Tên: Lực Ngưu.
Phẩm chất: Hoàng.
Cấp độ: Hạ cửu cấp.
Hệ: thường.
Mô tả: là loại ma thú phổ biến, có sức kéo lớn, linh trí không có, thích hợp nuôi, bắt làm vật kéo.
Tình trạng: bình thường.
Điểm yếu: quá nhiều.
Yêu thích: ăn cỏ non, kéo vật nặng.
Tăng phẩm chất: không.
Trần U ngẩn người, nhìn những dòng chữ ngưng thực trong không gian trước mắt mình.
Hắn dụi dụi mắt, đưa tay lên ý đồ muốn chạm thử, tất nhiên là không chạm được.
Trần U trấn tĩnh lại, e hèm một cái, nhìn lại những người kia đang nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
‘Không có chuyện gì, các người tiếp tục đi’.
Mọi người cũng thu hồi sự khó hiểu, tiếp tục đẩy ra những cái xe chuyển đồ, rồi buộc dây kéo lên mình của Lực Ngưu.
Trần U đưa mắt nhìn dõi theo, tầm nhìn hắn khi chuyển lên mỗi con Lực Ngưu đều xuất hiện những dòng chữ tương tự.
Đối với người có ký ức ở trái đất như hắn thì chuyện này không quá ‘lạ’ cho lắm.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ không biết chuyện gì xảy ra thì trong đầu hắn vang lên một giọng nói cứng ngắt.
‘Tiên Thú Điển, điểm thú thành tiên, vạn loài bình hòa, điểm hóa hư không’
Nghe ba chữ Tiên Thú Điển, Trần U giật mình, dù đã trải qua hai đời nhưng lúc này hắn vẫn không kiểm soát được sự kinh ngạc lẫn mừng rỡ trong lòng.
Tiên Thú Điển, ghi chép toàn bộ về sủng thú của thế giới, được Tiên nhân, Tiên thú sau thời kỳ ÁM NGUYÊN dùng ngàn năm ngao du sơn thủy tạo ra.
Tương truyền, trong Tiên Thú Điển có cách huấn luyện ma thú thành Tiên, cấp bậc cao nhất của thế giới này.
Kiếp trước, Tiên Thú Điển xuất hiện trong một lăng mộ bí cảnh ở Đông châu.
Sự hiện diện của nó kinh động đến những tồn tại Thần cấp phải ra tay tranh giành, cuối cùng bị cướp đi bởi một nhân vật không biết.
Trần U lúc đó có thực lực Phục Linh Cảnh đang du ngoạn ở Đông châu, cũng ‘xui xẻo’ bị cuốn vào.
Kết cục, hắn nhặt được một viên Long Thức Thạch, cùng một cái răng của ma thú nhất cấp.
Cũng xem như là có vớt vát đôi chút.
Tiên Thú Điển cũng từ đó bạch vô âm tính, không hiện lên chút gợn sóng nào nữa trong biển nhân gian.
Trần U không ngờ, hắn bây giờ là chủ nhân của Tiên Thú Điển.
Dù lục lọi hết sạch ký ức nhưng hắn cũng không biết được mình đã nhận được nó từ lúc nào.
Xong hắn chợt giật mình.
Trước khi hắn bị ma vật Thánh cấp kia nhai nuốt, trong một khoảng khắc hắn cảm thấy lực lượng cơ thể được giải khai, bức màn chắn đường lên Thánh cấp của hắn bị loại bỏ.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Đây chắc chắn là lúc hắn nhận được Tiên Thú Điển.
Nhưng tại sao lại là hắn? Tại sao lại trùng hợp đến vậy? Tại sao….
Rất nhiều câu hỏi nhảy lên trong đầu của Trần U mà hắn không thể nào tìm được câu trả lời.
Xong hắn lắc lắc đầu xua tan những ý nghĩ đó, là phúc thì không phải họa, là họa thì không phải phúc.
Sự tồn tại của Tiên Thú Điển hiện tại đến chính chủ nhân như hắn không thể phát hiện nó đang cư ngụ ở đâu thì hắn cũng quá lo lắng.
Lo lắng cũng chả giúp ít được gì trong tình huống này cả.
Dù sao đây cũng chỉ là một hòn đảo lớn thứ hai của Nam châu mà thôi.
Thu hồi hết tất cả suy nghĩ, Trần U phục hồi lại tâm tình đi đến chỗ của đoàn vận chuyển.
‘Không biết ta có thể cùng mọi người đi ra ngoài được không?’
Hắn hướng về phía mọi người hỏi.
Một người trung niên như là đội trưởng nhanh chóng bước ra, cúi đầu chào hắn rồi gật đầu.
‘Vâng, dĩ nhiên là được, nhị thiếu gia nếu không chê thì mời qua xe bên này.’
Trung niên dẫn hắn đi đến một xe kéo hàng, khác biệt ở chỗ là phía chỗ ngồi lái của xe này được gắn thêm một cái mái tránh nắng.
Trên đó cũng đang ngồi một trung niên chột mắt trái, tay cầm dây cương, thấy hắn đến thì hảo sảng cười nói:
‘Nào nào, nhị thiếu gia lên đây ngồi, thật là quá vinh dự cho ta khi được ngồi cùng với ngài, lát nữa ra ngoài ngài có gì không hiểu cứ hỏi Đại Khuân tôi, tôi tự tin cái gì trong thành cũng biết hết cả’.
Đại Khuân vừa nói vừa vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên.
Trung niên đội trưởng lườm hắn, ánh mắt nhắc nhở hắn nên an ổn một chút, đây là nhị thiếu gia của Trần gia, là Sủng Thú Sư chứ không phải người thường.
Nhưng Đại Khuân không để ý đến ánh mắt của đội trưởng, tính tình của hắn vốn đã vậy, đâu phải muốn thu liễm là thu liễm.
Trần U cười lớn:
‘Haha, được, nhớ lời ngươi nói, nếu lát nữa không cho ta câu trả lời hợp lý thì trừ mất nửa lương tháng này của ngươi’.
Nói rồi Trần U đưa tay hất tà áo qua một bên, hạ thấp trọng tâm nhảy lên không, lộn một vòng tuyệt đẹp rồi đáp vững hai chân lên chỗ ghế ngồi.
Đại Khuân vỗ mạnh tay, cười ha hả nói:
‘Đẹp, nhị thiếu gia hảo hảo, lát nữa không trả lời được người ta tự phạt không nhận hai tháng lương luôn’.
Mọi người xem xong cú nhảy của nhị thiếu gia cũng vỗ tay khen hay, lực đạo, kỹ thuật rất tốt.
Quan trọng là tâm thái bình ổn nắm chắc của thiếu gia làm cho cú nhảy trở nên hoàn thiện.
Trung niên đội trưởng trong lòng cũng thầm khen một câu, rồi mở miệng nói lớn:
‘Xuất phát’.
Đoàn xe bắt đầu di chuyển, cửa chính to lớn, nặng nề của Trần gia cũng được mở ra.
Trong trạch viện của Đại Phu Nhân.
Đại phu nhân đang ngồi thưởng trà tròng phòng thì một nha hoàn từ bên ngoài bước vào, nha hoàn cúi chào đại phu nhân một cái rồi nói:
‘Thưa phu nhân, nhị thiếu gia vừa theo đoàn vận chuyển đi ra ngoài’.
Đại phu nhân nhấp một ngụm trà, từ tốn nói:
‘Cho người đi theo, trong bóng tối âm thầm bảo vệ U nhi, có chuyện gì thì nhanh chóng báo cho ta biết, ngươi lui ra đi’.
‘Vâng, phu nhân’.
Nha hoàn liền quay người bước ra, ánh mắt lướt sơ qua nha hoàn đang quỳ gối kia rồi nhanh chóng ra ngoài.
Nha hoàn đang quỳ gối đó chính là người mà thiếu gia Trần Tôn vừa mây mưa.
Mặt nàng ta bây giờ trắng bệch, mồ hôi chảy ướt cả người, tâm lý lo sợ cực độ.
Đại phu nhân nhấp tiếp một ngụm trà, đậy nắp lại rồi mới nhìn về phía nàng ta.
Từ trong bóng tối đi ra ba bà vú già, tiến đến chỗ của nha hoàn.
Một người nâng nha hoàn đứng dậy rồi giữ chặt, một người nhanh chóng thoát sạch y phục của nàng ta, còn một người khác đang lót một cái khăn phía dưới chân nàng.
Động tác của họ rất thành thục như đã làm chuyện này rất nhiều lần.
Nha hoàn khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng tột độ, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra và sắp xả ra.
Dù sợ hãi nhưng nàng không dám hó hé một lời, đây là thứ mà linh cảm nàng nhắc nhở nàng.
Sau khi thoát sạch y phục của nha hoàn, bà vú già lót khăn ngửa đầu lên.
Bà nhìn nha hoàn, từ ái nói:
‘Sẽ hơi đau một lúc, nhưng không sao đâu?’
Nói rồi bà chĩa thẳng năm ngón tay của mình, chọc mạnh một phát vào bụng của nha hoàn.
Bụng của nha hoàn quặng đau, hai chân không kìm được mà run rẩy, thậm chí đứng không vững.
Nhưng có bà vú già giữ chặt phía sau nên cũng không thể ngã được.
Bà vú già kia chọt thêm vài phát, một dòng chất dịch trắng nhầy từ phía dưới nha hoàn chảy ra dọc theo đôi chân trắng, vươn vãi ra khắp khăn đã được trải từ trước.
Sau một lúc, hai bà vú già mới cẩn thận dùng khăn lau thật sạch mọi thứ, đảm bảo không sót lại chút gì mới mặc đồ lại cho nha hoàn rồi lui ra.
Đại phu nhân lúc này từ tốn nói:
‘Tôn nhi thích nữ sắc, ta cũng không cản nó, nhưng nó làm với ngươi mà không qua sự chuẩn bị của ta nên mới có chuyện ngươi ở nơi này’.
‘Không có gì phải lo lắng, ta chỉ làm chút biện pháp để ngươi không thể hoài thai thôi, ngươi và tất cả những nữ nhân khác cũng vậy’.
‘Sau khi Tôn nhi kết hôn với ái nữ Tê gia thì ta cũng sẽ gỡ biện pháp đó cho các ngươi, lúc đó thì sao cũng mặc, ta sẽ không quan tâm đến nữa’.
‘Ngươi hiểu ý ta không?’
Đại phu nhân nhìn về phía nha hoàn.
Nha hoàn mệt nhọc gật đầu:
‘Vâng phu nhân, nô tỳ hiểu’.
‘Tốt, ngươi bây giờ đi nghỉ ngơi, lãnh một trăm ngân đồng, vẫn là nô tỳ dưới trướng của ta’.
‘Nên nhớ không được chủ động câu dẫn Tôn nhi, nếu không thì bị phạt theo gia quy’.
‘Người đâu, đưa nó ra’.
Bên ngoài đi vào hai nha hoàn, nhanh chóng nâng nha hoàn kia ra ngoài.
Còn đại phu nhân đưa tay cầm tách trà, tiếp tục đưa lên nhấp một ngụm.