Chương 83: Thân ca ca Vân Trung Hạc! Vận mệnh
"Huynh đài , chờ ta một chút!" Thanh niên nam tử mặc cẩm y kia đuổi theo Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Người thanh niên kia nghĩ một hồi, hỏi: "Không có việc gì, không hiểu sao lại muốn chào hỏi ngươi. Không biết vì sao, nhìn thấy ngươi lại có một loại cảm giác thân cận khó hiểu."
Vân Trung Hạc nói: "Vừa đúng dịp, ta cũng vậy."
Người thanh niên kia nói: "Huynh đài, chúng ta đã gặp ở đâu chưa?"
Vân Trung Hạc nói: "Gặp nhau sao? Không có ấn tượng, nếu không huynh đài là rồng trong loài người, ta khẳng định sẽ khắc sâu ấn tượng."
"Ha ha ha. . ." Người thanh niên kia nói: "Nhìn xem, nhìn xem, ngươi cũng biết ngoại hiệu ta à, Nhục Diện Phi Long."
Vân Trung Hạc nói: "Trên mặt huynh đài quả nhiên có thật nhiều thịt."
Vừa nói chuyện, Vân Trung Hạc vừa nhìn gã chằm chằm.
Đơn thuần nhìn từ góc độ bên ngoài, người thanh niên trước mắt này và Vân Trung Hạc cơ hồ không có nửa điểm giống nhau.
Bởi vì Vân Trung Hạc rất gầy, cao một mét tám, cũng không đến 140 cân.
Mà người thanh niên trước mắt này, trọn vẹn vượt qua 300 cân.
Người này mặc cẩm y lộng lẫy, thân hình mập mạp này làm ngoại hình của gã mất đi bất luận vẻ tuấn mỹ gì.
Nhưng chỉ cần gã giảm béo một nửa, tướng mạo của gã liền giống Vân Trung Hạc như đúc.
Đúng!
Là giống nhau như đúc.
Không phải tương tự, giống như song bào thai.
Nhưng bây giờ nhìn qua, thật sự khác nhau một trời một vực.
Đổi thành lúc khác, Vân Trung Hạc tuyệt đối nhìn không ra, bởi vì đơn thuần nhìn bề ngoài, người thanh niên trước mắt này không giống mình chút xíu nào.
Nhưng lúc này Da Vinci gia thân, ánh mắt của hắn có thể xuyên qua da thịt, trực tiếp nhìn ra khung xương.
Khung xương người thanh niên này, ngoại trừ do mập mạp bị ép đến hơi biến hình bên ngoài, thật giống Vân Trung Hạc như đúc.
Gã cưỡi con ngựa này, tuyệt đối là Thiên Lý Mã chân chính, có giá trị không nhỏ. Bởi vì chở theo 300 cân thể trọng gã, vậy mà vẫn như cũ chạy rất nhanh.
"Huynh đài, chúng ta thật chưa từng gặp qua?" Thanh niên nam tử 300 cân hỏi: "Ngươi nhớ lại một chút, nhất là tại thanh lâu, có gặp ta hay không?"
Vân Trung Hạc nói: "Vì sao lại nói như vậy?"
Thanh niên 300 cân nói: "Bởi vì cả đời ta, không phải tại thanh lâu, chính là trên đường đi đến thanh lâu."
Vân Trung Hạc kinh ngạc, thật là đúng dịp, Vân Trung Hạc cả đời này không phải đang gạt tiền lừa sắc, chính là trên đường di gạt tiền lừa sắc.
"Ta nghe nói Kim Châu thành có một nhóm nữ nhân tóc vàng mắt xanh, cho nên ta từ xa mấy ngàn dặm tới, chính là định thử ăn mặn. Không ngờ tên An Nhạc Thiên ngu xuẩn kia bị lây nhiễm hoa liễu, kết quả làm những cô nương bị giam lại toàn bộ, còn không cho tiếp khách." Thanh niên 300 cân nói: "Đây không phải vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn sao? Kết quả ta từ mấy ngàn dặm phí công một chuyến. Lại nói hoàng đế bệ hạ chúng ta cũng thật là mắc dịch, người đánh trận thì cứ đánh trận. Đóng thanh lâu, quét cái gì vàng á? Chẳng lẽ đánh với Đại Doanh đế quốc, thì nam nhân không cần chơi gái?"
Vân Trung Hạc kinh ngạc không nói gì.
Bởi vì công tử 300 cân này nói ra mấy chữ, hoàng đế bệ hạ mắc dịch.
Ai có thể nói ra lời như vậy? Ai dám nói ra lời như vậy?
Vân Trung Hạc còn phát hiện, gã còn quá trẻ mà lại để râu, bất quá râu ria không nhiều, nhìn phi thường buồn cười.
Gã vốn béo, tăng thêm khí chất hèn mọn, lại râu ria buồn cười, đơn giản làm cho người ta không biết nhận xét thế nào
Thực sự không người nào có thể tưởng tượng, trong lòng gã thì Vân Trung Hạc cũng giống như vậy.
Một kẻ tuấn mỹ vô địch như thế, một kẻ có tướng mạo không chịu nổi như thế.
"Huynh đài, ngươi đang nhìn râu ta?" Thanh niên công tử 300 cân hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, râu ria này thật sự là phóng khoáng ngông ngênh."
Thanh niên công tử 300 cân nói: "Râu ria này là kỷ niệm ta thành niên."
Vân Trung Hạc nói: "Ngươi tròn mười tám tuổi?"
Thanh niên 300 cân nói: "Không, ta vừa ngủ đủ 1000 nữ tử."
Ta. . . Ta. . . Ta. . .
Vân Trung Hạc hoàn toàn không dám tin.
Bộ dáng heo mập này, lại còn là Thiên Nhân Trảm?
Thượng thiên còn có thiên lý hay không?
"Huynh đài, ngươi biết bí quyết Thiên Nhân Trảm của ta là gì không?" Thanh niên công tử 300 cân hỏi.
Vân Trung Hạc nói: "Không biết."
Thanh niên công tử 300 cân nói: "Thứ nhất, có tiền; thứ hai, nhanh."
Ách!
Nói hay lắm, có đạo lý à, đơn giản để cho ta không phản bác được.
Thanh niên công tử 300 cân nói: "Cho nên, Thiên Nhân Trảm ta hoàn thành toàn bộ tại thanh lâu. Lúc ta 13 tuổi đã có một mơ ước, muốn quét ngang thanh lâu thiên hạ. Về sau mặc kệ ta đi tới chỗ nào, bất kỳ một nhà thanh lâu nào, cho dù câu lan bên cạnh rãnh nước bẩn, đều có nữ nhân ta ân ái qua."
Ta. . . Ta. . . Ta. . .
Ngươi nghĩ vậy, tốt. . . Vĩ đại à.
Lúc đầu ta coi thế tử Ninh An Hầu đã đủ hiếm thấy, nhưng y so với ngươi, đơn giản chẳng là gì.
Ngôi sao sao dám so với ánh sáng hạo nguyệt.
"Lập xuống lời thề này thì dễ dàng, nhưng thực hiện quả thực quá khó khăn." Thanh niên công tử 300 cân nói: "Sau khi ra ngoài ta mới biết được, nguyên lai thanh lâu thiên hạ nhiều như vậy. Bây giờ đã qua ba năm, ta vẫn chỉ hoàn thành hơn một ngàn người. Con đường xa xôi này, ta sẽ dần dần tìm kiếm."
Lúc này, Vân Trung Hạc thật sự có một loại xúc động muốn xuống ngựa quỳ trên mặt đất.
Hắn chưa từng kính nể qua bất luận kẻ nào, nhưng vị trước mắt này, tuyệt đối là ngưu bức nhất mà hắn gặp được.
Hiện tại Vân Trung Hạc càng thêm tin tưởng, vị thần tượng trước mắt này, hẳn là huynh đệ hắn.
Mặc dù vừa mập lại tiện, nhưng cỗ cặn bã này, còn có yêu quý thanh lâu cỡ này, quả thực là cùng loại.
"Huynh đài muốn đi nơi nào vậy?" Vân Trung Hạc hỏi.
"Vô Chủ chi địa." Thanh niên công tử 300 cân nói: "Nghe nói đây là Man Hoang chi địa, gái lầu xanh nơi này hẳn là càng có hương vị một chút, ta muốn đến nếm thử thịt rừng."
Tốt à . . .
Vân Trung Hạc nói: "Cương vực Nam Chu đế quốc xa vạn dặm, phong vị gái lầu xanh hẳn là càng tuyệt hảo hơn, vì sao bỏ gần tìm xa vậy?"
Công tử 300 cân nói: "Huynh đài có chỗ không biết, ta đang đào hôn."
Vân Trung Hạc nói: "Hẳn là vị hôn thê huynh đài cực xấu?"
"Không, cực đẹp, xinh đẹp không gì sánh được, nhìn một chút toàn thân liền run rẩy." Công tử 300 cân nói.
Vân Trung Hạc nói: "Vậy tại sao huynh đài muốn đào hôn?"
Công tử 300 cân nói: "Ta ngây ngốc ở thanh lâu, đã ăn quen vớ va vớ vẩn, đã ngủ quen tục nữ thô bỉ, giờ để ta cưới một mỹ nhân tuyệt thế thân phận cao quý, nghiêng nước nghiêng thành như vậy, ta hoàn toàn không làm được. Tỷ như một con lợn, mỗi ngày đều ăn cám heo, có một ngày ngươi buộc nó ăn món ngon mỹ vị, nó sẽ tiêu chảy."
Vân Trung Hạc lại một lần nữa kính nể đến tột đỉnh, không nói được câu nào, chỉ có vô hạn cúng bái.
Lần thứ nhất nhìn thấy có người ví von mình thành heo, lại so sánh ẩn dụ thanh lệ thoát tục như thế.
"Người ta là kiều nữ cao quý, ta là loại phế vật rác rưởi, vừa mập lại hư, vẫn không nên làm chậm trễ hạnh phúc chung thân của nàng." Công tử 300 cân nói: "Ta vẫn tiếp tục lý tưởng của ta, mỗi một gian thanh lâu thiên hạ đều lưu lại dấu chân ta. Mỗi người chúng ta đều sẽ chết, mà loại hàng mập si xuẩn cặn bã như ta, đại khái sẽ chết sớm hơn một chút. Coi như một sát na ta nhắm mắt, nghĩ đến mình đã từng chiếu cố sinh ý 10.000 cô nương, chết cũng sẽ nhắm mắt. Ngươi cả đời này cũng nên có chút cống hiến đi."
Lúc nói câu này, trong khẩu khí của gã mang theo một chút xíu nhàn nhạt bi thương.
Lúc này Vân Trung Hạc hiếu kỳ không gì sánh được, thanh niên công tử 300 cân trước mắt này, rốt cuộc có thân phận gì?
Nghe khẩu khí gã, sắp cưới một mỹ nhân tuyệt thế thân phận cao quý, cho nên thân phận gã chắc chắn cao quý.
Nhưng là hào môn quý tộc, làm sao lại cho phép gã mỗi ngày đi chơi? Mỗi ngày đều ngủ ở thanh lâu?
Người nhà nào đây?
"Huynh đài, ngươi có biết thanh lâu nào gần ở đây nhất không?" Thanh niên công tử 300 cân nói: "Ta đã sắp chịu không được, nhất định phải đi thanh lâu gần nhất mới có thể sống được."
Vân Trung Hạc nói: "Phía trước khoảng mười một dặm, có một nhà Dạ Xuân Phong, bất quá là một nhà câu lan phi thường cấp thấp."
"Không việc gì, càng thấp cấp càng tốt, lợn rừng không quen ăn đồ tốt." Công tử 300 cân nói: "Vậy tại hạ đi trước một bước, ngày sau hữu duyên gặp lại, ta nhất định mời huynh đài chơi gái."
Sau đó, vị công tử 300 cân này thôi động tuấn mã, vội vã không nhịn nổi chạy tới phía trước.
Ngay sau đó. . .
Vèo vèo vèo ...
Phía sau xuất hiện mấy chục kỵ sĩ, mỗi một người đều là cao thủ, đi theo sau lưng thanh niên công tử 300 cân.
Hiển nhiên, những người này đều là hộ vệ của gã.
Cha gã là người nào? Vậy mà phái ra mấy chục tên cao thủ, đến bảo hộ một đầu heo mập đi dạo hết thanh lâu thiên hạ?
Kẻ làm cha này có tâm lớn bao nhiêu?
Cũng không lâu lắm.
Công tử cẩm y như heo mập kia lại vòng trở lại.
"Đúng rồi, còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
Vân Trung Hạc nói: "Huynh đài, mời nói."
Công tử cẩm y 300 cân nói: "Ngươi làm giang hồ thuật sĩ hành tẩu thiên hạ, có thấy qua một người có hình dáng giống ta không?"
Vân Trung Hạc nói: "Vì sao hỏi người này?"
Công tử cẩm y 300 cân nói: "Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy ta nên có một tên đệ đệ, ngẫu nhiên gặp qua trong mộng."
Vân Trung Hạc nói: "Chưa từng thấy qua, giống huynh đài long phượng trong loài người, ta gặp một lần chắc chắn sẽ không quên."
Công tử cẩm y 300 cân gật đầu nói: "Vậy được, ta sẽ đi tìm tiếp."
Sau đó, gã lại một lần nữa rời đi.
Nhìn bóng lưng gã rời đi, cảm xúc Vân Trung Hạc bành trướng.
Sau khi trở về, hắn nhất định phải hỏi một chút Phong Hành Diệt đại nhân, rốt cuộc Vân Trung Hạc hắn là ai?
Rốt cuộc thân thế thế nào?
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại một lát, sau đó mở mắt nói: "Tiếp tục lên đường, trở về Liệt Phong thành."
. . .
Thời gian như nước, tuế nguyệt như thoi đưa, lại mấy ngày trôi qua.
Một tháng này, đối với Liệt Phong thành hoàn toàn là ác mộng.
Đầu tiên là trả lại tiền cho thương nhân buôn muối, tiếp theo vì cứu chữa người bị thương thảm án ruộng muối Bạch Ngân, vì trợ cấp người chết tai nạn này, Tỉnh Trung Nguyệt hầu như móc rỗng một lượng bạc cuối cùng.
Sau đó, tin đồn này đến tin đồn khác truyền ra.
Quân đội Liệt Phong cốc đã không có quân phí, tất cả binh sĩ đều không được lãnh quân lương.
Tất cả quan viên, cũng không lĩnh được quân tiền.
Vì bác bỏ tin đồn.
Tỉnh Trung Nguyệt đem tất cả kim khí phủ thành chủ, toàn bộ ngân khí, miễn cưỡng phát quân lương cho quân đội.
Quân lương quân đội được phát, nhưng quân tiền quan viên vẫn không có.
Thế là, Tỉnh Trung Nguyệt đem tất cả đồ trang sức châu báu, tơ lụa vải vóc trong nhà, chồng chất ngoài phủ thành chủ, phát lương cho quan viên Liệt Phong cốc.
Liệt Phong phu nhân, Xạ Hương phu nhân, một cây trâm bạc cuối cùng cũng không lưu lại, một kiện tơ lụa cuối cùng cũng không lưu lại.
Tỉnh Vô Biên thì chửi ầm lên, lão hổ sủng vật của y cũng bị đem đi bán, mà lại bán vẻn vẹn không đến một ngàn lượng bạc.
Như thế, vẫn như cũ không đủ, cuối cùng vậy mà cần dùng vải bông, muối ăn, hồ tiêu phát lương cho các quan.
Cuối cùng vẫn như cũ kém một ngàn lượng.
Tỉnh Trung Nguyệt thống khổ cởi xuống bội kiếm của mình, lạnh lùng nói: "Kiếm này từ tằng tổ phụ ta bồi bạn Tỉnh thị gia tộc ta, hiện tại quy ra một ngàn lượng bạc, phát quân lương cho các ngươi, được không?"
Thảm trạng bực này, đơn giản để cho người ta thở dài không thôi.
Nhưng mà tất cả mọi người biết, Tỉnh thị gia tộc ngươi móc rỗng một lượng bạc cuối cùng, cũng vẻn vẹn chỉ cứu trợ người bị thương, trợ cấp người chết, trả lại khoản muối, cấp cho quân lương và quân tiền quan viên.
Ngay cả mẫu thân Liệt Phong phu nhân ngươi, cũng chỉ có thể mặc quần áo vải bông.
Nhưng ngươi còn phải bồi thường một triệu lượng, lấy ở đâu ra?
Mà khoản bồi thường này, là dùng một vạn áo giáp và vũ khí quân đội thế chấp.
Mùng một tháng mười hai, chính là kỳ hạn bồi thường.
Ròng rã một triệu lượng.
Nhưng Liệt Phong cốc ngươi đến một lượng bạc cũng không lấy ra được.
20.000 đại quân liên minh chư hầu cũng tới gần vây quanh. Một khi Tỉnh Trung Nguyệt bồi không ra một triệu lượng bạc này, liền dùng võ lực bức bách Liệt Phong cốc, tước vũ khí một vạn đại quân Liệt Phong cốc để gán nợ.
Theo kỳ hạn bồi thường càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Tất cả mọi người biết.
Liệt Phong cốc xong rồi.
Tỉnh thị gia tộc xong rồi.
. . .
Chú thích: Chư vị đại nhân nếu không bỏ phiếu, ta cũng xong rồi! Chư vị ân công anh minh vĩ ngạn, bỏ phiếu cứu ta nha! Ô ô
Dg: 🙈🙈🙈