coi ai ra gì sao?
Vân Trung Hạc muốn nói tiếp, nhưng đối phương nhẹ vung tay lên, thân thể Vân Trung Hạc bay ra ngoài, rời mặt nước, rời hậu điện.
Sau đó, cửa đá đóng lại, lưu lại Vân Trung Hạc một mặt mộng bức.
Cái quỷ gì? Vậy là xong rồi?
Đây là đang đùa à?
Trong lòng Vân Trung Hạc cảm giác có một ngàn con thảo nê mã chạy vội qua.
Hắn đã cho nổ viên siêu cấp tạc đạn kia, đã để Hắc Viêm đế quốc cảm thấy lực sát thương cường đại.
Chỉ cần trí thông minh không có vấn đề là có thể biết, một khi khai chiến, đối mặt quân đội mới của Tân Đại Viêm đế quốc, Hắc Viêm đế quốc khẳng định thương vong thảm trọng, chiếm không được bất luận tiện nghi gì.
Hiện tại đã mang đến thành ý, đại sát khí cũng phô bày, tiếp theo làm gì bây giờ?
Hắc Viêm đế quốc này đúng là khó chơi.
Vân Trung Hạc cảm thấy rất kỳ quái, những người khác có lẽ rất cao ngạo vô tri, nhưng Hắc Long Vương không đến mức như thế mới đúng.
Vì sao y lại làm như vậy? Nếu như vẻn vẹn chỉ muốn lãnh khốc cự tuyệt mình, cần gì phải triệu kiến mình?
Rốt cuộc trong hồ lô y bán thuốc gì?
Đại Tế Sư nói: "Vân Trung Hạc các hạ, mời đi theo ta."
Vân Trung Hạc đi theo gã tới một căn phòng.
"Xin ngài ở chỗ này nghỉ ngơi." Đại Tế Sư nói, sau đó gã khép cửa phòng lại.
Đây là muốn làm gì?
Hắn và Hắc Long Vương hoà đàm đã kết thúc, mà lại thất bại, vì sao còn muốn lưu hắn lại?
Sau đó, Vân Trung Hạc vẫn ở trong gian phòng này, vẫn như cũ có ăn có uống, bất quá không có bất kỳ người nào đến tiếp xúc với hắn.
. . .
Ba ngày sau.
Cửa phòng mở ra, Đại Tế Sư kia đến, nói: "Vân Trung Hạc các hạ, mời đi theo ta."
Vân Trung Hạc đi theo gã rời khỏi phòng.
Lần này đi vào trên đại điện, chính là đại điện trống trải trước đó, bất quá lúc này không còn rỗng tuếch nữa.
Đại điện có một Hắc Long hoàng tọa, cao cao tại thượng, Hắc Long Vương ngồi ở phía trên.
Lần này Vân Trung Hạc thấy rõ ràng thân hình của y, thật sự là một cự nhân, ngồi đã cao hơn Vân Trung Hạc, chỉ sợ trên hai mét sáu.
Toàn thân y bao phủ trong áo giáp màu đen, mũ giáp cũng là màu đen, còn có hai cái sừng rồng màu đen, hoàn toàn thấy không rõ gương mặt.
Khôi giáp người khác tối thiểu còn lộ ra đôi mắt, mà vị Hắc Long Vương bệ hạ này ngay cả con mắt cũng không lộ ra.
Trước mặt y vẫn như cũ thiêu đốt lên lửa nóng hừng hực.
Trong đại điện, đã đứng đấy tám người, mỗi một người đều vượt qua 2m3.
Vân Trung Hạc một mét tám đã không tính là thấp, nhưng ở trong bọn họ, lại như tiểu hài tử, thấp không chỉ một cái đầu.
Nếu như không đoán sai, đây chính là bát đại thân vương Hắc Viêm đế quốc, ngoại trừ Tỉnh Trung Nguyệt, toàn bộ đều đến đông đủ.
Mỗi người đều mặc Hắc Long áo giáp, cũng không lộ gương mặt, chỉ lộ cặp mắt.
Đại Tế Sư kia đi tới, chỉ vào Vân Trung Hạc nói: "Chư vị thân vương, mọi người làm quen một chút, người này là Vân Trung Hạc, quốc vương Tân Đại Viêm đế quốc, thành viên Trật Tự hội."
Bát đại thân vương không biểu lộ gì.
Trên hoàng tọa Hắc Long Vương nhẹ nhàng ngồi thẳng lên, lập tức tám đại thân vương quỳ chỉnh tề trên mặt đất, không nhúc nhích.
Tại Hắc Viêm đế quốc, cấp bậc lớn hơn trời, nơi này tập quyền thống trị còn nghiêm trọng hơn thế giới phương đông, có thể nói Hắc Long Vương nắm trong tay sinh tử bất cứ người nào.
Không có bất kỳ người nào dám làm trái một chút ý chí của y, dù trong lòng cũng không dám.
Vị Hắc Long vương này hạ đạt bất cứ mệnh lệnh gì, tất cả mọi người phải tuân thủ, dù có nửa câu chất vấn sẽ bị giết.
Chân chính kẻ thuận thịnh, nghịch giả vong, tuyệt đối là kẻ độc tài chí cao vô thượng.
Bát đại thân vương phi thường tò mò, vì sao bệ hạ gọi tất cả mọi người tới, vẻn vẹn chỉ là vì vị Vân Trung Hạc này sao?
Đối với siêu cấp tạc đạn kia, tám đại thân vương rất kính sợ, nhưng Vân Trung Hạc trói gà không chặt, muốn bọn họ kính trọng vẫn rất khó.
Bọn họ Võ Đạo vi tôn quá lâu, trong thế giới quan của bọn họ, Võ Đạo là hết thảy tiêu chuẩn.
Cho nên mặc dù biết siêu cấp tạc đạn uy lực rất mạnh, nhưng vẫn theo bản năng coi thường Vân Trung Hạc.
"Cô, sắp chết." Hắc Long Vương nói.
Lời này ra, tất cả mọi người kinh hãi, như bị lôi đình phích lịch đánh trúng, không dám tin.
Hắc Long Vương nói vẫn như cũ là hỏa diễm chấn động phát ra, mà không phải bản thân y nói chuyện.
Vân Trung Hạc nghe thế, cũng lập tức sợ ngây người.
Hắc Long Vương sẽ chết? Võ công của y sâu không lường được, ai có thể giết chết y?Hoặc là thân thể của y xảy ra vấn đề?
Rốt cuộc trên người y xảy ra chuyện gì?
Mà y nói không phải là trẫm, mà là cô.
Hắc Long Vương tiếp tục mượn nhờ hỏa diễm chấn động nói: "Trong một tháng tới, cần chọn lựa ra một Hắc Long Vương mới."
Đây là một tin tức có tính chất bạo tạc.
Vân Trung Hạc không khỏi nhớ tới Nộ Đế năm đó, Đại Hàm ma quốc cường đại cỡ nào, kết quả Nộ Đế vừa chết, Đại Hàm ma quốc lâm vào nội chiến, trực tiếp sụp đổ.
Hắc Viêm đế quốc cơ hồ chính là phiên bản Đại Hàm ma quốc, một dạng tàn nhẫn hắc ám.
Một khi Hắc Long Vương chết, ngoại trừ Tỉnh Trung Nguyệt, tám đại thân vương sẽ bạo chiến.
Trước đó trống ra một vị trí Thiên phu trưởng, vậy mà trực tiếp dùng sinh tử quyết đấu để quyết định ai bước lên vị.
"Nộ Đế chết rồi, Đại Hàm ma quốc diệt vong." Hắc Long Vương nói: "Hắc Viêm đế quốc không thể giẫm lên vết xe đổ, cho nên chín người ở đây, đều có cơ hội trở thành Hắc Long Vương mới, trở thành hoàng đế Hắc Viêm vương quốc"
Vân Trung Hạc kinh ngạc?
Chín người? Có ý tứ gì, ở đây rõ ràng chỉ có tám đại thân vương.
"Vân Trung Hạc, ngươi cũng có tư cách chiến đấu tranh đoạt hoàng vị Hắc Viêm đế quốc." Hắc Long Vương nói.
Vân Trung Hạc càng thêm sợ ngây người.
Hắn dựa vào cái gì có tư cách này? Hắn căn bản không phải là người Hắc Viêm đế quốc, mà hắn lại trói gà không chặt.
Chỉ có chín đại thân vương, mới có tư cách cạnh tranh hoàng vị.
Vân Trung Hạc nghi hoặc, những người khác càng thêm nghi ngờ, lập tức có một Đại Tế Sư ngẩng đầu lên, muốn hỏi thăm.
Nhưng một giây sau, Đại Tế Sư này phảng phất bị quỷ trấn trụ, hoàn toàn không cách nào động đậy. Gã vốn rất cao, nhưng toàn bộ thân thể phảng phất bị kéo dài mấy tấc, cổ duỗi thẳng, như bị quỷ bóp lấy cổ.
Sau đó, một đám lửa bỗng nhiên bắn nhanh vào trong miệng của gã.
"Bùm. . ." Trong nháy mắt, toàn bộ thân thể gã từ trong ra ngoài, cháy hừng hực, ngắn ngủi một lát, hóa thành tro tàn.
Thật chính là đốt thành tro, chỉ còn lại áo giáp màu đen.
Đây chính là Hắc Long Vương, mặc kệ bất cứ mệnh lệnh gì của y, chỉ được tuân thủ, không thể có bất kỳ nghi ngờ nào.
Bởi vì y căn bản sẽ không để cho ngươi khác chất vấn, sẽ giết, mà lại tan thành mây khói.
Đại Tế Sư này không hề nghi ngờ phi thường cường đại, nhưng đối mặt Hắc Long Vương giết chóc, hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự.
Hắc Long Vương thản nhiên nói: "Còn có nghi vấn không?"
Thực sự quá đểu, căn bản không cần giải thích, các ngươi phục tùng là được.
Hắc Long Vương nói: "Nếu không còn nghi vấn, vậy chúng ta tiếp tục."
Tám đại thân vương vểnh tai lắng nghe.
Hắc Long Vương nói: "Tiền thân chúng ta là Trật Tự hội, sau khi đoạn tuyệt với Tân Đại Viêm đế quốc rồi lưu vong mấy vạn dặm, phát hiện Hắc Long Kim Tự Tháp, mới định cư tại đây."
Xin nhờ, ngươi đừng giản lược như thế chứ.
Trên thực tế, Trật Tự hội đoạn tuyệt với Tân Đại Viêm đế quốc xong, lưu vong mấy vạn dặm, muốn tìm kiếm chính là Thánh Miếu.
Bởi vì lực lượng toàn bộ thế giới văn minh, toàn bộ thế giới đều đến từ Thánh Miếu.
Kết quả Trật Tự hội không tìm được Thánh Miếu, ngược lại tìm được một mảnh thổ địa phi thường ly kỳ.
Mảnh đất này phảng phất bị nguyền rủa, rất nhiều thứ đều phát sinh biến dị.
Đa phần người bình thường tiến vào mảnh khu vực này, ngay lập tức sẽ chết.
Nhưng người huyết mạch tương đối đặc thù, tiến vào mảnh khu vực này, thân thể cũng sẽ phát sinh biến dị, mà ở chỗ này luyện võ hoàn toàn làm ít công to.
Mảnh thổ địa bị nguyền rủa này ước chừng mấy vạn cây số vuông, khu vực trung tâm có một mảnh quần thể Kim Tự Tháp màu đen, tổng cộng có chín cái.
Chiến sĩ bình thường, chỉ cần luyện võ tại khu vực nguyền rủa này, nhưng muốn trở nên phi thường cường đại, cần tiến vào trong mảnh Kim Tự Tháp này luyện võ.
Bất luận kẻ nào, một khi bước vào mảnh đất này, chẳng những thân thể sẽ phát sinh biến dị, ngay cả tính tình cũng sẽ đại biến.
Cho nên Lãnh Bích không muốn tiến vào trong đó.
Hai đứa bé của Vân Trung Hạc, trước mắt cũng chỉ luyện tập tại biên giới vùng thổ địa bị nguyền rủa này.
Nhưng Tỉnh Trung Nguyệt đã tiến vào trung tâm khu vực này.
Đây cũng là nguyên nhân thân thể nàng phát sinh biến hóa to lớn.
Bất luận kẻ nào tiến vào Kim Tự Tháp luyện võ, tuyệt đối cửu tử nhất sinh, đây không phải là nói để hình dung, mà là thật sự.
Mười người đi vào, chỉ có một người có thể còn sống đi ra.
Mấu chốt nhất là, sau khi từ Kim Tự Tháp đi ra, hết thảy bên trong không nhớ được.
Trải qua một giấc mộng, còn có thể nhớ một số nội dung trong mộng cảnh, nhưng hết thảy trong Kim Tự Tháp hoàn toàn không để lại bất cứ trí nhớ gì.
Nhưng sau khi đi ra, sẽ trở nên cường đại.
Thần bí không gì sánh được.
Lúc Vân Trung Hạc nghe Tỉnh Trung Nguyệt nói, cũng cảm thấy phi thường ly kỳ.
Sau đó hắn không khỏi hoài nghi, đây có phải là nơi Nộ Đế quật khởi không?
Nhớ đến trên thuyền đắm Nộ Đế, bảo vật trong rương lại là bột phóng xạ graphit, cho nên hắn hoài nghi chỗ nguyền rủa này, có phải bị phóng xạ bao phủ không?
Tỉnh Trung Nguyệt đã nói với Vân Trung Hạc, chín đại thân vương cũng có mạnh có yếu, nàng là thân vương tấn thăng cuối cùng.
Tổng cộng chín Kim Tự Tháp, mà lại thăng cấp dần lên.
Trong Kim Tự Tháp thứ hai luyện võ, tuyệt đối mạnh hơn trong Kim Tự Tháp thứ nhất.
Kim Tự Tháp thứ hai cũng tuyệt đối nguy hiểm hơn Kim Tự Tháp thứ nhất.
Cho nên cấp bậc Kim Tự Tháp càng cao, thành quả luyện võ càng cao, cũng càng nguy hiểm khủng bố.
Tỉnh Trung Nguyệt chỉ tu luyện tới Kim Tự Tháp thứ năm, mà thân vương khác, cao nhất có người tu luyện tới Kim Tự Tháp thứ sáu.
Hắc Long Vương mạnh nhất, từng tiến vào Kim Tự Tháp thứ tám, cho nên y mạnh hơn thân vương mạnh nhất của Hắc Viêm đế quốc hai cấp bậc, y tuyệt đối vô địch ở Hắc Viêm đế quốc.
Mà cao nhất, Kim Tự Tháp thứ chín mạnh nhất, cho tới bây giờ chưa ai từng tiến vào.
Không, có người đi vào. Nhưng toàn bộ đều đã chết, không ai còn sống đi ra.
Ngàn năm lịch sử Trật Tự hội, không ai còn sống ra khỏi Kim Tự Tháp.
Cho nên hiện tại Vân Trung Hạc rất hoài nghi, nơi Nộ Đế đi có lẽ không phải là Thánh Miếu, mà là quần thể Kim Tự Tháp màu đen bị nguyền rủa này.
Thuyết pháp này tựa như có người nói với Vân Trung Hạc, thánh địa trong lòng toàn bộ thế giới phương đông chính là Thánh Miếu.
Mà Nộ Đế đi chính là Hắc Ám Thánh Miếu.
Hẳn chính là nơi quỷ quái này?
Nếu không Hắc Viêm đế quốc này vì sao tương tự Đại Hàm ma quốc như vậy?
Hắc Long Vương nói: "Mọi người đều biết, ta vô địch tại Hắc Viêm đế quốc, không ai có thể địch nổi ta nửa ngón tay. Nhưng dù vậy, ta cũng vẻn vẹn chỉ tu luyện tới Kim Tự Tháp thứ tám, Kim Tự Tháp thứ chín ta chưa từng tiến vào, bởi vì nội tâm ta cảm giác được, ta tiến nhập, sẽ không ra được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Tất cả mọi người lẳng lặng nghe.
Hắc Long Vương tiếp tục nói: "Nhưng quả nhân còn sống không đến một tháng nữa, dù sao cũng phải chết, nên muốn thử một lần."
Tất cả mọi người càng vểnh tai nghe.
Hắc Long Vương bệ hạ một khi tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín, nếu như thành công đi ra, đây chẳng phải là cường đại đến tình trạng khiến người ta tuyệt vọng.
Hiện tại y đã vô địch, có thể tuỳ tiện nghiền ép bất cứ người nào.
Hắc Long Vương nói: "Đương nhiên, lần này trực giác ta vẫn không đổi, một khi ta tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín, hẳn phải chết không nghi ngờ, không thể sống đi ra, lần tu luyện này nhất định sẽ thất bại."
"Cho nên. . ." Hắc Long Vương dừng lại chốc lát nói: "Một khi ta ra không được, vậy trong chín người các ngươi cần chọn lựa một tân hoàng đế."
Tất cả mọi người ngừng thở, dùng thủ đoạn chiến đấu giành hoàng vị?
Chẳng lẽ là quyết đấu luận võ sao? Vậy người thứ nhất bị miểu sát chính là Vân Trung Hạc.
Mà chín đại thân vương, chắc hẳn không ai có thể đánh bại tám người còn lại, duy ngã độc tôn, xác suất lớn nhất là chín đại thân vương đồng quy vu tận.
Hắc Long Vương nói: "Lần hoàng vị này, không luận võ, không quyết đấu. Ta tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín tu luyện, trong vòng nửa tháng, nếu như còn sống đi ra, vậy chứng minh ta niết bàn thuế biến, càng thêm cường đại. Hắc Viêm đế quốc sẽ không cần đổi hoàng đế, thậm chí có thể tranh bá thiên hạ. Nhưng nếu như trong nửa tháng ta không thể đi ra, vậy chứng minh ta đã chết trong Kim Tự Tháp. Lúc này, ai có thể tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín, đem thi thể của ta ra, vậy hắn chính là tân hoàng đế Hắc Viêm đế quốc, Hắc Long Vương mới."
Lời này vừa ra, nội tâm tất cả mọi người bốc lên.
Đây là một lời lẽ sai trái nha, không thể nói ra.
Mấy đại thân vương ở đây, người cường đại nhất cũng chỉ có thể tiến vào Kim Tự Tháp thứ bảy mà thôi, Kim Tự Tháp thứ tám còn không thể vào được, chớ nói chi là thứ chín.
Từ ngàn năm nay, tất cả người tiến vào Kim Tự Tháp thứ chín đều đã chết.
Mà nếu ai có thể đi vào Kim Tự Tháp thứ chín, vậy đại biểu hắn còn cường đại hơn Hắc Long Vương hiện tại.
Nhưng ai cũng không dám chất vấn.
Một khi chất vấn, đó là một con đường chết, vừa rồi Đại Tế Sư kia chính là vết xe đổ.
Nội tâm Vân Trung Hạc cũng bốc lên.
Đây là cái quỷ gì? Đây là đang thăm dò Vân Trung Hạc hắn sao, hay là muốn giết chết hắn?
Không hề nghi ngờ, chín đại thân vương còn không thể vào Kim Tự Tháp thứ chín này, vậy còn hắn?
Đây là đo thân mà làm?
Trong Kim Tự Tháp thứ chín có cái gì? Sau khi Vân Trung Hạc tiến vào có phải chỉ có một con đường chết không?
Ngàn năm qua không ai có thể sống đi ra, vậy Vân Trung Hạc dựa vào cái gì sẽ ngoại lệ?
Hắc Long Vương nói: "Rất tốt, không ai nghi vấn, rất tốt."
Là không người nào dám chất vấn, không phải là không có người nghi vấn.
Hắc Long Vương nói: "Ba ngày sau, đi chỗ nguyền rủa."
. . .