Chương 43: Bất ngờ tới tấp 1
"Dù cho ngươi một lần nữa biến trở về thiên tài năm đó, dựa theo tốc độ tu luyện ban đầu của ngươi, ngươi có chắc chắn trong vòng ba năm có thể đuổi kịp nàng?" Nụ cười của Lâm Phong khó lường thâm sâu: "Lại càng không cần phải nói, nàng có ủng hộ từ Lưu Quang Kiếm Tông, tài nguyên đạo pháp đan dược vượt xa ngươi."
Tiêu Diễm trong lòng khẽ động, liếc nhìn Lâm Phong, sau đó theo bản năng nhìn về phía Yến Minh Nguyệt.
Yến Minh Nguyệt mỉm cười: "Ân oán giữa ngươi và Mộ Dung tiểu thư, ta là người ngoài không tiện xen vào quá nhiều, nhưng ngươi gặp biến cố lớn, phần nào cũng liên quan đến ta, ta ở đây bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc, xin lấy một môn pháp thuật Thái Hư Quan để bồi thường, kính mong tiểu hữu thứ lỗi."
Lâm Phong ở một bên nghe xong, trong lòng thầm kêu một tiếng: "Tốt!" Tuy rằng cô nàng này xảo trá, nhưng nhân phẩm vẫn tính là kiên cường.
Tiêu Diễm cũng rất cao hứng, Yến Minh Nguyệt muốn truyền pháp thuật cho hắn, tuyệt đối không thể keo kiệt được, nhưng tâm tình của hắn nhanh chóng sa sút, cho dù có một môn pháp thuật như thế, ba năm sau mình nhất định có thể thắng được Mộ Dung Yên Nhiên, rửa sạch nhục nhã hôm nay sao?
Hắn tự biết việc nhà mình, năm đó hắn bỏ ra bốn năm thời gian tu luyện đến Luyện Khí tầng mười hai đại viên mãn, cho dù hiện tại lấy lại thiên phú, muốn khôi phục thực lực, ít nhất cũng phải bốn năm.
Mà Mộ Dung Yên Nhiên bây giờ, cũng đã là Luyện Khí tầng mười, ba năm sau, sẽ là tu vi cao bao nhiêu?
Cho dù hai bên cảnh giới giống nhau, ta tu luyện đạo pháp Tiêu gia, cũng chỉ là tam lưu mà thôi, Mộ Dung Yên Nhiên lại là đệ tử đích truyền của Lưu Quang Kiếm Tông, tu luyện chính là đạo pháp đỉnh cao nhất của Lưu Quang Kiếm Tông, thần thông đứng đầu, vô số đan dược ăn vào, có lẽ còn có pháp khí cường đại do sư môn truyền xuống...
Thở dài uể oải, Tiêu Diễm liếc trộm Lâm Phong đang mỉm cười, ánh mắt chậm rãi sáng lên.
Ánh mắt Lâm Phong cũng sáng lên: "Vậy mới đúng chứ, đồ đệ ngoan, mau vào trong bát của vi sư đi!"
Tiêu Diễm mắt nhìn Lâm Phong, mở miệng hỏi: "Tiền bối đã nói lời này, tức là biểu thị có biện pháp để cho ta ba năm sau thắng được Mộ Dung Yên Nhiên?"
Lâm Phong bật cười sảng khoái: "Bổn tọa tất nhiên có biện pháp, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào, còn phải xem quyết tâm của ngươi lớn tới mức nào, có thể nỗ lực bao nhiêu."
"Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân, một khối gỗ mục, cuối cùng không thể thành đại tài."
Tiêu Diễm nhíu mày: "Ta không biết trong mắt tiền bối, ta rốt cuộc là gỗ mục khó điêu, hay là tài liệu có thể đào tạo, nhưng ta dám nói, quyết tâm của ta tuyệt đối sẽ không dao động, ta sẽ tận hết sức cố gắng lớn nhất của mình."
Ánh mắt thiếu niên áo đen tràn đầy kiên nghị: "Dù khổ cực bao nhiêu ta cũng có thể chịu đựng, khó khăn lớn đến đâu ta cũng nhất định phải vượt qua!"
Lâm Phong gật đầu: "Nếu như vậy, ngươi liền bái sư đi, bổn tọa nhận ngươi làm đệ tử."
"Còn phải bái sư?" Tiêu Diễm có chút do dự.
Lâm Phong lẽ đương nhiên nói: "Phàm là kẻ nhập môn hạ của ta, bổn tọa tất nhiên sẽ dốc hết sở học truyền thụ, bổn tọa muốn chính là truyền nhân y bát, không phải kẻ đầu cơ ba lòng hai ý."
Tiêu Diễm suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị đáp ứng.
Mắt thấy hắn động tâm, Lâm Phong trong lòng lập tức nóng lên, nhưng ngay sau đó, liền cảm thấy một cỗ pháp lực có chút quen thuộc đang tới gần bên hồ.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân hình nhỏ nhắn màu tím đang nhanh chóng chạy tới bên này.
Yến Minh Nguyệt cũng phát hiện, ánh mắt cùng Lâm Phong nhìn về phía thân ảnh màu tím, Tiêu Diễm theo ánh mắt của bọn họ nhìn sang, hơi ngẩn ngơ: "Là Chân Nhi?"
Lâm Phong âm thầm nhíu mày, thời khắc mấu chốt như thế, sợ nhất là phức tạp thêm, dù thiên phú của Tiêu Chân Nhi khiến hắn vô cùng thèm muốn, lúc này cũng không hy vọng nàng xen vào, gia tăng biến số cho việc thu nhận Tiêu Diễm làm đồ đệ của mình.
"Bổn tọa không muốn gặp những người khác, ngươi hãy đi lên nghênh đón xem nàng có chuyện gì, bổn tọa ở chỗ này chờ ngươi." Lâm Phong không nói lời nào, trực tiếp chỉ huy Tiêu Diễm đi lên đuổi Tiêu Chân Nhi đi.
Tiêu Diễm nhìn Lâm Phong, lại nhìn Yến Minh Nguyệt ở một bên, rốt cuộc vẫn gật gật đầu, hướng về phía Tiêu Chân Nhi nghênh đón, ở nơi xa ngăn nàng lại.
Lâm Phong có thể cảm giác được ánh mắt dò xét của Tiêu Chân Nhi quét về phía mình, nhưng không biết Tiêu Diễm tìm cớ gì, dẫn nàng cùng đi đến nơi xa hơn.
Yến Minh Nguyệt nhìn bóng lưng Tiêu Chân Nhi, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị: "Tiêu Diễm tiểu hữu cùng vị Chân Nhi cô nương này, tình cảm ngược lại cực kỳ tốt, cũng coi như một phen cơ duyên gặp gỡ khác."
Lâm Phong biết ba năm qua nàng vẫn ẩn thân trong giới chỉ của Tiêu Diễm, có lẽ đã sớm phát hiện ra Tiêu Chân Nhi dị thường.