Cách lúc đó một chút.
Trần U hai tay cầm hai đuôi tóc dài được tết gọn lên của Tiểu Như, hắn hóa thành kỵ sĩ, rong ruỗi cùng Tiểu Như trên chiến trường.
Bất chợt một giọng nói vang lên trong đầu hắn, làm hắn giật mình.
Trần U giật mình vì hôm nay mới chỉ là ngày thứ sáu, nhưng người của Hoàng Triều đã đến nhanh như vậy rồi, làm kế hoạch lẫn sự chuẩn bị của hắn bổng chốc hóa hư vô.
Nghe giọng nói kia, Trần U lục lọi suy nghĩ nhớ lại chủ nhân của giọng nói này, rất nhanh trong đầu hắn đã xuất hiện một cái tên, Trì Quan.
Trong ấn tượng của Trần U, Trì Quan là một chính nhân quân tử thật sự, không giả nhân giả nghĩa, không tham tài, tham sắc, tranh quyền đoạt lợi. Sự ‘chính phái’ của Trì Quan nổi tiếng đến nổi người dân ở Trung Châu gọi ông là Chính Thánh.
Kế hoạch của Trần U vốn là thoải mái đến ngày thứ tám, lúc đó mới hóa thân thành thiếu niên ‘chính trực’ để gặp mặt người của Hoàng Triều. Chứ nếu người của Hoàng Triều mà bắt gặp cảnh như này, hắn xui xẻo nhất thì lột một lớp da cũng nên.
Cũng may người đến đây là Trì Quan, Trần U có thể thở phào một hơi, nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ.
Đến khi sắp hoàn thành, hắn mới truyền âm lại cho Trì Quan.
……
Trì Quan cảm thấy bất ngờ, không ngờ tên thiếu niên trong kia lại biết đến Linh nhân kỹ Truyền Âm, đã thế giọng nói truyền qua cực kỳ rõ ràng, như đã nắm giữ Linh nhân kỹ này rất lâu.
"Thú vị."
Trì Quan trong lòng hơi tò mò về thiếu niên kia, một tên nhóc còn rất trẻ đã nắm giữ một Linh nhân kỹ thành thục mà ở nơi hẻo lánh này không có. Đã thế, thiếu niên cũng không bất ngờ về sự xuất hiện của bọn hắn, dường như biết được cái gì đó.
Trì Quan tuy tò mò rất nhiều câu hỏi nhưng tính tình ông chính trực, sẽ không làm hành động lao vào bắt thiếu niên kia dò hỏi, tự làm bản thân mình mất mặt trước Công Chúa và làm Công Chúa khó xử.
Chờ đợi khoảng năm phút, một thiếu niên trông khá anh tuấn khoảng 15 tuổi, bên ngoài choàng một cái áo lông ấm lớn, tay nắm tay một nữ nhân tuổi khoảng hai mươi ba cũng khoác một cái áo lông ấm dài.
Khuôn mặt nữ nhân rất ‘xấu xí’, trên mặt phải có một vết bớt, mặt trái còn hơi ửng hồng sau cơn mưa xuân. Nữ nhân thấy ba người Trì Quan thì giật mình, nhanh lui vào nép sau lưng của thiếu niên kia.
Trì Quan thấy trên người nữ nhân kia còn đang ám chút khói đỏ còn lưu lại từ Linh nhân kỹ, tảng đá đè nặng trong lòng từ rất lâu cuối cùng cũng được thả xuống.
Những ai trong Hoàng Triều biết đến sự tồn tại của Công Chúa đều mong ngóng người trở về, có rất nhiều nguyên nhân trong đó, liên quan đến nhiều việc, nhưng chung quy, Công Chúa trở về là điều tốt lành nhất với Hoàng Triều.
"Thiếu gia…họ là ai vậy?"
Tiểu Như lí nhí nói sát tai Trần U, ba người này nếu là người trong Trần gia thì tại sao họ lại mặc áo choàng, đi đến trạch viện của thiếu gia vào buổi tối mà không bái phỏng trước, phải để thiếu gia đi ra chứ?
Trần U nhìn Tiểu Như, nở một nụ cười:
"Họ là đến tìm nàng?"
"Tìm nô tỳ?"
Tiểu Như bất ngờ chưa xong thì Trần U một tay ôm eo nàng, kéo ra che phía trước người hắn, đồng thơi bản thân lui lại tránh qua một bên.
Tiểu Như còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ba người kia đã quỳ một chân xuống nền tuyết, cúng kính chấp tay chào, Trì Quan nói:
"Chúng thần hân hạnh gặp được Công Chúa."
"……"
"……"
Tiểu Như đầu óc nghĩ loạn, đến tìm nàng, Công Chúa, chúng thần…? Hàng loạt câu hỏi nổi lên trong đầu Tiểu Như như nấm mọc sau cơn mưa.
Trần U lúc này mới tiến lại gần Tiểu Như, ôm lấy vòng eo của nàng, cười nói:
"Nàng chẳng lẻ để bọn họ quỳ mãi trên tuyết sao?"
Tiểu Như lúc này mới tỉnh người, biểu tình khẩn trương, luống cuống nhìn thiếu gia, hỏi:
"Thiếu gia, nô tỳ….nô tỳ phải làm sao?"
Cuộc đời Tiểu Như chỉ cúi chào người khác, làm gì có ai từng quỳ chào nàng như thế này, nàng không biết gì cũng là lẽ đơn nhiên.
Trần U nói nhỏ:
"Chỉ cần nói bọn họ đứng dậy là được."
Tiểu Như gật đầu, thoát khỏi vòng tay thiếu gia, bước đến đưa tay nâng từng người đứng dậy, đồng thời nói:
"Các vị thúc thúc, nhanh đứng dậy đi."
Ba người được công chúa nâng dậy, sau đó Tiểu Như định quay lại với thiếu gia thì bị ba người họ thi triển thủ đoạn làm nàng đứng tại một chỗ.
"Công Chúa, đắt tội rồi."
Trì Quan nói.
Nhưng Tiểu Như bình thường đứng đó không la hét gì, lựa chọn tin tưởng thiếu gia, nếu thiếu gia không ‘sợ’ ba người này thì nàng cũng không ‘sợ’ họ làm hại nàng.
Nhìn biểu hiện của Công Chúa như vậy, ba người nhìn Trần U, Trì Quan trong lòng thở dài.
Nếu Công Chúa hoảng sợ la lên, đối với ông thì đây là chuyện bình thường, nhưng Công Chúa không làm vậy, người tin vào ánh mắt nhìn người xung quanh của thiếu niên kia.
Với biểu hiện thế này của Công Chúa, thêm người và thiếu niên kia đã phát sinh quan hệ, dù cho có Đế Hoàng đến đây cũng sẽ không dám đụng vào thiếu niên này, bởi vì chắc chắn Công Chúa sẽ bạo nổ mất.
Ba người giải trừ thủ đoạn, Tiểu Như nhẹ thở ra một hơi, thong thả đi về chỗ của thiếu gia.
Trần U đưa tay luồng vào trong áo choàng, ôm lấy eo thon của Tiểu Như, kéo sát vào người mình, người đến là Chính Thánh Trì Quan, trần u có thể thoải mái hành động hơn một ít.
Ôm lấy Tiểu Như, nhìn vào mắt nàng, Trần U nhu hòa nói:
"Tiểu Như, có một số việc rất dài, lần tới gặp lại ta sẽ kể cho nàng nghe, hiện tại ta chỉ có thể nói."
"Tiểu Như, nàng vẫn còn gia đình, nàng không cô độc, những người này có thể một đường hộ tống nàng về quê hương, cách nơi này rất xa."
"Trở về nơi đó, nàng sẽ trở nên mạnh mẽ, trở nên xinh đẹp, không phải là một người bình phàm sống ở thế tục này."
Lượng thông tin Tiểu Như tiếp thu tối nay quá lớn, nàng là Công Chúa, nàng còn gia đình, nàng trở nên xinh đẹp, nàng trở nên mạnh mẽ…tất cả những điều này đã từng là ước mơ lớn nhất của nàng.
Trước khi gặp thiếu gia, đêm nào nàng cũng có những mơ mộng này, để trước khi ngủ cầu mong được một giấc mộng đẹp.
Hôm nay, những điều ước đó của nàng ẩn ẩn đã thực hóa, nhưng nàng cảm giác không mấy vui vẻ, vì trong đầu Tiểu Như bây giờ chỉ có suy nghĩ, nàng sắp phải rời xa thiếu gia, xa Cửu muội rồi.
Tiểu Như hai mắt nhòe đi, nước mắt bắt đầu rơi xuống, lăn dài trên khuôn mặt. Trần U đưa tay lên lau nhẹ đi những giọt nước mắt ấy, nói:
"Đừng khóc."
"Ta rồi cũng sẽ ra ngoài du ngoạn, nơi này không lưu được bước chân của ta, nhưng ta cũng không thể mang theo nàng và Tiểu Cửu, vì thế, trở về là cách tốt nhất, Tiểu Cửu cũng sẽ đi theo nàng nên không cần phải buồn."
Tiểu Như nấc nhẹ, hít sâu một hơi cố thu liễm cảm xúc của mình, hỏi:
"Thiếu gia…. mọi chuyện người đã…… sắp xếp đúng không?"
"Suỵt."
Trần U đưa tay đặt lên môi Tiểu Như, lắc đầu nói:
"Ta biết nàng có nhiều câu hỏi, nhưng thời điểm hiện tại ta không thể trả lời, lần sau, ta hứa lần sau gặp lại ta sẽ giải đáp tất cả."
"Tiểu Như ngoan, nghe lời thiếu gia được không?"
Tiểu Như nặng nề gật đầu, ánh mắt nhìn thiếu gia mang theo một vẻ không nỡ cực kỳ, nàng chợt chủ động hôn lên môi thiếu gia.
Một nụ hôn ly biệt lúc nào cũng là nụ hôn bỏng cháy nhất, cả hai như muốn hòa vào nhau.
Ba người Trì Quan ánh mắt hơi giật giật, tâm cảnh của cường giả Thánh cảnh cũng giao động một chút, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Năm phút sau, hai người tách nhau ra, một sợi tơ bạc còn nối lại giữa đôi môi của cả hai, trong áo choàng, y phục của Tiểu Như hơi rối loạn, biểu thị cho sự cuồng nhiệt của nụ hôn lúc nãy.
"Nàng đi gọi Tiểu Cửu đi, đóng gói y phục vào luôn."
Tiểu Như nhu thuận gật đầu, hôn phớt lên môi Trần U một cái nữa rồi mới rời đi.
Đối phó với Tiểu Như đã xong, việc còn lại là đối phó với ba vị thúc thúc này, không, đối phó với Trì Quan mà thôi. Khí tức của bọn họ cực kỳ thu liễm nhìn hoàn toàn như là người bình thường nên Trần U không khám phá được cảnh giới của họ.
Nhưng suy đoán của hắn chắc chắn rằng ba người này là cường giả Thánh cảnh trở lên, vì cường giả Thiên cảnh, cơ thể không thể nào chịu tải được trong thời gian sáu ngày với quãng đường cực xa từ Trung Châu đến Kinh Nam Đảo được.
Khụ khụ.
Trần U ho nhẹ một tiếng, biểu hiện chuyện với Tiểu Như đã giải quyết xong, ba người kia lúc này mới quay lại, nhìn Trần U hiện lên vẻ thán phục.
Bọn họ đã gặp qua rất nhiều thiếu niên tài tuấn, là thiên kiêu trong thiên kiêu, nhưng nếu cho những thiếu niên đó đứng hôn, táy máy Công Chúa Hoàng Triều trước ba cường giả Thánh cảnh như bọn họ thì đám thiếu niên đó chắc chắn không dám làm.
Nhưng thiếu niên trước mặt này có thể làm được, làm mạnh bạo nữa là khác, hay tại vì ba người họ thu liễm khí tức nên thiếu niên này mới không sợ?
Còn nữa, thiếu niên này biết bọn họ sẽ đến thế nên mới không bất ngờ quá, nhưng như vậy thì thiếu niên này nhận biết được thân phận của Công Chúa?
Nhưng sự mất tích của Công Chúa chỉ có cao tầng Hoàng Triều biết, đến nhiều Đại Quan cấp cao vẫn không biết được thì làm sao thiếu niên này lại biết?
Nhưng cứ cho hắn biết thông tin là Công Chúa Hoàng Triều mất tích đi nữa thì làm sao thiếu niên này xác định đích xác đây là Công Chúa?
Phải biết Trì Quan phải dùng Linh nhân kỹ kết hợp với máu của Đế Hoàng thì mới tìm được đích xác Công Chúa.
Nhưng thiếu niên này không có Linh nhân kỹ……à có thể có Linh nhân kỹ kia, nhưng máu của Đế Hoàng hắn lấy ở đâu? Phải biết rằng trong cuộc chiến khó khăn nhất, Đế Hoàng vẫn chưa đổ máu ra ngoài bao giờ.
Trì Quan động não cực kỳ, dự tính muốn tra hỏi Trần U một phen, chợt thiếu niên trước mặt mở ra không gian sủng thú.
Ừm, một Sủng Thú Sư, có tiền độ.
Đến khi sủng thú của thiếu niên xuất hiện thì ba người cực kỳ ngạc nhiên, không tin vào mắt mình, đến cả hai người được huấn luyện là ám vệ kia cũng phải dụi mắt vài lần mới xác định không phải mơ.
Một con Hồ Ly với bộ lông trắng tinh, một đuôi màu trắng, một đuôi màu đỏ, đôi mắt xanh như Đại Hải, phẩm chất lên đến Đế Vương.
Nó nhìn ba người một cái, liền co chân phóng lên nóc nhà, tiến hành dạo chơi.
Sự kinh ngạc của ba người dồn vào khí tức phiêu miễu nhẹ nhàng của con sủng thú này.
Một sủng thú hệ Tiên, đồng thời là ma thú hệ Tiên mới mà cả ba chưa bao giờ thấy qua.