Chương 15: Lưu Quang chiến Đào Hoa 1
Tuy tạm thời không cách nào chứng thực, nhưng suy đoán từ chỗ của tiểu bất điểm, Lâm Phong có tám phần nắm chắc, Tiêu Diễm kia hẳn là phù hợp tiêu chuẩn đệ tử mà hệ thống tán thành.
"Khoan đã, loại tiểu ngưu nghịch thiên cấp bậc nhân vật chính này..."
Lâm Phong đột nhiên nghĩ đến, theo Mộ Dung Yên Nhiên tới cửa từ hôn, Tiêu Diễm hiện giờ dường như xui xẻo tột cùng, sau khi từ hôn có vẻ như đã bộc phát.
Tuy rằng không biết hắn mang theo lão gia gia bên người, hay là ra ngoài nhặt được thần khí tối cao, hoặc là từ trong di vật của song thân lật ra tuyệt thế công pháp...
Tóm lại, chỉ đợi Mộ Dung Yên Nhiên tới cửa từ bỏ hôn sự, Tiêu Diễm kích phát ý chí chiến đấu, sau đó liền nên lật mình thành cá chép vượt long môn.
Chép vàng há phải vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng.
Chỉ cần một cơ hội nho nhỏ, để Tiêu Diễm đi vào quỹ đạo, dùng câu tục ngữ chính là bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, tiểu tử này lập tức sẽ vênh váo không thể vãn hồi.
Lâm Phong không có ý định thay đổi kết quả cuối cùng Tiêu Diễm ngông cuồng, chỉ là muốn thay đổi quá trình tên này ngông cuồng, để cho mình trở thành phong vân thúc đẩy Tiêu Diễm hóa rồng.
Nói cách khác, đi làm lão gia gia cho Tiêu Diễm.
Có thể, nhưng chuyện trước mắt của tiểu bất điểm vẫn chưa giải quyết xong, Lâm Phong không thể thoát thân được.
Nếu hiện tại để Mộ Dung Yên Nhiên tới cửa từ hôn, kết quả để Tiêu Diễm triệu hoán lão gia gia khác ra, vậy chẳng phải không có chuyện gì của ta sao?
Hôn lễ này nhất định phải từ, nhưng tuyệt đối không thể là hiện tại.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Phong khẽ động, trên mặt tự nhiên hiện ra nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Thanh niên áo bào trắng mỉm cười nói: "Không tìm thấy nguồn pháp lực dao động vừa rồi, thôi bỏ đi, chúng ta vẫn nên mau chóng đi đến thành Ô Châu nhà họ Tiêu, Ô Châu cách nơi này còn một đoạn đường nữa."
Bạch bào lão giả vẫn chưa từng lên tiếng giờ mới mở miệng nói: "Yên Nhiên, thiên phú của ngươi xuất chúng, tiền đồ không thể đo lường, là đệ tử hạch tâm của Lưu Quang Kiếm Tông ta, không thể chậm trễ vì kẻ phàm nhân, nhưng đến cửa từ hôn, dù sao cũng là chuyện thất lễ, hãy nhớ bồi thường cho Tiêu Diễm một chút."
Mộ Dung Yên Nhiên và thanh niên áo trắng đều gật đầu vâng dạ: "Tuân theo lời dạy của Diệp trưởng lão."
Lão giả áo trắng Diệp Cát hài lòng gật đầu, liền chuẩn bị dẫn hai vãn bối lên đường, từ đầu đến cuối đều coi Lâm Phong như không khí.
Dưới tác dụng của hệ thống, cho dù là Trúc Cơ kỳ Diệp Cát cũng không nhìn ra Lâm Phong có đạo pháp tu vi trên người.
Lúc này Lâm Phong đột nhiên chủ động tiến lên, có chút sợ hãi nhìn ba người: "Ba... ba vị cao nhân, có phải là Kiếm Tiên trong truyền thuyết?" Biểu tình vừa đúng bảy phần hâm mộ ngưỡng mộ, ba phần sợ hãi nhút nhát.
Mộ Dung Yên Nhiên hơi nhíu mày, không đáp lời.
Trên mặt thanh niên áo trắng lộ ra vẻ kiêu ngạo, thản nhiên gật đầu: "Ngươi có việc gì?"
Trên mặt Lâm Phong lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng nói: "Trong thôn tiểu nhân ở, xuất hiện yêu quái, kính xin tiên trưởng ra tay trừ khử, toàn thôn chúng ta đều vô cùng cảm kích, kính xin tiên trưởng cứu giúp chúng ta!"
Thanh niên áo trắng lộ ra vẻ mặt không coi là đáng kể, hoang thôn dã lĩnh, có nhiều truyền thuyết quỷ quái, không thể coi là thật.
Lâm Phong nói tiếp: "Là tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, cây đào già vốn bị sét đánh thành than, đột nhiên nhú ra cành non, còn nở ra hoa đào kiều diễm..."
Thanh niên áo trắng phất tay ngắt lời hắn: "Cây khô gặp xuân, cũng không phải chuyện gì hiếm lạ."
Lâm Phong liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, tiên trưởng nói phải, nhưng mà, hoa đào kia có thể giết người, giết rất nhiều người a!"
Mộ Dung Yên Nhiên và thanh niên áo trắng liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng có hứng thú: "Ngươi nói xem, hoa đào làm sao giết nhiều người vậy?"
Lâm Phong vội vàng kể lại chuyện hoa đào từ trên cây bay xuống, dính vào trán người, hút người thành thi thể khô, rồi cánh hoa lại bay trở về trên cây, nói một cách rất êm tai.
Thanh niên áo trắng cau mày, nghe Lâm Phong thuật lại, quả thật là cây đào thành tinh làm loạn, có thể dùng hoa bay giết người, cây đào già này rõ ràng đã khai mở linh trí, lĩnh ngộ thiên phú thần thông của bản thân.
Dạng yêu này, thường đã kết thành yêu hạch, có giá trị chém giết.
Mộ Dung Yên Nhiên nhíu chặt đôi hàng mi, ngước nhìn Diệp Cát, vị trưởng lão áo trắng: "Diệp trưởng lão, chúng ta hãy đi một chuyến, nếu không Thụ Yêu kia có thể sẽ giết thêm nhiều người nữa."
Diệp Cát vuốt chòm râu dài, lại hỏi Lâm Phong chi tiết về quá trình cây đào già giết người, không ngại phiền hà xác nhận từng chi tiết một.
Lâm Phong mang vẻ mặt chất phác thành thật, kiên nhẫn đáp lại từng câu hỏi của Diệp Cát.
Hắn không sợ Diệp Cát chất vấn gặng hỏi, bởi lẽ tất thảy những gì hắn nói đều là sự thật.