Chương 763. Ảo tưởng
"Người kế thừa Ma Công ư?"
"Chẳng lẽ hắn lại muốn đội nồi lên đầu ta ư?"
"Không đúng, ngày đó Lục Quan Vương đã chính mắt nhìn thấy ta. Như vậy hắn hoàn toàn có thể chứng minh chuyện này không phải do ta gây nên."
Ở bên kia, thân là đại hiệp cõng nồi, Doanh Sương tất nhiên cũng đã nhận được tin tức này.
Ban đầu hắn cũng rất chấn kinh. Sau khi lấy lại bình tĩnh thì thần sắc của hắn trở nên vô cùng khó coi.
Dù sao căn cứ vào lời đồn thổi của đám người kia thì họ đang hoài nghi chuyện này là do người kế thừa Ma Công làm.
Nói cách khác, hắn chẳng biết tại sao đang ở giữa tự dưng lại bị đổ oan như vậy.
"Cố Trường Ca và hắn không oán không thù, vì sao hắn ba lần bảy lượt muốn hãm hại ta?"
"Cho dù Lục Quan Vương biết chuyện này không phải ta làm thì có thể làm gì được?"
Nghĩ tới đây, Doanh Sương vô cùng biệt khuất, phẫn nộ, không cam lòng, nắm chặt nắm đấm.
Nhưng đối với chuyện này hắn lại không có cách nào, thậm chí còn không có cơ hội giải thích nửa câu.
"Ngươi đã đi theo tiểu thư nhà ta mấy ngày nay rồi. Có chuyện gì không?"
Nhưng đúng vào lúc này, thanh âm của một nữ tử mang theo lãnh ý vang lên bên tai Doanh Sương.
Hắn bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp đang đi tới bên cạnh.
"Ta..."
Doanh Sương sững sờ mất một lúc rồi mới lấy kịp phản ứng. Hiện tại hắn đang ở cạnh một quán nhỏ bên đường.
Thị nữ này ăn mặc như một thiếu nữ, nhìn chằm chắm hắn, dáng vẻ không mấy thiện cảm.
Doanh Sương không ngờ bản thân cẩn thận như vậy mà cũng có thể bị Doãn Mi phát hiện ra.
Ở một nơi cách đó không xa, Doãn Mi đang nhíu mày lại, nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ hoài nghi, khó hiểu.
"Ta kỳ thật cũng không phải là người xấu." Doanh Sương nở nụ cười ngượng ngùng, đưa tay lên sờ mũi.
"Đi theo tiểu thư của chúng ta mấy ngày như vậy, còn nói ngươi không phải người xấu?"
Ánh mắt không có thiện cảm của thị nữ phun trào pháp lực trên người hắn, thần phù lấp lánh, dáng vẻ như muốn động thủ.
"Đừng động thủ, ta thật sự là người tốt!"
Doanh Sương vội nói. Hắn không muốn bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội với Doãn Mi, khiến nàng khó chịu.
"Tiểu Trúc, để hắn đi."
Lúc này, cách đó không xa Doãn Mi mở miệng, thở dài: "Ta cũng cảm thấy hắn không phải là người xấu."
"Ta thấy dáng vẻ của hắn có nét quen thuộc."
Lời này nàng nói không lớn, mang theo tiếng thở dài, có mấy phần bất đắc dĩ, nhưng Doanh Sương vẫn nghe được.
Doanh Sương ngây ngẩn cả người. Khi lấy lại được bình tĩnh, con mắt không khỏi mở to, vô cùng khiếp sợ.
Hắn thầm đoán ra ý tứ trong lời nói này của Doãn Mi. Phải chăng nàng đã nhận ra hắn từng là gã nô bộc cho ngựa ăn?
Nghĩ tới đây, trong lòng Doanh Sương bỗng nhiên trở nên hưng phấn, kích động, và trên hết là sự cảm động.
Đã lâu như vậy mà Doãn Mi tiểu thư cũng chưa quên hắn, dù hắn chỉ là một gã nô bộc cho ngựa ăn hèn mọn.
Giờ khắc này, Doanh Sương cũng không biết tâm trạng của mình đang như thế nào.
"Ngươi tên là gì? Ngươi là thiên kiêu ở Chân Tiên thư viện sao?"
Thanh âm của Doãn Mi lại lần nữa vang lên, khiến Doanh Sương nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hắn hơi sửng sốt một chút, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại lắc đầu, đáp: "Không phải."
Hắn cố gắng để tâm tư đang kích động của mình bình tĩnh trở lại.
Hắn còn nhớ trước đây khi Doãn Mi tiểu thư hỏi tên của hắn, hắn đang bị một đám người ức hiếp, thiếu chút nữa là chết ở đầu đường.
"Ta hiện tại đã không còn là gã nô bộc cho ngựa ăn kia nữa, ta có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Doãn Mi tiểu thư."
"Ta sẽ để cho nàng biết trên thế gian này ai mới là người thật sự tốt với nàng."
Tâm tình của Doanh Sương khuấy động. Qua nhiều lần khó khăn trắc trở cuối cùng hắn cũng có thể đường đường chính chính nói chuyện với Doãn Mi.
"Không phải sao?"
Doãn Mi nhìn có chút thất vọng, lắc đầu: "Nếu như không phải là thiên kiêu của Chân Tiên thư viện, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Doanh Sương yên lặng một lúc, không nói gì.
Nếu như hắn không phải là thiên kiêu của Chân Tiên thư viện, vậy tại sao hắn lại ở chỗ này?
Không còn cách nào khác, hắn đành nhắm mắt nói: "Thật ra ta là thiên kiêu của Chân Tiên thư viện tới đây để thí luyện. Trước đây rất lâu ta đã biết đến Doãn Mi thiên nữ, sinh lòng ngưỡng mộ, cho nên… "
"Cho nên mới đi theo ta đúng không?"
Doãn Mi nhàn nhạt chặn lời hắn: "Xem thái độ của ngươi cũng là người thẳng thắn. Hôm nay ta sẽ không truy cứu, sau này đừng có để cho ta nhìn thấy ngươi nữa."
Dứt lời, nàng lập tức rời đi.
Nghe vậy Doanh Sương lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Doãn Mi đi xa, nhưng tâm tình của hắn lại không bình tĩnh chút nào.
Trước kia khi hắn vẫn là một gã nô bộc nuôi ngựa, hắn đã hiểu rất rõ tính cách của Doãn Mi.
Nếu như nàng thật sự tức giận thì sẽ không thể nào để yên cho hắn rời đi.
"Nói cách khác, nàng thật ra cũng không tức giận với ta. Hẳn là vì nàng cảm thấy ta có chút quen thuộc. Nói như vậy có nghĩa là trước kia ta cũng có chút phân lượng trong lòng Doãn Mi."
Doanh Sương nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy việc bị hãm hại trở thành người kế thừa Ma Công cũng không phải là chuyện gì to tát nữa.
Cuộc sống hiện nay của hắn cũng không còn mông lung, chỉ toàn là sương mù màu xám u ám giống như trước kia nữa.
Hết chương 763.