Chương 538. Cố Trường Ca, ngươi vào đây làm gì?
"Xem ra Khương Dương cũng không phải đồ ngốc, thế mà không bị lừa, ta bố trí nhiều như vậy lẽ nào thật sự vô ích sao?"
Ở chính giữa trong sân của một mảnh kiến trúc xưa cũ.
Nguyệt Minh Không đang đứng chắp tay, một thân trường bào màu trắng đơn giản, ống tay áo rộng lớn, đeo mạng che mặt, trong con ngươi thanh lãnh xẹt qua nhiều cảm xúc, mày hơi nhíu lại.
Cách lúc nàng phái người đem thư đưa đi cho Khương Dương đã trọn ba ngày rồi.
Nhưng Khương Dương không có nửa điểm phản ứng.
Nguyệt Minh Không phái người nhìn chằm chằm vào Tiên Luân thánh địa, cũng không thấy Khương Dương rời khỏi, hắn vẫn luôn ở bên trong, không chịu xuất hiện.
Việc này có chút nằm ngoài dự liệu của nàng.
Theo lý thì lúc này Khương Dương thấy có người đến tìm hắn, phải vui mừng mới đúng, sau đó vui vẻ đến nơi hẹn, bước vào cạm bẫy mà nàng sớm đã bố trí.
Thế nhưng không hề vậy.
Sự cẩn trọng của Khương Dương ,không hổ là Nhân Tổ chuyển thế.
Điều này khiến trong lòng Nguyệt Minh Không hơi thở dài, sự tình trở nên có chút khó giải quyết rồi.
Nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ lại.
Nếu như là Cố Trường Ca, lúc này hắn sẽ làm như thế sao?
Dựa theo tính cách của tên đó, coi như là Nhân Tổ chuyển thế, chắc chắn hắn cũng dám ra tay, sợ là ông trời hắn cũng dám tính kế.
Nhưng Nguyệt Minh Không cũng không muốn để hắn mạo hiểm.
Thù này nàng vẫn nên chịu trách nhiệm, để Cố Trường Ca an ổn một thời gian.
"Thủ đoạn của Trường Ca trước giờ luôn rất gọn gàng sạch sẽ, nếu như là hắn, chỉ sợ sẽ không xuất hiện loại vấn đề này...quả nhiên mình vẫn kém xa hắn lắm."
Nguyệt Minh Không nhịn không được lắc đầu.
"Hiện tại đoán chừng mình đã đánh rắn động cỏ, khiến Nhân Tổ chuyển thế sớm cảnh giác, vị thượng tiên thần bí kia là địch hay bạn cũng không rõ, mọi việc càng trở nên khó khăn rồi."
Nàng nhẹ nhàng tự mình nói, " lẽ nào lúc này chỉ có thể mang người hủy diệt Tiên Luân thánh địa sao?
Sau đó, Nguyệt Minh Không lại bác bỏ khả năng này.
Bởi vì tổ sư của Tiên Luân thánh địa năm đó là Tiên Luân Chí Tôn, một vị Chí Tôn lưu lại rất nhiều thủ đoạn, khẳng định còn hơn cả tưởng tượng của nàng.
Khương Dương lại trốn trên địa bàn của Tiên Luân thánh địa, không chịu xuất hiện.
Nàng lặng lẽ hạ phàm mà đến, nếu như ồ ạt thẳng hướng Tiên Luân thánh địa mà đánh, như vậy tất nhiên sẽ tạo thành oanh động rất lớn, sau đó nếu có tu sĩ Nhân Tổ điện chạy đến đây, khẳng định sẽ bại lộ hành tung của nàng.
"Nếu như ta biết bí pháp của Nhân Tổ điện, có lẽ sẽ khiến Khương Dương tin tưởng "
Cuối cùng, Nguyệt Minh Không nghĩ đến biện pháp duy nhất.
Nhưng truyền thừa của Nhân Tổ điện luôn rất thần bí, chỉ truyền dạy cho truyền nhân.
Nàng làm sao biết được bí pháp chứ.
"Được rồi, vậy thử một chút, nếu như Khương Dương còn không tới, vậy ta chỉ có ra tay trong bóng tối, từ đó lật đổ Tiên Luân thánh địa... "
Nghĩ tới đây, thần sắc Nguyệt Minh Không đột nhiên trở nên lạnh lùng, không có chút ba động nào.
Bây giờ nàng đã nắm trong tay mấy khu vực cấm và thần sơn ở Thiên Vực, phát động hắc ám náo động, tàn sát thiên hạ, cũng chỉ là chuyện một câu nói của nàng mà thôi.
Thời điểm này, có hắc ám náo động che giấu, liền có thể che giấu mục đích lật đổ Tiên Luân thánh địa của nàng.
Dù sao... hắc ám náo động, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tất cả thế lực và sinh linh của Thiên Vực, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Cái giá này rất lớn, đem toàn bộ sinh linh Thiên Vực cuốn vào, sẽ tạo thành tai họa kinh khủng không gì sánh kịp, dẫn đến sinh linh đồ thán.
Nhưng từ lúc nàng lựa chọn ở bên Cố Trường Ca, nàng đã không để ý nữa rồi.
Sau đó, ngọc thủ của Nguyệt Minh Không nâng lên, thị nữ sau lưng cung kính đưa giấy bút.
Nàng bắt đầu viết, lấy thân phận tu sĩ Nhân Tổ điện, hẹn gặp Khương Dương.
Ngay lúc đó, Cố Trường Ca cũng căn cứ vào phù văn lưu trên tay Nguyệt Minh Không lúc bắt đầu thọ yến, rất nhanh đã tìm được vị trí của nàng.
Lấy thủ đoạn của hắn, hiện nay còn phải lách qua không ít ánh mắt, lúc này mới tiếp cận được phủ đệ của Nguyệt Minh Không.
Việc này khiến Cố Trường Ca có chút hài lòng, xem ra Nguyệt Minh Không vẫn rất cẩn thận, không có bởi vì đến hạ giới mà sơ sẩy.
Sau đó, Cố Trường Ca tùy tiện ở phụ cận tìm một tòa lầu các, thân ảnh từ trong đó hiện ra.
Cách phủ đệ của Nguyệt Minh Không, không đến ba trăm dặm.
Lúc này hắn chắc chắn sẽ không đi tìm Nguyệt Minh Không, từ đó bại lộ hành tung của chính hắn.
Cố Trường Ca vẫn chờ ngồi làm ngư ông đắc lợi, không thể để cho Nguyệt Minh Không biết được hắn cũng tới hạ giới, khó tránh khỏi lại phải cùng nàng giải thích một phen, dẫn tới nghi ngờ.
Hiện nay thật vất vả mới khiến Nguyệt Minh Không buông xuống phòng bị đối với hắn.
Cố Trường Ca cũng không tính cứ như thế mà làm hỏng.
"Xem ra Nguyệt Minh Không vẫn có ý định lại thông báo lần cuối cho Khương Dương... lần thứ nhất Khương Dương đều không tin, lần thứ hai thì có tác dụng gì? Làm như này mà không có chứng cứ, Khương Dương nhất định sẽ không tin."
Sau đó, Cố Trường Ca chú ý có tu sĩ rời khỏi nơi này, phương hướng của hắn là tới Tiên Luân thánh địa.
Một màn này rơi vào trong mắt hắn, khiến hắn không khỏi nở nụ cười.
Nguyệt Minh Không trước sau vẫn ngốc như vậy, thủ đoạn sơ sài như thế, còn muốn nếm thử.
Nhưng mà rất nhanh, Cố Trường Ca nhớ tới mục đích mà hắn tới.
Hắn tới đây, cũng không phải đến chế giễu Nguyệt Minh Không, mà là giúp nàng một tay.
Không phải thiếu người đến chứng minh thân phận Nhân tổ điện sao?
Việc này đơn giản thôi.
Ông! !
Sau một khắc, thân ảnh Cố Trường Ca xuất hiện ở trong thế giới.
"Cố Trường Ca, ngươi lại vào đây làm gì?"
Giang Sở Sở vẫn ngồi trên tảng đá như cũ, đột nhiên mở mắt, một thân bạch y xuất trần mà siêu nhiên, ba búi tóc đen rủ xuống, da thịt mịn màng trắng như tuyết, tựa như ngọc không tì vết.
Trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ của nàng, chân mày nhíu chặt, ánh mắt băng lãnh, nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, phảng phất muốn nhìn thấu hắn.
Hết chương 538.