Chương 9:
Trong lòng tôi thầm mừng, may mà tôi chuyển nhà gần xong rồi.
Ổ khóa cửa cũ, tôi cũng đã thay.
Trước khi hoàn toàn rời đi, tôi không dám lơ là.
Kết quả, khi Chu Cường đến tìm tôi, phát hiện không mở được cửa, hắn ta nổi giận đùng đùng, liền dùng sức đá mạnh vào cửa.
"Lưu Thanh Thanh, ra đây!"
"Mẹ tôi có nói với cô không được đổi khóa cửa không hả! Cô dám tự ý đổi khóa cửa! Cô dọn ra ngoài ngay, nhà chúng tôi không cho cô thuê nữa."
Giọng Chu Cường vốn đã to, lại thêm phần giận dữ nên càng vang vọng, mấy tiếng hét của hắn gần như đánh thức toàn bộ cư dân trong tòa nhà.
Vừa có người hé mở khe cửa, liền bị hắn nhìn thấy: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy bao giờ à, coi chừng tao cắt đầu mày xuống đá bóng đấy."
Người kia sợ hãi vội vàng đóng sầm cửa lại.
Chu Cường ở bên ngoài không ngừng đá cửa chửi rủa, tôi khoác vội chiếc áo, ra mở cửa cho hắn.
Hắn ta thu lại vẻ hung hăng trên mặt, đi theo tôi vào nhà.
Những người hàng xóm đang lén nhìn trên lầu hít một hơi thật sâu.
"Bác sĩ Lưu thật sự mở cửa cho hắn ta sao? Cô ấy không muốn sống nữa à?"
Vừa bước vào cửa, Chu Cường liền từ phía sau muốn ôm chầm lấy tôi.
Tôi khom người xuống, tránh được.
"Chu Cường, cuối cùng chúng tôi cũng bắt được anh rồi."
Đột nhiên, từ trong nhà tôi xuất hiện rất nhiều cảnh sát, mấy người phải dùng hết sức mới khống chế và còng tay được Chu Cường.
Nhìn hắn bị khống chế, người tôi vẫn run rẩy.
Đưa tay sờ lên trán, một lớp mồ hôi lạnh toát ra.
Chu Cường bị cảnh sát đưa đi, trước khi đi, những người hàng xóm nghe thấy động tĩnh không đúng, lại lần nữa mở cửa ra.
"Sao Chu Cường lại bị bắt vậy? Vừa vào trong nhà có một lát mà?"
"Bây giờ nửa đêm làm ồn người khác cũng bị bắt à?"
Động tĩnh lớn như vậy, vợ chồng chủ nhà trên lầu không thể không nghe thấy.
Chỉ thấy hai vợ chồng chống gậy vội vàng đi ra.
"Đồng chí cảnh sát, có phải các anh nhầm lẫn gì không? Tại sao lại bắt con trai tôi? Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao các anh lại bắt nó đi?"
"Thằng bé nhà tôi nó hiền lành nhất, không thể nào làm chuyện xấu được. Các anh thả nó ra."
Hai ông bà già cho rằng chỉ cần ăn vạ như trước đây là có thể ngăn cản cảnh sát đưa đi "đứa trẻ" trong miệng họ.
Thế nhưng, lần này khác rồi.
Dù hai người có nói thế nào, cảnh sát vẫn không thả người.
"Hai bác, con trai bác bị tình nghi tội cố ý giết người, chúng tôi làm việc theo pháp luật."
"Cố ý giết người..."
Không chỉ hai ông bà già ngây người, mà những người hàng xóm xem náo nhiệt cũng sững sờ.
Không ngờ Chu Cường lại phạm phải chuyện lớn như vậy.
"Các người nói vớ vẩn gì vậy, thằng bé Chu Cường hiền lành lắm mà."
Tôi cười lạnh trong lòng, hiền lành? Hiền lành đến mức tàn nhẫn giết hại người khác, chỉ để thỏa mãn những sở thích quái dị của bản thân.
Tôi vĩnh viễn không quên nụ cười biến thái trên khuôn mặt hắn khi hắn từng nhát từng nhát cắt thịt trên người tôi, nhìn vẻ sợ hãi của tôi.
Trước khi cảnh sát rời đi, một nữ cảnh sát cảm kích nhìn tôi: "Cảm ơn cô, bác sĩ Lưu. Nếu không có cô, chúng tôi đã không thể bắt được hắn ta thuận lợi như vậy."