Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia

Chương 159: Đến Tiêu giai

Hồ Tĩnh làm mì sợi, có lẽ là ăn rất ngon, hơn nữa, Hồ Tĩnh biết rõ Trần Nguyên bị thương, thời gian nấu mì sợi, cố ý để dài ra một ít cho mềm, sau đó lại đợi nước đun nóng, mới bưng tới cho hắn, cẩn thận chiếu cố như vậy, lại làm cho Trần Nguyên cảm thấy hạnh phúc.

Loại hạnh phúc này, cần phải bảo vệ, sau khi Trần Nguyên ăn xong, nhẹ nhàng giữ chặt tay Hồ Tĩnh, hỏi: "Muội tử, thời điểm không có người, ta sẽ cố gắng để ngươi làm mẹ, có thể không?"

Trên mặt Hồ Tĩnh có chút ít xấu hổ, trong giọng nói lại có chút mừng rỡ, nhưng vẫn nói: "Đại ca, chúng ta đã nói, ngươi chờ ta hai năm, không được sao?"

Trần Nguyên kéo nàng vào trong ngực mình, nói: "Ta chờ ngươi một trăm năm cũng không có vấn đề gì, chỉ là, ta sợ chính mình không đợi được thời gian dài như vậy, ngươi nói hai năm, rốt cuộc có chuyện gì muốn làm, có thể nói cùng ta không? Có lẽ ta có thể giúp ngươi."

Trong ánh mắt Hồ Tĩnh có chút thần sắc mê mang, nàng cũng muốn buông thù hận, cứ như vậy sống cùng Trần Nguyên, nhưng từ một khắc chính mình sinh hạ đến nay, chính là sống vì thù hận gia tộc, nàng sinh ra, giống như chính là vì tìm Bàng Cát báo thù.

Ban đầu ở Biện Kinh, nàng còn chưa biết Trần Nguyên, càng không biết năng lực của Bàng Cát là bao nhiêu, cho nên mới đáp ứng cùng Lăng Hoa gả cho Trần Nguyên.

Nhưng đi đoạn đường này, cảm tình của nàng đối với Trần Nguyên càng ngày càng tăng, từ trên người Bàng Hỉ, nàng cũng biết, thì ra chút ít đại nhân vật trên triều đình, chính mình một mực dựa vào kia, căn bản vốn không phải là đối thủ của Bàng Cát.

Cho nên nàng sợ liên quan đến Trần Nguyên.

Do dự một lát, Hồ Tĩnh vẫn mỉm cười, rút tay khỏi bàn tay Trần Nguyên, mỉm cười nói: "Trần đại ca, ngươi sớm nghỉ ngơi đi, từ từ dưỡng thương, chờ thương thế ngươi tốt, hãy đi ngoài ra."

Đây là từ chối, Trần Nguyên không muốn tiếp tục gọi nàng là Hồ Tĩnh, hắn biết rõ đây là một cái tên giả, tên thật của nàng hẳn là Bích Đào ngày đó Bàng Hỉ nói, chỉ là hiện tại, chính nàng không nói, Trần Nguyên cũng không muốn bức nàng nói.

Bức ép, một chút ý tứ chân thành đều không có.

Trần Nguyên duỗi cái lưng mệt mỏi, nói: "Vậy cứ như thế đi, ta quả thật có chút mệt mỏi, đúng rồi, ngươi bảo bọn Bàng Hỉ đi tìm Vương Luân, xế chiều, ta muốn cùng hắn đi đến nhà Tiêu Tô Na Mã Nai, đàm luận sự tình sinh ý."

Ngày hôm sau, Trần Nguyên không đi đâu, một mực nằm vật trên giường, buổi chiều, Vương Luân đến, hai người cùng một chỗ ngồi xe ngựa đi đến phủ Tiêu Tô Na Mã Nai.

Khuya hôm nay, kết quả trận tiệc rượu này như thế nào, trực tiếp quan hệ đến tốc độ kế hoạch tiến triển của Trần Nguyên, cho nên trong lòng Trần Nguyên đã sớm nghĩ ra nhiều biện pháp, đưa ra các loại nghi vấn về những người kia, làm chuẩn bị tốt nhất.

Vương Luân ngồi ở bên cạnh Trần Nguyên, nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên hồi lâu, lại không mở miệng nói chuyện, cái này lại làm cho Trần Nguyên cảm thấy có chút kỳ quái.

Nói thật, Trần Nguyên cảm thấy Vương Luân này cực kỳ kỳ quái, bọn họ đều là buôn bán, nhưng Vương Luân lại có một loại khí chất xem tiền tài như cặn bã. Hơn nữa, hai người đã từng đối diện đọ thi từ, trong ngực Vương Luân rõ ràng cũng tinh thông viết văn, cái này lại làm cho Trần Nguyên thật sự rất có hứng thú đối với người này, càng tiếp xúc, hắn càng cảm thấy Vương Luân chính là một câu đố, một câu đố làm cho người ta không đoán ra, nhìn không thấu.

Vương Luân hiển nhiên cũng đánh giá Trần Nguyên như thế, đặc biệt là sự tình phát sinh hôm qua, Vương Luân cảm thấy song phương cần câu thông thêm một lần.

Nhìn Trần Nguyên uốn éo khuôn mặt bị đánh biến hình kia, nhìn về phía mình, Vương Luân cười một chút, trong lòng quyết định đẩy sự tình ra: "Trần huynh, chúng ta mua bán hợp tác, càng ngày càng vui sướng rồi, trong lòng huynh đệ thật sự rất muốn tiếp tục vui sướng như vậy, cho nên, ta muốn nói chuyện cùng Trần huynh."

Trần Nguyên ừ một tiếng, hỏi: "Vương đại ca muốn nói về chuyện gì?"

Vương Luân nghĩ một lát, Trần Nguyên cũng không thúc hắn, một hồi lâu sau, Vương Luân mới chậm rãi nói: "Trần huynh, kỳ thật là tại hạ chỉ xem hiểu một ít chỗ mà thôi, ngươi tới Yên kinh, có phải là có chuyện gì muốn làm hay không?"

Trong lòng Trần Nguyên lập tức lộp bộp thoáng một tý, hắn thật sự không biết làm sao Vương Luân thấy được .

Tuy trên mặt hắn đã muốn biến hình, không nhìn ra biểu lộ, nhưng Vương Luân vãn từ trong sự phản ứng của Trần Nguyên, đoán được ý nghĩ của mình là hoàn toàn chính xác.

Lúc này vội vàng khoát tay, nói: "Trần huynh không nên hiểu lầm, mặc kệ ngươi tới làm cái gì, ta cũng chỉ muốn lợi nhuận một ít tiền trở về, tại hạ chỉ hi vọng, nếu như có biến cố gì mà nói, Trần huynh có thể sớm thông báo một tiếng với chúng ta, dù sao tất cả mọi người đều là người Tống, còn phải gặp mặt nhau."

Trần Nguyên chuyển thân thể đến trước mặt Vương Luân, nói: "Vương đại ca, huynh đệ sai ở đâu, mà để cho ngươi nhìn ra không phải đến buôn bán?"

Vương Luân khẽ cười, nói: "Ngươi tới buôn bán, tại sao phải làm quan Liêu quốc? Bằng tài hoa cơ trí của Trần huynh, nếu muốn làm quan, cứ ở Đại Tống là được rồi."

Trần Nguyên phất tay, đang muốn tìm từ quang minh chính đại để nói, Vương Luân lại nói trước một bước: "Không cần phải nói với ta là người khác bức ngươi, bắt đầu từ Văn Cùng, ngươi mang theo Gia Luật Niết Cô Lỗ kia, ta cũng biết chính ngươi đang tìm gì đó!"

Trần Nguyên không thể nói gì nữa, hắn nhìn Vương Luân, rốt cục cũng nói: "Vương đại ca đã biết rõ ta không đến buôn bán, vì cái gì lại đáp ứng làm ăn cùng ta?"

Vương Luân vỗ vỗ bả vai Trần Nguyên, nói: "Rất đơn giản, cũng bởi vì ngươi giúp Tống Kỳ đánh một trận kia, ta tin tưởng, mặc kệ ngươi làm cái gì, cũng sẽ không phải là việc xấu, hơn nữa, trong lòng tại hạ cũng có thể đoán ra tám chín phần."

Sau khi hắn nói xong, để tay trên bờ vai Trần Nguyên, không rời đi, tay khác vươn ngón tay cái ra, nói: "Hôm qua, sự tình ngươi cứu hai nữ tử kia, ta đã nghe nói, trong lòng lại càng bội phục đối với Trần huynh, cho nên ta hi vọng chúng ta có thể kết giao bằng hữu, còn có, nếu như Trần huynh thấy chỗ hữu dụng của ta, cứ mở miệng."

Trần Nguyên biết rõ, Vương Luân không có lý do gì lừa gạt hắn, hiện tại hắn xác thực cũng cần giúp đỡ, nhưng, Vương Luân quá thần bí, thủy chung làm cho Trần Nguyên có chút không dám tiếp cận, hiện tại đã hắn chủ động tới nói rõ, mình cũng không ngại nói thẳng, liền hỏi một câu: "Vương đại ca, tại sao ngươi không đi làm quan?"

Vương Luân cười ha ha một tiếng, nói: "Trần huynh, luận văn, ta trúng hoàng bảng, đứng tên thứ 41, luận võ nghệ, sáu năm trước, ta là võ cử, nếu muốn làm quan, mặc kệ đi con đường nào, ta cũng có thể đi, về phần tại sao không muốn, Trần huynh muốn nghe ta qua loa, hay là lời nói thật?"

Trần Nguyên nở nụ cười: "Đương nhiên nghe nói thật."

Vương Luân nói: "Nói thật, ta không quen nhìn tác phong trên quan trường, không làm bạn với những hạng người bình thường kia."

Trần Nguyên cười ha ha một tiếng, nói: "Cái này giống như là qua loa."

Vương Luân không phân biệt cái gì, mà là nhìn chằm chằm vào Trần Nguyên, nói: "Trần huynh, có thể nói, ta đã nói tất cả, giống như Trần huynh, có một số việc, chúng ta có lẽ là tự làm thì tốt hơn. Có thể kết bạn với bằng hữu như Trần huynh, huynh đệ đi một chuyến này, cũng không uổng, ngày sau, nếu Trần huynh có gì phân công, cứ việc bảo người tới chuyển lời."

Đây là lần đầu tiên Trần Nguyên nhìn thấy một người cơ trí như thế, Vương Luân khẳng định đã đoán được mục đích của Trần Nguyên.

Giống như Vương Luân nói, có một số việc, có thể nói ngữ điệu là được rồi, nói quá thấu, không có gì hay đối với mọi người.

Trần Nguyên không thể không thừa nhận, lý tưởng Vương Luân so với mình, lớn hơn rất nhiều, đây là lời dễ nghe, không dễ nghe chính là, lý tưởng của hắn càng không thực tế.

Xe ngựa đến trước cửa nhà Tiêu Tô Na Mã Nai, hai nhảy xuống, Lí Thiết Thương và A Mộc Đại sau lưng cũng cưỡi ngựa tới, phân biệt hộ vệ tại hai bên trái phải.

Vương Luân nhìn lướt qua một loạt xe ngựa đứng ở bên ngoài nhà Tiêu Tô Na Mã Nai: "Ha ha, lão Tiêu này xem ra mời không ít người, chỉ riêng xe ngựa đã có hơn hai mươi cỗ xe rồi."

Trần Nguyên tính toán: "Nên có hơn bốn mươi người, đi, chúng ta cũng vào đi thôi, khuya hôm nay, mục đích ta tới, đúng là bắt hơn bốn mươi người này bỏ tiền ra."

Vương Luân mỉm cười, đi theo Trần Nguyên, cùng đi vào cửa lớn nhà Tiêu Thát Na Mã Nai.

Người gác cổng đã nhận thức bọn họ, thấy bọn họ tiến đến, cũng không cản trở, khom người nói: "Trần gia và Vương gia đến rồi? Mời vào bên trong, lão gia chúng ta vẫn một mực chờ đợi các ngươi."

Trần Nguyên gật đầu, nói: "Khổ cực, khuya hôm nay là ai đến?"

Người gác cổng vỗ trán của mình,nói: "Ta thật là! Lão gia chúng ta còn để cho ta danh sách, đưa cho nhị vị đại gia nhìn trước, ta lại quên mất."

Trần Nguyên cười nói: "Hiện tại lấy ra cũng không chậm."

Người gác cổng chỉ vào phía trong, nói: "Ủy khuất nhị vị rồi, xin tới phòng tiểu nhân một chuyến, tại đây người đến người đi, nói chuyện không phải quá thuận tiện."

Trong chớp mắt liền mang theo Trần Nguyên và Vương Luân vào gian một phòng ở, quả nhiên có một phần danh sách bày ra trên bàn, người canh cửa cầm lên, nói với Trần Nguyên: "Nhị vị gia xem, tổng cộng 58 người, hôm nay Tiêu gia chính là bày đại tiệc, bốn mươi ba người trong đó là lão gia chúng ta đánh điểm đỏ lên, ý bảo Trần gia để ý một ít, còn có mười lăm người, chủ yếu là đến tham gia náo nhiệt."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất