Sủng Thú Sư

Chương 34 Lần đầu tiên của ba kiếp.

Tiểu Như cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Trong bữa ăn tối nay, nàng để ý Cửu muội nheo mắt nhìn mình rất nhiều lần, miệng đôi lúc cười nhếch lên, dù rất nhẹ nhưng không qua được mắt của người vốn nhạy cảm như nàng.

Đến khi hai người thay y phục chuẩn bị ngủ chung với thiếu gia như thường ngày thì chuyện càng lạ hơn. Cửu muội đặc biệt trang điểm cho nàng rất tỉ mỉ, mang nhiều trang sức hơn, hai chân còn mang hai quả lắc chân có chuông gắn vào.

Như nghĩ đến chuyện gì đó, tim của Tiểu Như nhảy lên bịch bịch, mặt đỏ rực như máu, e thẹn không dám nhìn Tiểu Cửu.

Có phải nàng đã lỡ tranh với Cửu muội không? Cửu muội chăm sóc thiếu gia nhiều năm như vậy mà, tại sao lại là nàng chứ?

Hay là nàng cùng với Cửu muội cùng lên? Cửu muội da mặt mỏng không biết có chịu như thế không?

….

Hàng loạt câu hỏi nhảy ra trong đầu Tiểu Như, đến khi Tiểu Cửu nói ‘xong rồi’ thì nàng mới hoàn hồn lại.

Tiểu Như nhìn Tiểu Cửu, ánh mắt xin lỗi nói:

"Xin lỗi, Tiểu Cửu….tỷ…tỷ…"

Tiểu Cửu đưa tay đặt lên miệng Tiểu Như, cười nói:

"Không sao đâu Như tỷ, muội không để ý lắm đến vấn đề đó, chúng ta là tỷ muội tốt mà, nhưng mà tỷ….."

Tiểu Cửu nói thầm vào tai Tiểu Như làm mặt nàng ta càng đỏ hơn, e thẹn gật đầu một cái rồi bước ra, gõ cửa phòng ngủ của thiếu gia.

Trong phòng, Trần U tay cầm bình rượu, đưa lên uống một ngụm, men rượu cũng đã làm hắn ngà ngà say rồi.

Nói thật là Trần U cũng rất kích động, đây là lần đầu tiên của hắn trong cả ba kiếp, lại là Công Chúa của Trung Châu Hoàng Triều, bình tĩnh được mới lạ.

Trần U ngước lên nhìn chỗ trần nhà phía trên giường, nơi đó được hắn gia cố rất chắc chắn, lần này mà không được nữa con chừng hắn muốn diệt thiên luôn cũng nên.

Nghe được tiếng gõ cửa cộc cộc, Trần U hớp một ngụm rượu lớn, trấn lại cảm xúc, nhanh bước ra mở cửa.

Tiểu Như đứng trước mặt hắn, nàng ta vẫn là bộ đồ kia, nội y vẫn bạch sắc, tóc được búi cao cố định bằng trâm cài, tai đeo đôi khuyên vòng lớn bằng ngọc, tay đeo vòng vàng, đi chân trần, dưới chân đeo lắc chuông.

Nàng ta bây giờ cũng kích động nên chân cũng hơi run run, làm cho lắc chân phát ra âm thanh đinh đinh.

Nghe được tiếng chuông và ánh nhìn của thiếu gia chăm chú nhìn mình, Tiểu Như mặt càng đỏ lên.

Trần U làm sao có thể chịu đựng nổi nữa, hắn nhanh chóng ôm lấy vòng eo thon, áp môi lên đôi môi mềm mại của nàng. Tiểu Như hai tay chống lên ngực hắn, tận tình đáp lại thiếu gia.

Trần U ôm eo xoay Tiểu Như vào trong, tay đóng cửa một cái rầm, vừa hôn vừa di chuyển đến gần giường. Khi hai chân Tiểu Như chạm vào thành giường thì cũng như là tín hiệu, hai tay nàng ta dời ra khỏi ngực Trần U, thay hắn thoát y.

Bất chợt, Tiểu Như cảm nhận được có cái gì nhô ra từ thiếu gia, đâm đâm về phía mình, biết đó là cái gì, hô hấp Tiểu Như càng dồn dập, tay run run bắt đầu giúp thiếu gia thoát y phía dưới.

Sau đó Tiểu Như vẫn tiếp tục đáp lại thiếu gia, tay hơi run run cầm lấy phần nhô ra kia, bắt đầu vuốt nhẹ.

Trần U tách ra, đẩy ngã Tiểu Như xuống giường. Tiểu Như hai tay đưa lên trên đầu, đùi trái cong lên, lộ ra những đường cong mỹ miều, bộ dạng yếu đuối mặc cho thiếu gia định đoạt.

Trần U thay nàng giải khai y phục, cơ thể trắng ngọc hiện ra, nó đã không còn gầy và thiếu sức sống như lần đầu hắn gặp Tiểu Như nữa, nó bây giờ chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ cần xương thì xương.

Hơn nữa cơ thể này chỉ mới được bồi dưỡng có vài ngày, khi nàng về Trung Châu Hoàng Triều thì nó sẽ tiếp tục được bồi dưỡng, sẽ trở về như lúc trước hắn gặp nàng.

Trần U áp lên người Tiểu Như, hai chân nàng vòng qua eo hắn, tiếng chuông đinh đinh làm cho không khí càng thêm ám muội.

Trần U vòng qua ôm lấy hai cánh tay của Tiểu Như, nhìn vào mắt nàng, nhu hòa hỏi:

"Nàng đã sẵn sàng chưa?"

Tiểu Như e thẹn, nhẹ gật đầu, thỏ thẻ nói:

"Mong thiếu gia thương tiếc."

Nghe vậy, Trần U dùng lực nhẹ nhàng từ tốn xâm nhập, Tiểu Như nhắm mắt a nhẹ một tiếng, hai tay ôm chặt vào lưng của thiếu gia.

Trần U ngửa mặt nhìn trần nhà, không có chuyện gì xảy ra, hắn mới an tâm, đưa môi xuống áp lên môi Tiểu Như, dừng lại chuyển động.

Kiếp trước, hắn có hồng nhan, nhưng mỗi khi chuẩn bị làm chuyện này thì không bị phá đám thì cũng bị kẻ thù bất ngờ gặp mặt, hoặc là ma thú tấn công, hoặc là Linh nhân kỹ lạc đạn, hoặc là ma thú công thành,…

Sau nhiều lần như vậy, Trần U quyết tâm phá thân, hắn ở tòa thành bên Đông châu chọn một thị nữ xinh đẹp, cầu một đêm phong lưu tiêu sái, nhưng hắn chỉ vừa nắm tay là thị nữ đó bị người giết chết, vì nàng ta là thám báo của thế lực đối địch của kẻ giết người kia.

Trần U sau vài lần như thế nữa thì đã hoàn toàn từ bỏ chuyện này, mãi cho đến ngày hôm nay.\

Cảm thấy mặt Tiểu Như đã giãn ra, Trần U dùng lực đâm sâu hơn một chút, chợt một hấp lực lớn từ trong người Tiểu Như tác động lên, hai phía co bóp mạnh làm hắn không chịu đựng nổi.

Tiểu Như chợt cảm nhận dòng nước ấm từ thiếu gia chảy vào người mình.

………

Trung châu, Hoàng Triều.

Tương Nhi Cung.

Một thân ảnh nữ nhân hiện diện trong phòng, thân mặc y phục bạch sắc, không thêm họa tiết, không làm bằng vật liệu quý giá, chỉ là một bộ y phục hết sức bình thường. Nữ nhân dung mạo tuyệt đẹp, toàn thân tỏa ra một cổ quý khí, nhưng khuôn mặt lúc này cực độ u buồn.

Hoàng hậu Thái Nhất Linh ngồi trên một chiếc giường được đặt trong cung điện, tay nâng niu một miếng vải đã cũ, ánh mắt nhu hòa ẩn chứa sự đau lòng và nhớ thương khôn xiết.

Suốt hai mươi ba năm, đêm nào Nhất Linh Hoàng hậu cũng đến nơi này, nơi đặt món đồ duy nhất từng tiếp xúc với nữ nhi của nàng, chiếc khăn đã bao bọc con bé lúc nó mới sinh ra.

Ban ngày, nàng là Hoàng hậu của Hoàng Triều, phải cố thể hiện bản thân mình mạnh mẽ, nhưng người thân đều biết, chỉ cần một chút thông tin về nữ nhi xuất hiện thôi thì vị Hoàng hậu mạnh mẽ này sẽ vỡ òa ra mất.

Tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, một thân ảnh nam nhân cực độ uy nghiêm, thân mặc Long đế bào, đế khí vờn quanh toàn thân, khí tức cường giả đỉnh cấp hoàn toàn thu liễm vào cơ thể. Đế Hoàng Khổng Văn Uyên tâm thần hơi có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố nở nụ cười, đi đến chỗ Hoàng hậu ôm nàng vào lòng, tay cầm tay nâng niu chiếc khăn cũ.

Đế Hoàng ôn nhu nói:

"Không sao đâu, nữ nhi chúng ta chính là Công Chúa của Hoàng Triều, thân mang khí vận, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ là con bé chơi chưa hết vui, chưa muốn trở về mà thôi."

Hoàng hậu gật đầu. Câu động viên này Đế Hoàng đã nói với nàng rất nhiều lần rồi, nàng vẫn luôn tin tưởng, con gái chỉ là ham chơi không muốn về mà thôi, khi nào nó về nàng phải tét đít con gái cho chừa mới được.

Nghĩ về viễn cảnh tương lai đó, Hoàng hậu nở một nụ cười, Đế Hoàng ẩn ẩn thở ra một hơi, nhẹ nói:

"Hoàng hậu đã trễ rồi, cũng nên về nghỉ ngơi."

Hoàng hậu nhu thuận gật đầu, nhẹ nhàng gấp chiếc khăn lại cẩn thận, đặt nó lên giường rồi nhẹ hôn một cái như đang hôn con gái của mình.

Đế Hoàng dìu Hoàng hậu ra Tương Nhi Cung, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Chợt cả hai người chợt đứng như trời trồng, biểu hiện trên mặt từ ngạc nhiên, mừng rỡ, không thể tin,….đều hiện lên đủ cả.

Hoàng hậu run run nhìn về một hướng, cả người như mất sức lực tựa vào người Đế Hoàng.

"Quân…..nữ nhi….ở nơi đó sao?"

Đế Hoàng tay nắm chặt lấy tay của Hoàng hậu chắc nịt gật đầu.

Cảm xúc cực độ vỡ òa, Hoàng hậu chỉ kịp nấc lên một tiếng đã hoàn toàn ngất đi trong vòng tay của Đế Hoàng.

Đế Hoàng ngửa mặt lên trời kêu to:

"Người đâu, mau tới đây."

Tiếng nói của Đế Hoàng dù lớn nhưng được khống chế hoàn hảo chỉ vang trong khu vực trong cung.

Chỉ chớp mắt, hàng loạt người mặc y phục dạ hành xuất hiện, cung kính chấp tay đợi lệnh. Sát na sau đó, một trung niên hoàng phục xuất hiện, cả người mang đến cho người nhìn cảm giác chính khí lẫm thiên.

Trung niên này là Lưu Trì Quan, bạn hữu tri giao, là thân tín,…là người mà Đế Hoàng tin tưởng nhất, đến nỗi Đế Hoàng cho phép ông ta sống ở một gian phòng trong cung là hiểu.

Đế Hoàng nhìn hai nữ nhân mặc y phục dạ hành, phân phó:

"Đem Hoàng hậu về cung nghỉ ngơi."

Hai người kia gật đầu, nhanh chóng bước đến nhẹ dìu Hoàng hậu về lại cung của người.

Trì Quan nhìn Đế Hoàng, cung kính chấp tay, hỏi:

"Thưa Đế Hoàng, có chuyện gì vậy ạ?"

Nếu chỉ là việc Hoàng hậu ngất, Đế Hoàng chắc chắn không lớn tiếng gọi họ như vậy, vậy thì có chuyện lớn khác đang xảy ra.

Đế Hoàng lấy ra một mảnh ngọc, đưa nó áp lên đầu rồi ném cho Trì Quan, nghiêm trọng căn dặn:

"Dẫn theo hai người đi vào Hoàng Khố, lấy hết tất cả mọi thứ hữu ích, nhanh đón con gái của trẫm về đây."

Trì Quan đưa miếng ngọc áp vào đầu, trong đó đánh dấu một tọa cách Hoàng Triều một khoảng cực xa.

Nghe Đế Hoàng nói Công Chúa đang ở đó, Trì Quan trong lòng cực kỳ vui mừng, vâng một tiếng, nhanh chóng dẫn theo hai hắc y nhân cùng mình đi đến Hoàng Khố, không dám chậm trễ chút thời gian nào.

Sát na sau khi Trì Quan rời đi, Thái Thượng Hoàng cũng xuất hiện ngay bên cạnh Đế Hoàng. Thái Thượng Hoàng là một lão giả râu tóc đã bạc, lưng hơi còng xuống, chỉ mặt một bộ y phục màu xanh rất tầm thường, khuôn mặt ông rất hòa ái, mang đến cảm giác như ‘gia gia’ nhà bên.

Thái Thượng Hoàng cũng đã biết tình hình, trên mặt là một nụ cười rất lâu chưa xuất hiện, ông thở phào một hơi, xong khuôn mặt lại chuyển thành vẻ nghiêm nghị, khí tức Thần cảnh thoát ra làm không gian xung quanh bị biến dạng, ông nhìn về phương hướng kia, nói:

"Ta sẽ xuôi Nam, tọa trấn ở đó, nếu đám người kia có dị dạng thì có thể bảo hộ cháu gái ta an toàn, ngươi cứ tọa trấn ở Hoàng Triều, có thể gây chiến để thu hút ánh nhìn của bọn chúng."

"Sẵn dịp cháu gái trở lại, cũng nên kiếm lễ gặp mặt cho nó rồi."

Đế Hoàng chấp tay:

"Vậy làm phiền người rồi."

Thái Thượng Hoàng gật đầu, đưa tay vạch phá không gian một cái, rồi nhanh chóng đi vào đó, không gian nứt vỡ nhanh chóng được chữa trị.

Khuôn mặt nghiêm nghị của Đế Hoàng giản ra, nở một nụ cười hiếm thấy, cuối cùng con gái đã về rồi. Xong sự vui vẻ của Đế Hoàng rất nhanh được thay bằng sự tức giận, hắn có thể cảm nhận được con gái là do huyết mạch truyền về, hay nói cách khác là con gái hắn đã không còn hoài bích nữa.

Đế Hoàng trong lòng vừa muốn cảm tạ nam nhân kia, không có tên đó thì hắn sẽ không biết được vị trí của con gái, nhưng phận làm phụ thân, có ai mấy vui vẻ khi con gái mình bị ‘thịt’ như vậy.

Đã vậy người ‘thịt’ con gái hắn ở nơi rất xa xôi, đối với Trung Châu Hoàng Triều thì có thể xem nơi đó như man di vậy.

Đế Hoàng truyền âm cho Trì Quan:

"Ngươi thay ta kiểm tra tên đó, nếu có tiền đồ thì đem về Hoàng Triều, nếu quá phế vật, cứ giết cho hả giận."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất