Sủng Thú Sư

Chương 13 Dạo chơi.

Nhìn thiếu gia bây giờ rất cuồng ngạo, nhưng sự cuồng ngạo này xuất phát tự sự tự tin vào bản thân người.

Tiểu Cửu cảm thấy thiếu gia giờ như rất to lớn, mang lại cho nàng cảm giác an toàn.

Trời sập còn có thiếu gia đỡ cho nàng.

Tiểu Cửu mặt hơi đỏ, nhẹ gật đầu ừm một tiếng.

Dùng không biết thiếu gia có thực hiện hay không, nhưng trong tương lai của nàng đã có một con đường sáng để nàng hướng về.

Trần U quay mặt qua nhìn Tiểu Cửu, ngóc nghiêng của nàng ta rất đẹp, nhìn xuống đôi môi đỏ mọng như táo chín kia, Trần U nổi lên suy nghĩ tà ác.

"Tiểu Cửu, thiếu gia….."

Bẹt…

Chưa nói dứt câu, từ trên trời đã rơi xuống một bãi phân chim, hạ cánh ngay chỗ đũng quần của hắn.

Thấy vậy, Tiểu Cửu trong lòng thầm cười, nhưng bên ngoài vẫn nghiêm chỉnh nói:

"Thiếu gia ẳm nô tỳ xuống đi, để nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho ngài."

Trần U trong lòng gào thét, chửi Lão Tặc Thiên bảy bảy bốn chín lần.

Móa, cái lời nguyền chết tiệt này vẫn còn hiện hữu sao?

Cảm xúc dâng trào của hắn bị một bãi phân chim vùi dập, Trần U gật đầu một cái, đưa tay ôm eo thon của Tiểu Cửu nhảy xuống đất.

Nàng ta nhanh chóng rời đi, chuẩn bị nước tắm cho thiếu gia.

Tối đến, Tiểu Cửu như cũ gõ cửa phòng hắn, trên người mặc bộ y phục hôm qua nhưng lần này là mặc đủ trọn bộ bốn lớp áo.

Trần U như cũ đưa tay thâm nhập đôi thỏ ngọc mềm mại, cảm xúc dâng trào ý đồ muốn tiến xa hơn, nhưng Tiểu Cửu quay người lại, nhìn thẳng vào hắn, đưa tay vuốt nhẹ tóc hắn.

"Thiếu gia, phu nhân có dặn là người không thể làm chuyện đó với nô tỳ đến khi hoàn thành xong lễ trưởng thành. Người hứa với nô tỳ kiềm chế đến lúc đó được không?"

"Sau khi hoàn thành lễ trưởng thành, nô tỳ tùy tiện mặc thiếu gia bài bố."

Nghe thị nữ kia dặn dò, Tiểu Cửu nhanh chóng vâng lời, tuyệt đối nghe theo, nàng không muốn mình làm tiền đồ của thiếu gia không tốt.

Du ngoạn khắp thế giới, Trần U cũng chưa bao giờ nghe đến hạn chế này, nhưng nếu Tiểu Cửu đã muốn thì hắn nhịn thêm một chút cũng chả là gì, đằng nào cũng nhịn gần 200 năm trời rồi.

Thấy thiếu gia đồng ý, Tiểu Cửu thở nhẹ ra một hơi, cầm lấy hai tay thiếu gia để lại chỗ cần để rồi nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.

…..

….

Những ngày sau đó, Trần U vẫn tiếp tục như cũ.

Ban ngày thì luyện tập, học lại những Linh Nhân Kỹ cũ, đến khi hoàng hôn xuống thì lại ẳm Tiểu Cửu lên nóc hành lang, kể nàng ta nghe những câu chuyện về thế giới ngoài kia.

Tối đến lại ôm mỹ nhân đi ngủ, tranh thủ sờ mó đôi thỏ ngọc.

Thời gian cứ thế trôi qua mất mười ngày.

Trái với không gian yên ắng trong trạch viện của hắn, những ngày qua Trần gia rất náo nhiệt.

Hạ nhân rôm rả qua lại, trang trí sân lớn, cắt tỉa cây cảnh, bố trí vật dụng,…..công việc nhiều vô kể.

Bởi vì lễ trưởng thành này mỗi thế hệ chỉ có một lần, còn là lễ nhận sủng của Sủng Thú Sư thế nên phải thật hoành tráng.

Tê Linh Sương những ngày qua cũng rất đau đầu, vừa phải lên kế hoạch bố trí như thế nào, vừa phải chỉ đạo hạ nhân, lại không an tâm ở chỗ này chỗ nọ mà phải đích thân kiểm tra.

Đại phu nhân của Trần gia giờ đang ngồi dưới tán cây, bên phải là thị nữ đang đung đưa quạt lớn, phía sau là một phụ nhân xinh đẹp không kém đang xoa huyệt thái dương của Tê Linh Sương.

Phụ nhân này là Tiểu Hạnh, nghe tên đã biết, là một nha hoàn thế hệ trước, được Đại Bá nạp vào làm thiếp thất.

Đại bá có bốn nữ nhân bầu bạn, một là Đại phu nhân Tê Linh Sương, xuất phát từ Tê gia, sinh hạ hai đứa con đều là Sủng Thú Sư nên địa vị vốn đã cao lại càng cao.

Tiểu Hạnh là Nhị thiếp, nàng ta cũng thành công sinh hạ hai đứa con, một nam một nữ, đáng tiếc đều không phải là Sủng Thú Sư.

Địa vị trong gia tộc càng kém xa Tê Linh Sương.

Nàng ta không ganh tị, cũng không dám ganh tị với Tê Linh Sương, chỉ thầm trách bản thân không đủ may mắn.

Tam thiếp của Đại bá cũng xuất phát từ thị nữ, sinh hạ hai người con gái, cũng không phải là Sủng Thú Sư.

Tứ thiếp thì xuất thân ca kỹ từ thành khác, được Đại bá gặp khi đi phủ thành chủ ăn lễ tất niên mười mấy năm trước.

Nghe bảo nữ nhân này nhan sắc cực kỳ diễm lệ, được Đại bá rất yêu thích nên nhân mạch cũng lớn hơn ba người kia.

Đến nay nữ nhân này đã sinh hạ 8 người con, hai nam sáu nữ, trong đó năm người đã qua mười tuổi, kiểm trắc không phải là Sủng Thú Sư. Ba người con còn lại vẫn đang chờ đủ tuổi.

Nữ nhân này hiện tại còn đang hoài thai 6 tháng, ẩn ẩn có quyết tâm phải sinh ra một Sủng Thú Sư thì mới nghỉ.

….

Tiểu Hạnh xoa xoa thái dương của Tê Linh Sương, nhu hòa nói:

"Đại tỷ, tỷ nghỉ ngơi một chút đi, có muội và tam muội làm là được rồi."

Tê Linh Sương đưa đưa tay:

"Không được, lần này Trần gia ta có tận ba Sủng Thú Sư, nhiều đứa nhỏ đủ mười lăm tuổi, nếu làm thiếu sót thì chẳng khác nào chúng ta không tôn trọng bọn trẻ cả."

"Haizz, thế hệ Sủng Thú Sư lần này cả ba nhà đều vào đúng 15 tuổi cả, hai nhà bên kia làm lớn cũng không kém cạnh. Nếu không phải Khương Uân đại nhân bốc thăm đi bên Khôn gia trước thì chắc chắc ngài sẽ qua đây rồi’.

Nghe tin Khương Uân đại nhân đi bên Khôn gia trước, Tiểu Hạnh cũng thở dài tiếc nuối.

Khương Uân dù không phải là Sủng Thú Sư nhưng lại được Sủng Thú Sư tôn kính, vì ngài ấy là một Dưỡng Thú Sư.

Sủng Thú Sư dùng sủng thú để hấp thu linh lực, chiến đấu thế nên trong quá trình đó sủng thú bị thương là điều không tránh khỏi.

Dưỡng Thú Sư là những người biết nên dùng gì để trị thương cho sủng thú, giúp chúng nhanh hồi phục.

Chưa hết, Dưỡng Thú Sư dựa vào kinh nghiệm của mình có thể tìm ra cách làm cho sủng thú tăng phẩm chất, thậm chí là học được thú kỹ mới.

Người đời tôn kính Sủng Thú Sư, Sủng Thú Sư lại tôn kính Dưỡng Thú Sư, nên địa vị của Khương Uân tuyệt đối là hàng cao nhất trong Thành Hải Bình này.

Tê Linh Sương đang định tiếp tục làm việc thì thấy từ xa thân ảnh U nhi đi tới, đang nắm tay một nha hoàn xinh đẹp đi theo bên cạnh, phía sau là một trung niên đang dắt Lực Ngưu kéo theo một chiếc xe hàng.

Trần U thấy bá mẫu đang ngồi liền dắt tay Tiểu Cửu đi đến, Linh Nhân Kỹ hắn đã học lại xong, cũng không còn Linh Đơn để tu luyện, nên hôm nay hắn dẫn Tiểu Cửu đi dạo bên ngoài.

Đến chỗ Tê Linh Sương, Trần U và Tiểu Cửu hướng về hai người cúi đầu:

"Chào bá mẫu, chào Hạnh di."

"Chào đại phu nhân, chào nhị phu nhân."

Tê Linh Sương đứng dậy, nhu hòa nhìn Trần U, hỏi:

"Hôm nay U nhi muốn ra ngoài à? Con muốn đi đâu, để bá mẫu cho người hộ tống?"

Trần U lắc đầu, dù hắn muốn hay không thì bá mẫu vẫn cho người âm thầm bảo hộ hắn mà thôi.

"Không cần đâu bá mẫu, U nhi hôm nay rảnh nên muốn dẫn Tiểu Cửu đi dạo, nàng ở trong viện cũng lâu lắm rồi."

Tê Linh Sương nhìn Tiểu Cửu đánh giá một vòng, nhan sắc xinh đẹp, thân hình cũng hoàn hảo, U nhi thích là được.

Tê Linh Sương đưa tay vẩy thị nữ đi đến:

"Đưa túi tiền của ngươi cho ta."

Thị nữ vâng một tiếng, tháo túi tiền cung kính đưa cho Tê Linh Sương. Nàng mở ra kiểm kê một chút, cảm thấy tạm ổn rồi đưa tay cầm lấy tay của Tiểu Cửu, đặt túi tiền vào đó.

"Đây là món quà gặp mặt nhỏ tặng cho ngươi, ra ngoài kia cứ tiêu thoải mái, thích gì mua đó. Nếu không đủ tiền cứ báo nợ lên người ta, ta sẽ trả hết."

"Cảm ơn đại phu nhân."

Tiểu Cửu cầm lấy túi tiền, cúi đầu cảm ơn đại phu nhân. Tê Linh Sương đưa tay sờ nhẹ lên đầu nàng, cười nói:

"Hài tử ngoan, đi chơi vui vẻ."

Hạnh di cũng tặng quà gặp mặt cho Tiểu Cửu, một túi tiền và vòng tay đang đeo trên người, rồi ôm Tiểu Cửu một cái.

Trần U tạm biệt hai người, nắm tay Tiểu Cửu đi ra cửa lớn. Hai người leo lên xe hàng, Đại Khuân điều khiển Lực Ngưu lái xe đi ra đại môn bằng đá.

Trong túi tiền của bá mẫu có ba đồng hoàng kim sáng choang cùng hai mươi mấy đồng màu bạch ngân.

Tiền tệ thế giới này chia làm nhiều loại: đồng, ngân đồng, kim đồng và linh nguyên.

Một ngân đồng có giá trị bằng một trăm đồng, một kim đồng bằng một trăm ngân đồng, riêng linh nguyên thì có giá bằng một ngàn kim đồng.

Ở Hải Bình Thành, một ngân đồng đủ sức cho một người bình thường ăn trong một tháng, nếu nhịn nhụt chút ít thì có thể nuôi được cả hai người.

So với người thường thì túi tiền này có giá trị rất lớn, nhưng so với Trần gia thì đây đúng là chút quà mọn, dù sao chỉ là túi tiền của một thị nữ.

Còn bên Hạnh di thì lấp lánh sáu đồng hoàng kim.

Vì ở trong gia tộc nên hai phu nhân không mang theo tiền bên người, nếu không lễ gặp mặt của họ cũng không chỉ là vậy.

Nên bá mẫu mới bù cho Tiểu Cửu câu nói kia, cho nàng thoải mái dùng tiền, kệ tiêu bao nhiêu thì Trần gia cũng sẽ thanh toán.

Vòng tay Hạnh di tặng cho Tiểu Cửu được làm từ xương của ma thú nào nó, chạm vào có cảm giác rất mát, khiến cơ thể thoải mái theo.

Nhìn vào vòng tay, Trần U lại thấy những dòng chữ hiện ra.

"Làm từ xương của ma thú Ôn Lam Ngư."

"Ghi chú: Ôn Lam Ngư sống cách mặt nước trăm mét, tính tình hiền hòa, vật dùng làm từ xương của nó giúp cơ thể trở nên ôn thuần, thoải mái."

Trần U trong lòng ngạc nhiên, không ngờ Tiên Thú Điển còn có công dụng thế này, chợt hắn nghĩ về chuyện gì đó, mặt nở nụ cười đê tiện rồi nhanh vụt tắt.

Trần U nhìn Tiểu Cửu:

"Vòng tay này rất tốt, nhớ phải giữ gìn cẩn thận."

Nhưng Tiểu Cửu lúc này như không nghe, nàng ta chăm chú nhìn khung cảnh nhộn nhịp phía trước đại môn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất