Chương 781. Hình như các ngươi chưa tự lượng được sức mình thì phải?
Hô!
Quyền phong đánh tới, ngay lập tức Doanh Sương bị quét bay như một chiếc lá rụng, máu tươi từ trong miệng phun ra, xương cốt không biết bị gãy mất bao nhiêu cái. Hắn ngã xuống đất được một lúc rồi mà vẫn không đứng dậy được.
"Thật phế vật. Không ngờ tới ngươi thậm chí còn không tiếp nổi một quyền của ta."
"Nếu như lúc này ngươi vẫn còn dối trá, vậy thì đừng trách ta độc ác!"
Thần Hoàng Tử hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng tới gần, trong tay lại lần nữa ngưng tụ ra một chiến mâu năm màu, muốn xuyên thủng qua Doanh Sương rồi cắm trên mặt đất.
Nhưng một khắc sau, thần sắc của hắn bỗng nhiên đột biến thành như bị sét đánh, có chút khó tin.
Phốc một tiếng!
Máu tươi văng ra, giống như có một đóa huyết hoa chói mắt nở rộ trên người hắn.
Một cánh tay trắng nõn, thon dài xuyên qua lưng hắn rồi xé rách.
Vết thương đáng sợ giống như tấm vải bị xé toạc đến mức gần như trước sau đều trở nên xuyên thấu.
Thân ảnh của Cố Trường Ca xuất hiện sau lưng hắn, thần sắc mang theo nụ cười như có như không.
"Cố Trường Ca!"
"Ngươi…"
Thần Hoàng Tử kêu lên một tiếng đau đớn, quay đầu lại, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
Thời khắc mấu chốt này, Cố Trường Ca lại bỗng nhiên ra tay với hắn. Không phải bọn họ đang đối phó với Doanh Sương sao?
Chỉ có điều hắn rất nhanh đã kịp phản ứng, từ trong miệng phun ra thần sa trong suốt như ngọc.
Trong nháy mắt nó hóa thành to lớn như ngọn núi, giống như tấm chắn, đánh về phía Cố Trường Ca đang ở sau hắn.
"Ngươi cho rằng cái này sẽ hữu dụng sao?"
Cố Trường Ca lơ đễnh cười nói.
Một thanh kiếm đáng sợ như thể được chế tạo từ tiên kim hiện ra giữa ngón tay lập tức xé rách Thần Hoàng Tử.
Dòng máu thần linh năm màu óng ánh từ trên bầu trời rơi xuống.
Núi thần cát kia bị hắn dùng tay còn lại đập xuống, chỉ bằng một chưởng đã làm nó nổ tung, trở thành bột mịn bay khắp trời.
"Cố Trường Ca, vì sao ngươi lại làm thế?"
Thần Hoàng Tử thổ huyết tại chỗ, khuôn mặt vô cùng trắng bệch, sợ hãi, thân thể gần như nổ tung.
Xương cốt, phế phủ đều đã bị kiếm khí xé rách. Không những thế còn có một loại kiếm mang rất khó triệt tiêu đang không ngừng từng bước xâm chiếm lấy sinh cơ của hắn, khiến thương thế của hắn không thể khép lại.
Hắn tê cả da đầu, tất cả phía sau lưng đều là hàn khí, thần hồn cũng như bị đóng băng rồi nứt vỡ.
"Chẳng nhẽ những lời Doanh Sương nói đều là thật?"
Hắn cũng không phải đồ ngốc, chẳng mấy chốc đã kịp phản ứng.
Trước đó, hắn không nghĩ được rõ ràng, cũng không cân nhắc nhiều như vậy. Bây giờ nghĩ lại, sau khi liên hệ thần sắc sợ hãi của Doanh Sương cùng với hành động của Cố Trường Ca, hắn đã hiểu ra được tất cả.
Doanh Sương không nói sai!
Thì ra tất cả mọi chuyện đều do một mình Cố Trường Ca đứng phía sau điều khiển!
Cố Trường Ca mới thật sự là người kế thừa ma công!
Điều này khiến xương sọ của Thần Hoàng Tử kém chút nổ tung, cảm giác lạnh đến thấu xương. Không ngờ từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
Ngay từ lúc mới bắt đầu, thật ra Cố Trường Ca đã tính kế tất cả mọi người. Cho dù là rất nhiều thế lực đạo thống thì cũng bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Rốt cuộc hắn khủng bố đến mức nào?
Suy nghĩ một chút cũng khiến người ta không rét mà run.
"Ta đã sớm nói rồi mà ngươi lại không tin ta.”
Doanh Sương nôn ra một ngụm máu, bò lên trên mặt đất. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn thầm cười trên nỗi đau của người khác nhưng rất nhanh lại trở nên âm trầm.
"Bây giờ hai ta phải liên thủ với nhau thì mới có cơ hội chạy thoát khỏi tay hắn."
"Nếu không thì hôm nay cả hai ta đều phải chết ở đây."
"Cố Trường Ca, oa…"
Doanh Sương còn muốn nói điều gì đó thì bỗng nhiên khuôn mặt hắn kịch biến rồi miệng phun ra máu tươi.
Không biết từ lúc nào, Cố Trường Ca chợt xuất hiện ở trước mặt hắn rồi lập tức đạp xuống một cước.
Theo tiếng kêu răng rắc, xương cốt của hắn vỡ vụn. Với lực đạo kinh khủng như vậy đánh xuống, thiếu chút nữa là cả người hắn nổ tung.
Tốc độ này nhanh đến mức tựa như hư không tiêu thất.
"Liên thủ ư?"
"Hình như các ngươi không biết tự lượng sức mình thì phải?"
Cố Trường Ca hời hợt cười, trong tay đột nhiên hiện ra ma khí đáng sợ.
Sau một khắc, Bát Hoang Ma Kích hiện ra trong tay hắn, phát ra âm thanh rung động khiến cho bầu trời giống như bị nứt vỡ. Hắn thuận tay chém xuống.
Ánh sáng kinh khủng giống như rơi xuống từ một vũ trụ khác rồi trong chớp mắt lao đến.
Sắc sảo tuyệt thế, không gì không thể phá huỷ, lập tức khiến cho thần sắc Thần Hoàng Tử đột biến, lần nữa xuyên qua ý đồ chống lại của hắn.
Giờ khắc này, hư không đã bị nổ tung. Trong nháy mắt, từ khe hở đáng sợ này tràn ra ngoài cả trăm dặm.
Rất nhiều Tuyệt Âm sinh linh cảm nhận được loại khí tức kinh khủng này, dù là thần chí đã mất, cũng không dám tới gần, vội hoảng hốt chạy trốn.
"Đây chính là sức mạnh liên thủ mà các ngươi nói đến sao?"
"Thật sự là còn không chịu nổi một kích."
Cố Trường Ca tùy ý cười.
Trong hư không xuất hiện đại đạo phù văn màu đen lưu chuyển, hào quang và sương mù dâng lên, hóa thành một Đại Đạo Bảo Bình, buông xuống về phía Thần Hoàng Tử.
Đùng!
Nhưng sau một khắc, sắc mặt của Thần Hoàng Tử đột ngột thay đổi, trong thức hải hiện ra khí tức tuyệt thế.
Hiển hóa ra một thanh Kiếm Thai, ánh sáng màu vàng rực rỡ giống như được đúc thành từ thần kim, huy hoàng sáng chói, nguyên thần ôm lấy kiếm này chém tới.
Dọc đường kiếm hiện ra hư ảnh đáng sợ.
Vũ trụ vỡ ra, ngôi sao sụp đổ, cả thế giới như muốn như muốn vỡ vụn dưới một kiếm này.
Nhưng thần sắc của Cố Trường Ca rất bình thản, đi về phía trước, một luồng kiếm quang dâng lên, vang dội ra tiếng keng keng.
Duyên hoa rửa sạch, tận về hồng trần.
Hết chương 781.