Chương 73. Lấy Ma Kích
Hắn lạnh giọng phán quyết, rất dứt khoát, trực tiếp xuất thủ với Cố Trường Ca.
Trên thân thể hiện lên uy áp dồi dào kinh khủng, hóa thành một vòng tròn ánh sáng rực rỡ, soi sáng tất cả, có thể xua đuổi hắc ám!
Nghe nói như thế, vẻ mặt chính đạo của Cố Trường Ca biến mất.
Đương nhiên là lười tiếp tục làm bộ làm tịch, thần sắc còn lãnh đạm hơn thân ảnh kia:"Ngươi thật cho rằng ta quan tâm đến truyền thừa của ngươi sao? Nếu không phải là vì lấy Kích, sao ta có thể ở đây nói nhảm với ngươi."
"Một người chết, lại dám quát tháo trước mặt ta. "
Trên tay hắn đã nhiều hơn một tấm phá vực Phù.
Một khi thấy tình thế không ổn, đương nhiên phải rút lui, giữ mạng mới là quan trọng.
"Tiểu bối, ngươi tìm chết! "
Tàn niệm tức giận, bị lời nói này của Cố Trường Ca làm cho tức giận, càng thêm cuồng bạo.
Toàn bộ đại điện run rẩy.
Nhưng mà thần sắc của Cố Trường Ca vẫn mang theo ý cười.
Oanh!
Bộ áo cà sa ngũ sắc trên người của hắn, hiện lên một tầng hào quang mông lung.
Lúc đó Cố Trường Ca tùy tiện rút ra một bộ áo phòng ngự, có thể đỡ được một kích toàn lực của hư thần cảnh.
Quang hoa bạo phát sáng chói.
Hắn phát hiện thực lực của tàn niệm này, kỳ thực cũng không có bao nhiêu, một bộ áo ngũ sắc đã có thể đỡ được.
Chỉ có điều sau khi dùng xong hôm nay thì phải bỏ đi rồi.
Tàn niệm này có thực lực đạt hư thần cảnh, cũng không bị bí cảnh áp chế, đương nhiên có thể càn quét một phương.
Đáng tiếc. . . Cũng chỉ là hư thần cảnh mà thôi.
Sự phát hiện này, nhất thời làm cho Cố Trường Ca trở nên nhiều hứng thú hẳn lên.
"Bát hoang Ma Kích, một món vũ khí tốt như vậy không dùng để giết người lại bị bỏ phế ở đây, thật khiến ta có chút đau lòng vì ngươi. "
Cố Trường Ca vừa tùy ý nói, vừa cẩn thận lấy bát hoang Ma Kích.
Cố Trường Ca cất bước hướng về phía trước , xương cốt vang lên những tiếng răng rắc như phải chịu một áp lực rất lớn.
Điều này làm cho Diệp Lưu Ly trợn tròn hai mắt.
Đối mặt với tàn niệm chí tôn, Cố Trường Ca dĩ nhiên mặt không đổi sắc, thậm chí còn muốn khiêu khích.
Người này thực sự là to gan lớn mật, không muốn sống nữa.
"Bát hoang Ma Kích là một hung vật cực đại, một khi xuất thế, có thể diệt tuyệt tất cả, ngươi đây là muốn trợ Ma làm điều ác? "
Đạo tàn niệm rốt cục biến sắc, không nghĩ tới hắn lại khó có thể áp chế được tên tiểu bối vô sỉ kia.
"Trợ Ma làm điều ác? Không khéo rồi, vãn bối chính là Ma mà tiền bối nhắc đến. " Cố Trường Ca hời hợt cười.
Hắn không hề che giấu Ma ý của mình, hắn thậm chí cảm nhận được bát hoang Ma Kích vẫn luôn yên lặng lại khẽ run.
Quả nhiên có tác dụng.
Bát hoang Ma Kích, vốn là có nguồn gốc sâu xa với tâm ma.
"Một tên ma nhân đáng chết! "
Đạo tàn niệm nổi giận, thần quang rực rỡ dáng sợ áp xuống, muốn thiêu cháy Cố Trường Ca.
Một luồng khí tức như có thể thiêu chết một người đạt được hư thần cảnh.
Hào quang của áo ngũ sắc càng thêm rực rỡ.
Cố Trường Ca vẫn bước đi như thường, ngoại trừ cảm giác áp lực đang tăng lên thì cũng không có ảnh hưởng nào khác.
Vẻ mặt hắn tự nhiên nói:"Theo như lời tiến bối nói thì ta khó có thể gật bừa, công nhận hành động của người là quang minh chính đạo hay tà ác?"
"Vậy ta hỏi người, nếu người chính trực thiện lương, vì sao lưu lại tin tức về truyền thừa, hơn nữa chỉ lưu một phần bản đồ, còn bày rất nhiều trận văn cơ quan xung quanh cung điện, thu hút rất nhiều tu sĩ đến đây, để cho bọn họ táng thân nơi này?"
"Đây chính là quang minh chính đạo mà tiền bối nói? "
Hắn giễu cợt, loại thuyết pháp này, khiến cho đạo tàn niệm sửng sốt, nhất thời cũng cảm thấy không thích hợp.
Ngẫm nghĩ cẩn thận đạo lý này.
Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn kịch biến, lạnh lùng nói,
"Điên đảo thị phi, từ xưa đến nay các tu sĩ vì tranh đoạt cơ duyên mà tàn sát lẫn nhau là chuyện bình thường, ta lưu lại cơ duyên, đương nhiên là để chọn ra người thích hợp nhất. "
Đạo tàn niệm lạnh lùng nhìn Cố Trường Ca, ánh mắt rét lạnh, thiếu chút nữa vì mấy lời của tiểu tử này mà hoài nghi cách làm của mình.
Từ xưa đến nay cơ duyên và hung hiểm cùng tồn tại, đây chính là chân lý của đất trời.
"Cho nên việc này không ảnh hưởng đến cơ duyên của ta đúng không? Đối với người mà nói ta đây là Ma, nhưng đối với ta mà nói đó lại là cơ duyên của ta. "
"Hơn nữa, người mà tiền bối cho là thích hợp nhất, đã bị ta giết, đây chính là chân lý cơ duyên và hung hiểm cùng tồn tại mà tiền bối nói . . . "
Cố Trường Ca nhàn nhạt cười nói.
Trong lúc đạo tàn niệm vẫn còn đang sững sốt, Hư không chi lực thi triển, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt hắn đã đi tới chỗ sâu bên trong đại điện.
Hắn chỉ cần một cơ hội.
Một cơ hội bài trừ phong ấn.
"Bát hoang Ma Kích. . . "
Cố Trường Ca đứng phía dưới vương tọa, vươn tay chạm vào đại kích ma khí ngập trời kia.
Đối với hắn mà nói, không có bất kỳ hung tính gì, ngược lại là một loại cảm giác ôn thuận tự nhiên quen thuộc.
Ông!
Nhất thời, trên bát hoang Ma Kích có rất nhiều trận văn đáng sợ hiện lên, là phong ấn cấm chế, phát động lên khi Cố Trường Ca chạm vào nó.
"Trận hoa văn này, hôm nay ta đã hủy. . . "
Cố Trường Ca đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, pháp lực vọt tới, dự định phá hủy trận văn trên thanh kích.
Xuy xuy xuy. . .
Phong ấn trận văn bị bài trừ.
Ma tính kinh khủng, mênh mông cuồn cuộn tựa như thủy triều.
Bát hoang Ma Kích, thực lực như tên, một Kích đánh tan bát hoang thập-địa!
Cố Trường Ca cầm lấy nó, cảm nhận được tâm tình vui sướng, thân cận.
Khí tức đồng nguyên, cũng có thể giúp hắn bớt đi rất nhiều phiền phức khi luyện hóa.
Đương nhiên lấy thực lực của hắn bây giờ, muốn luyện hóa bát hoang Ma Kích vẫn có chút trắc trở.
Vật này chí ít cũng thuộc cấp bậc vũ khí chí tôn trở lên.
Chỉ mới thi triển được một phần uy năng thôi đã kinh khủng như vậy, lúc toàn thịnh, một Kích đánh tan biến một thế giới, càng là dễ dàng.
"Không tốt. . . "
Mà lúc này, đạo tàn niệm cũng chú ý tới động tác của Cố Trường Ca.
Tốc độ của hắn sao có thể nhanh như vậy?
Sắc mặt hắn kịch biến, lao thẳng xuống, hắn vẫn chưa quên chính mình trước kia chết như thế nào.
Lời Cố Trường Ca nói, mặc dù có chút đạo lý, nhưng cũng không thể ảnh hưởng quyết định của hắn.
Ma Kích xuất thế, chắc chắn làm thiên hạ loạn lạc, càn quét sinh linh, nhất định phải phong ấn nó tại nơi đây.
"Muộn rồi. . . "
Cố Trường Ca quét mắt nhìn hắn một cái, bát hoang Ma Kích vào tay, oanh một tiếng rút thanh ma kích cắm trên thân thể kia ra.
Phốc một tiếng!
Đạo tàn niệm không dám tin tưởng, ma khí sôi trào, bao trùm lấy hắn.
Lúc ban nãy xuất thủ với Cố Trường Ca đã hao phí một lượng lớn pháp lực, lúc này đương nhiên cũng không có khả năng ngăn trở!
Bí cảnh cũng không thể áp chế uy năng của bát hoang Ma Kích!
Ông!
Đồng thời, một đại đạo bảo bình phát ra ánh sáng lấp lánh màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu Cố Trường Ca, nhân cơ hội, hắn trực tiếp nuốt luôn đạo tàn niệm này!
Trong đại điện, rất nhanh đã khôi phục tĩnh mịch.
Hết chương 73.