Ta! Thiên Mệnh Đại Phản Phái

Chương 37. Tự mình hại mình

Chương 37. Tự mình hại mình

Ngay lúc đó.
Trong đại điện.
Cố Trường Ca mở mắt, một mặt biểu tình an tĩnh đạm mạc.
Ngay khoảnh khắc Lâm Thiên bắt đầu hành động ám toán hắn, hắn đã cảm nhận thấy một cơn chấn động mơ hồ.
Thanh âm khủng bố truyền đến từ trong không khí chỉ có mình hắn nghe thấy, thanh âm ấy tựa như thiên quân vạn mã đang rầm rầm chạy đến.
Sau đó, một đợt rung động mãnh liệt truyền đến.
Đây là loại khí tức thiên ma mà hắn vô cùng quen thuộc.
"Xem ra không khác lắm với dự đoán của ta."
"Chỉ có điều lời nguyền bí thuật này..."
Trên mặt Cố Trường Ca hiện lên một nụ cười ý vị sâu xa.
Keng!
Có một tia sáng hắc ám lóe lên trong con ngươi của hắn rồi nhanh chóng biến mất.
Trong thức hải, Tiên Thiên thần chi niệm, ngay khắc này khi hắn mở mắt ra, đôi con ngươi chỉ còn mục quang thâm thúy mà đạm mạc.
Ma ý đen khịt, như từng đợt sương mù cuồn cuộn nổi lên, tỏa ra mênh mông thần bí.
"Ở trước mặt ta sử dụng thủ đoạn của ma đạo, cái tên kiếp trước là cường giả này quả thực vẫn còn non lắm."
Ý cười nhàn nhạt trên mặt Cố Trường Ca biến mất thay vào đó là một thái độ hờ hững lạnh lùng.
Trước chưa nói đến ma tâm của hắn.
Chỉ riêng Tiên Thiên thần chi niệm thôi cũng đã là một loại nguyên thần có thiên phú mạnh mẽ, sau khi bị hắn làm nhiễm ma tính, nó đã đạt đến mức độ không sợ tất cả thiên ma.
Nói cách khác, loại trình độ thiên ma như này chỉ đủ làm chất dinh dưỡng cho nguyên thần của hắn mà thôi.
"Vạn hóa thiên ma..."
Thần sắc Cố Trường Ca thờ ơ, liếc mắt nhìn Tô Thanh Ca đang ngủ say nằm bên cạnh.
Hắn không muốn đánh thức nàng dậy.
Một khắc sau, trong lòng bàn tay hắn ngập tràn ánh sáng màu đen mập mờ.
Trong đó đan xen cả loại ma tính vô cùng khủng bố, tựa như một tuyệt thế đại ma tôn chuẩn bị sống lại, muốn cắn nuốt hết thảy.
Cố Trường Ca tùy ý nhìn lên bầu trời tìm kiếm một hồi.
Không trung chợt trở nên lạnh lẽo.
Sau đó dường như có một tiếng thét chói tai hoảng sợ đến cực điểm được truyền đến.
Vài làn khói đen bị kéo ra ngoài.
Kèm theo đó là loại khí tức khủng bố khiến cho thần hồn run rẩy.
Tiên Thần Chi Niệm của Cố Trường Ca xuất ra vạn dặm, đi về phía trước hít một hơi, tựa như muốn nuốt chửng hết mọi thứ vậy.
Răng rắc răng rắc...
Rất nhanh sau đó, một âm thanh truyền đến.
Dường như đang bị cắn nuốt thảm thiết.
Lượng lớn thiên ma phát ra tiếng kêu van như chất chứa sự hoảng sợ và tuyệt vọng cực độ, không lâu sau tất cả đều đã bị nuốt trọn.
Cố Trường Ca thậm chí có thể cảm nhận được nguyên thần của mình lớn mạnh hơn không ít.
Trong đó còn chất chứa một luồng sinh mệnh của Lâm Thiên.
Trong nháy mắt, không trung khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy.
"Ting, thọ mệnh của Lâm Thiên bị giảm mạnh, khí vận điểm tổn hao một trăm năm mươi điểm, giá trị thiên mệnh được cộng thêm bảy trăm năm mươi điểm."
Lúc này, âm thanh thông báo cũng vang lên trong đầu Cố Trường Ca.
Hắn không để ý.
"Cứ như vậy mà tự phế bỏ chính mình, tên khí vận chi tử mới xuất hiện này quả thực muốn tự tìm đường chết mà."
"Ta còn chưa kịp xuống tay gì với hắn nữa."
Cố Trường Ca nghiền ngẫm cười.
"Công tử thứ tội, lão nô bảo vệ không chu toàn, mong công tử trách phạt."
Mà ở bên ngoài điện, Minh lão cũng cảm nhận được sự rung chuyển khủng bố ban nãy nên vội vã chạy tới.
Sắc mặt của lão vô cùng khó coi, thậm chí còn thấy có chút cảm giác hối hận và hoang mang.
Thật không nghĩ tới có người muốn ám hại công tử vào đêm tối muộn như vậy.
Còn sử dụng thủ đoạn nham hiểm xảo quyệt như vậy nữa.
Xảy ra chuyện không hay ngay trong gia tộc mà mình sáng lập vậy thì, nghĩ tới đây toàn thân hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Nếu không phải nhờ công tử đích thân ra tay giải quyết...
Hậu quả của việc này, Minh lão cũng không dám tưởng tượng tới, chỉ sợ hắn có chịu chết ngàn vạn lần cũng không đủ để bồi tội.
Ong!
Cố Trường Ca bước ra ngoài cửa điện, biểu tình bình tĩnh.
"Không có gì, loại chú thuật ở trình độ này không thể đả thương được ta. Nhưng mà ta lại rất muốn biết là ai ở hạ giới biết được thủ đoạn này." Nét mặt hắn bình tĩnh nói ra những câu này.
Cố Trường Ca có cảm giác muốn đùa bỡn một chút nên cũng không nói thẳng ra mọi việc là do Lâm Thiên làm.
Dù sao ngoại trừ Lâm Thu Hàn, hắn cũng không nên biết được thân phận của nhiều người Lâm gia như vậy.
Nếu nói thẳng ra chẳng khác nào đang võ đoán lung tung.
Đương nhiên, dự định chủ yếu của Cố Trường Ca là để cho Lâm gia tự mình bắt được hung thủ.
Lâm Thiên bây giờ chắc chắn phải chịu phản hệ, điều này là không thể tránh khỏi.
Kế tiếp hắn chỉ cần ngồi chờ xem kịch hay là được rồi.
Còn tưởng rằng xuất hiện một tên vận khí tốt có thể chơi đùa trong một thời gian, nhưng không nghĩ tới hắn bị phế nhanh đến vậy.
Cố Trường Ca cảm thấy có chút không thú vị.
Nguyên nhân là do bản thân mình quá mạnh mẽ hay do mấy tên vận khí tốt này quá yếu.
Bây giờ không bị ràng buộc bởi luật phản hệ số mệnh nữa, số mệnh hắn bây giờ cũng chẳng khác gì những vật hy sinh nhỏ bé thông thường, có thể tùy ý ta đùa giỡn rồi.
"Bí thuật bị ta phá giải nên kẻ hạ chú chắc chắn có lẽ cũng bị phản hệ lại."
"Để lão nô đi thăm dò, nhất định sẽ tìm được hung thủ, đòi lại công đạo cho công tử."
Thấy công tử không hề có ý trách cứ, trong lòng Minh lão vô cùng cảm động, nhưng thần sắc vẫn vô cùng nghiêm nghị nói.
Cố Trường ca gật đầu, quay lại trong điện.
"Công tử, ngoài kia xảy ra chuyện gì?"
Tô Thanh Ca có chút nghi hoặc, lúc đầu nàng ngủ khá say nhưng cuối cùng vẫn bị đánh thức.
"Mấy chuyện vặt vãnh mà thôi, bây giờ không sao rồi, ngủ đi." Cố Trường Ca nói.
Rất nhanh sau đó, Minh lão đã triệu tập mọi người trong tộc lại, cơ hồ toàn bộ Lâm gia đều bị náo động hết lên.
Mọi người bị dọa sợ không nhẹ.
Một nhóm trưởng lão và gia chủ Lâm gia bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Mọi người bắt đầu lục soát từng nơi một, phát sinh loại việc lớn như ám hại Cố công tử, đêm nay bất cứ ai cũng đừng hòng được ngủ yên.
Bí thuật nguyền rủa, không phải ai cũng có thể sử dụng được.
Điều này Minh lão hiểu rất rõ.
Ông ta cũng đang cầu mong việc ám hại công tử này thật sự không phải do con cháu trong dòng tộc mình làm.
Nếu không ông ta cũng khó tránh khỏi bị trách phạt.
Ánh trăng ảm đạm chiếu rọi xuống tiểu viện, trong khoảnh khắc mối liên hệ giữa thiên ma và Lâm Thiên biến mất, hắn cảm nhận thấy có điểm không đúng.
"Không tốt..."
"Tại sao?"
"Phản hệ! Tại sao lại bị cắn ngược lại? Chuyện gì đã xảy ra?"
Lâm Thiên nhịn không được cảm thấy sợ hãi, căn bản hắn không dự liệu được sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Sắc mặt hắn nhanh chóng trắng bệch, hộc máu không ngừng, mái tóc xanh nhanh chóng điểm bạc, da nhăn nheo, đầy nếp nhăn, giống như trong nháy mắt đã già đi cả mười tuổi vậy.
Toàn thân suy yếu vô cùng, giống như chỉ cần một trận gió bình thường quét qua cũng có thể thổi bay hắn vậy.
Cũng trong khoảnh khắc mối liên hệ bí thuật nguyền rủa bị đứt đoạn, Lâm Thiên cũng cảm nhận được tâm tình sợ hãi của đám vực ngoại thiên ma kia.
Nó là một nỗi sợ vô cùng khinh khủng, tựa như cảm giác khi phải đối mặt với ma trong ma, vị ma đế trong giới ma, vị vương ma trong vạn ma vậy.
Trên người Cố Trường Ca có ẩn dấu một loại nguyên nhân khiến chúng nó sợ hãi.
"Đến cuối cùng tại sao?"
"Tên họ Cố kia không bị tổn hại gì, vậy tuyệt đối không thể ở lại Lâm gia, nếu có một ngày tra ra là do ta làm..."
Khuôn mặt Lâm Thiên sau một lần biến đổi dữ dội, cả đêm dường như già đi hơn mười tuổi, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự khác thường của hắn.
Bí thuật dịch dung cũng không có tác dụng trong lúc này, chỉ cần cường giả Lâm gia nhìn thấy sẽ phát hiện ra ngay là nguyên thần của hắn bị tổn thương.
Ngay sau đó, gương mặt Lâm Thiên càng trở nên khó coi.
Hắn cảm nhận được bên ngoài có tiếng bước chân, tối nay toàn bộ Lâm gia đã bị kinh động.
Vậy cho nên cả tòa thành nơi Lâm gia tọa lạc cũng đã bị phong tỏa hết rồi.
Số đông người tu hành bắt đầu xuất hiện ở trên cao, uy nghiêm phủ khắp tứ phương, tra rõ tất cả người khả nghi.
Lâm Thiên lòng kêu không ổn, toàn thân phát lạnh.
Hắn lúc này quả thực có chút luống cuống.
"Lẽ nào thần vương của một giới lại chịu chết tại đây?"
"Dẫu sao ở Lâm gia ta cũng chỉ là một tên phế vật, sẽ không bị hoài nghi nhanh như vậy đâu..."
Hắn ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, tìm phương pháp bổ khuyết lại nguyên hồn.
Lúc này, thanh âm lo lắng của Lâm Thu Hàn vang lên bên ngoài tiểu viện:"Tiểu Thiên, đêm nay xảy ra chuyện lớn, đệ mau ra đây, phụ thân đang triệu tập mọi người lại kìa..."
Tâm của Lâm Thiên hoàn toàn trầm xuống.
Hết chương 37.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất