Chương 602. Lần này xem ngươi còn giả vờ thế nào?
Mấy ngày sau đó, đám Diệp Lang Thiên, Diệp Lưu Ly, Xích Linh, từ chỗ Cố Trường Ca biết được tin tức liên quan đến vị trí của Tuyệt Âm chiến trường.
Điều này khiến bọn hắn rất là kinh ngạc, sau đó chính là mừng rỡ.
Khoảng thời gian này, bọn hắn cực khổ tìm kiếm tin tức ở khắp nơi, cũng không thấy chỗ của Tuyệt Âm chiến trường.
Bây giờ Cố Trường Ca vừa tới Nam Thịnh Thiên mấy ngày, liền tìm hiểu mọi thứ rõ ràng.
Đương nhiên, bọn hắn không hề biết, tin tức này là từ chỗ Vương Tử Câm,không liên quan chút nào với Cố Trường Ca.
Hắn thuần túy là cảm thấy bên trong Tuyệt Âm chiến trường, nếu có mấy người quen thuộc, đến lúc đó có thể làm chứng nhân cho hắn.
Mà một bên khác, Doanh Ngọc cũng nhận được tin tức mà Cố Trường Ca đưa tới.
Đôi mắt màu bạc của nàng chừng lớn, rất giật mình.
Tin tức của Tuyệt Âm chiến trường , nàng luôn tìm kiếm, nhưng không có kết quả nào.
Dù sao dính đến danh ngạch của Chân Tiên thư viện.
Thiếu một người biết, bọn hắn cũng nhiều thêm một phần cơ hội.
Bây giờ Cố Trường Ca lại cho nàng cơ hội.
Điều này khiến Doanh Ngọc không khỏi có chút cảm động,nhưng mà trong tin tức còn bổ sung thêm yêu cầu của Cố Trường Ca.
Nếu ở trong Tuyệt Âm chiến trường gặp được người của hắn, có cơ hội thì mang theo giúp.
Đối với việc này, Doanh Ngọc đương nhiên cảm thấy không có vấn đề gì.
Đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Từ việc này, nàng cũng nhìn ra tính cách rộng lượng và tự tin của Cố Trường Ca.
Bởi vì hắn biết danh ngạch của Chân Tiên thư viện, người khác không tranh được với hắn.
Sau đó, Doanh Ngọc đem tin tức này nói cho đám thế hệ trẻ tuổi của Thiên Hoàng sơn.
Nhưng nàng cũng không có nói tin tức là do Cố Trường Ca nói cho, sợ làm Doanh Sương bất mãn, đến lúc đó lại lựa chọn ở lại phủ đệ, không đi đâu hết.
Danh ngạch của Chân Tiên thư viện, nàng cũng sẽ không giúp hắn tranh đoạt.
"Ý trời đã vậy, Tuyệt Âm chiến trường đã tìm được, vậy chúng ta liền đi thôi."
Doanh Sương cũng không biết tin tức từ đâu lòi ra.
Nghe thấy Doanh Ngọc nói như vậy, hắn suy nghĩ một lát, quyết định lên đường.
Nếu như bây giờ còn không đi.
Không chỉ mất mặt hắn, còn mất mặt Thiên Hoàng sơn, chỉ sợ mọi người vẫn đang hoài nghi thân phận của hắn.
Rất nhanh, nhiều ngày trôi qua.
Đám người dựa theo vị trí Vương Tử Câm cung cấp, rốt cục cũng đi tới Tuyệt Âm chiến trường.
Bầu trời nơi này là một mảnh tối tăm mờ mịt, từng đám mây ảm đạm trôi lơ lửng, rõ ràng có ánh nắng rọi xuống, lại tràn ngập một loại khí tức rét buốt.
Sơn mạch bao la hùng vĩ, địa thế mở xa, nhưng đặc điểm duy nhất chính là trơ trọi, không có bất kỳ sự sống nào.
Cái gọi là Tuyệt Âm sinh linh, kỳ thật chính là tu sĩ và sinh linh bình thường sau khi nhiễm phải khí tức tuyệt âm, cuối cùng lột xác thành Tuyệt Âm sinh linh.
Rất nhiều người sẽ đánh mất ý thức, trở thành cái xác không hồn chỉ biết thôn phệ sinh cơ, chỉ có số ít sinh ra ý thức, nhưng đều khác ngoại giới.
"Nơi này vậy mà đã có một số người đến rồi… "
Đám người Diệp Lang Thiên rất giật mình, phát hiện lối vào phụ cận Tuyệt Âm sinh linh, đã bị xử lý gọn gàng.
Khí tức Tuyệt Âm ở đây khiến bọn hắn cảm thấy không thoải mái.
Nếu như tiến về chỗ sâu, không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm.
"Cố Trường Ca không đi cùng chúng ta, hẳn là vào trước rồi.”
Diệp Lưu Ly nhìn bốn phía rồi nói.
Sau đó bọn hắn rời khỏi nơi đây, đi đến chỗ của Tuyệt Âm sinh linh .
Sau nửa ngày, nơi đây lần nữa hiện lên ba động.
Sinh linh của Thiên Hoàng sơn đến.
Đám người Doanh Sương, Doanh Ngọc, còn có mấy vị cổ đại quái thai giống nam tử áo đen tên A Cổ đều đến đây làm tùy tùng cho hai người.
Doanh Sương mặc trường bào, đứng chắp tay đảo mắt qua xung quanh, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt nói, " Xem ra đã có người đến trước chúng ta một bước. Ngược lại ta muốn xem ai to gan đến vậy, hành động trước chúng ta.”
Thời điểm này chính là lúc ổn định lại uy nghiêm của hắn.
Vừa vặn đến lúc đó ra tay một phen, làm kinh sợ kẻ xấu.
"Xem đi, hắn quả nhiên đã tới rồi."
"Mặc kệ từ trên phương diện nào, Tuyệt Âm chiến trường bây giờ là chỗ dựa lớn nhất của người thừa kế ma công.”
"Không có lý do gì mà không đến."
Một phương hướng khác, Cố Trường Ca luôn nhìn chằm chằm vào lối vào, không khỏi cười nhạt nói.
Vương Tử Câm gật đầu biểu thị đồng ý.
"Nhưng mà… hình như hắn chú ý tới hai ta."
"Thần thức thật mạnh."
Sau đó nàng có chút kinh ngạc, cảm thấy linh giác của Doanh Sương tựa hồ rất cường đại, từ nơi xa có thể cảm giác được chỗ của nàng.
"Không hổ là Doanh hoàng tử."
Cố Trường Ca mỉm cười, "Vậy chuyện kế tiếp, liền giao cho Tử Câm cô nương."
Dứt lời, hư không trước mặt hắn trở nên mơ hồ, thân ảnh tiến vào đó liền biến mất không thấy đâu.
Trong lòng Vương Tử Câm trợn trắng mắt, biết Cố Trường Ca dự định khoanh tay đứng nhìn, ở một bên xem kịch vui.
Nhưng nàng cũng không so đo cái gì.
Lúc này nhất định phải ra tay trả thù Doanh Sương, dù không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh hắn là người thừa kế ma công, vậy cũng không có ảnh hưởng gì.
Ông! !
Rất nhanh, thân ảnh của Vương Tử Câm tựa như một luồng như khói xanh biến mất không thấy gì nữa.
Mà khu vực chỗ đám người Doanh Sương, đột nhiên hiện ra ba động khủng bố, phù văn chói lọi trực tiếp nổ ra ở chỗ đó.
Doanh Sương đứng mũi chịu sào, cũng không có phản ứng kịp, sắc mặt chợt biến, "Ngươi là ai "
"Oa!"
Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong, liền bị Vương Tử Câm một quyền đấm vào người, lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, bay ngược trở lại phun ra cả máu, xương cốt vỡ nát.
"Thiếu chủ…. "
"Ca ca… "
Một đoàn người của Thiên Hoàng sơn đều biến sắc, vô cùng kinh hãi.
"Đồ giả mạo, lúc này xem ngươi còn giả vờ thế nào?”
Thân ảnh Cố Trường Ca ẩn nấp ở trong hư không.
Nhìn thấy một màn này hắn không khỏi thêm phần hứng thú.
Hết chương 602.