Chương 795. Chúa tể của Luân Hồi Hồ
"Hạo nhi chớ tức giận, sao ngươi lại so đo với một vãn bối làm gì?”
Bên người Sở Hạo, một lão giả tiên phong đạo cốt, tinh thần sáng lạn, râu dài loằng ngoằng, khẽ mỉm cười nói, đồng thời đặt chén trà trong tay xuống.
Đường Uyển đang ngồi đối diện hai người, nghe vậy cũng không nói gì, chẳng qua là cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì nàng cũng không nói rõ được.
Đương nhiên, nàng cũng ước gì Cố Trường Ca có thể chết thảm trong đó, nếu như vậy thì chẳng phải nô ấn có thể mất đi sao?
Gương mặt Sở Hạo lộ ra vẻ tức giận, nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, có chút cười khổ nói:
"Sư thúc, ngươi không hiểu đâu, tên Cố Trường Ca kia phách lối cường thế biết bao, khinh người quá đáng."
"Ngay cả Uyển nhi … haizz…"
Lúc nhắc đến Đường Uyển thì thôi, vừa nhắc đến đã làm hắn nhớ tớ tràng cảnh lúc trước ẩn giấu trong hư không, tận mắt hắn thấy.
Điều này làm hắn hận muốn điên, đã trở thành ác mộng không thể nào xóa bỏ trong thời gian này.
Mỗi khi muốn tiến vào trạng thái tu luyện, luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái, không thể bình tĩnh được.
Nhưng Sở Hạo vẫn không nói với Đường Uyển.
Đường Uyển đương nhiên cũng không biết hắn nói tới cái gì, thuần túy xem như Sở Hạo cảm thấy Đường gia sau lưng nàng bị Cố Trường Ca bắt nạt.
Bởi vì tồn tại nô ấn, bản thân nàng cũng khó có thể làm ra việc phản bội Cố Trường Ca.
Chỉ có thể ở bên cạnh Sở Hạo, thỉnh thoảng nhắc đến việc khuyên giải hắn buông bỏ cừu hận.
Ngoài miệng Sở Hạo đồng ý rất nhanh, nhưng thật ra ở trong lòng đã hận Cố Trường Ca đến thấu xương.
"Hạo nhi đừng vội, mặc dù bối cảnh sau lưng Cố Trường Ca rất đáng sợ nhưng cũng không phải có nghĩa là ngươi không có cơ hội báo thù, đương thời chiến tranh, sau này ngươi thành đạo, đương nhiên cũng không có chỗ của thiên kiêu khác.”
"Cho dù thiên phú Cố Trường Ca có tốt thì hắn có thể hơn được ngươi sao?”
Sau đó, lão giả râu bạc trắng mỉm cười nói, hắn tên là Bạch Dương, chính là sư thúc của Sở Hạo, ở Thái Thượng Động Thiên.
Bình thường đối xử với Sở Hạo vô cùng tốt, tu vi sâu không lường được, đã sớm đột phá Chí Tôn cảnh từ nhiều năm trước.
Sau khi biết Sở Hạo đắc tội với Cố Trường Ca, hắn đã lập tức từ Thái Thượng Động Thiên chạy đến đây, muốn làm chỗ dựa cho Sở Hạo.
Ở trong mắt bọn hắn, hành động của đám thiên kiêu tuổi trẻ giống như Cố Trường Ca chỉ là khoa chân múa tay mà thôi.
Chân chính ảnh hưởng thay đổi cục diện của thượng giới vẫn là cường giả Chí Tôn của các thế lực, trong tất cả đạo thống!
Thậm chí tồn tại được xưng trên cả Chí Tôn!
“Hả? Sao bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ quen thuộc thế nhỉ?”
Lúc này, Đường Uyển bỗng nhiên nhướng mày, vẻ mặt kỳ quái, trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ.
Một hình ảnh rất xa xưa đột nhiên nhanh chóng lướt qua trong đầu nàng.
Nhưng rất mơ hồ, không trọn vẹn, làm cho nàng không thấy rõ lắm.
"Sao vậy, Uyển nhi?"
Vẻ mặt Sở Hạo hơi thay đổi, lo lắng hỏi, hắn tưởng rằng thân thể của nàng không thoải mái.
Nhưng Đường Uyển không trả lời hắn, vẻ mặt nàng có chút hốt hoảng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ lầu các, nhìn xuống phía dưới, giống như muốn tìm gì đó.
Cảm giác vừa rồi tới quá đột ngột, khiến nàng có chút không kịp chuẩn bị.
Thật giống như một người có quan hệ rất thân cận bỗng nhiên xuất hiện.
Hai người xa cách nhau thời gian dài, nhưng giờ lại lần nữa gặp nhau.
Chỉ là trên đường phố chỉ có tu sĩ và sinh linh đi lại, nàng cũng không xác định được người muốn tìm là ai.
Đường Uyển lắc đầu, rất nhanh quay trở lại, nhưng nàng nghĩ nghĩ vẫn nghi ngờ hỏi, "Hạo ca ca, ngươi tin tưởng Luân Hồi kiếp trước sao?"
Sở Hạo nghe vậy thì hơi sửng sốt, bị vấn đề này của Đường Uyển khiến cho tinh thần hoảng hốt, cũng không biết trả lời như thế nào
Vì sao nàng lại đột nhiên hỏi như vậy, vừa chú ý tới cái gì sao?
"Luân Hồi kiếp trước, đương nhiên là có rồi.”
"San bằng Luân Hồi, biển cả thành tro."
"Rất nhiều thiên kiêu, có không ít người đều là mang theo túc tuệ kiếp trước mà sinh, chuyện này cũng không phải quá kỳ quái."
"Giống như Hạo nhi, kiếp trước tuyệt đối là một nhân vật không tầm thường, chỉ là bởi vì đủ loại quan hệ nên chưa thể thức tỉnh trí nhớ kiếp trước. Thượng giới rộng lớn mênh mông, thật ra tu sĩ có thể thức tỉnh trí nhớ kiếp trước ít càng thêm ít, vô cùng hiếm thấy.”
Lúc này, ngược lại là Bạch Dương khẽ cười, trả lời.
Đường Uyển cái hiểu cái không gật đầu.
Sở Hạo nhướng mày, trong lòng sinh ra một cảm giác bất an, vì sao Đường Uyển lại đột nhiên nói như vậy?
"Nữ tử vừa rồi, không nhầm đâu!”
"Tuyệt đối là Uyển nhi! Thật đúng như Tử Dương sư đệ nói, nàng cũng chuyển thế đến thời đại này."
"Quá tốt rồi, ở kiếp trước ta thua thiệt nàng, một thế này rốt cục có thể bù đắp lại. Ông trời không tệ với ta!"
Giờ phút này, cách lầu các đám người Sở Hạo, Đường Uyển không xa.
Bên trong cửa ngõ có một nam tử dáng người trung đẳng, khuôn mặt bình thường đang kích động hưng phấn nắm chặt hai tay, thì thào nói.
Chính là đại sư huynh trở về từ cửu thiên, bị xem như kỳ thạch, sau đó bị các trưởng lão của Chân Tiên thư viện đá ra.
Tần Vô Nhai.
Từ chỗ sư đệ Tử Dương Thiên Quân, hắn biết được Cố Tiên Nhi chưa từng thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, thế là chủ động đi Luân Hồi hồ, đến đó lấy nước.
Luân Hồi Hồ chính là một nơi cấm địa của thượng giới, vô cùng nguy hiểm, Chí Tôn cũng không dám tùy tiện đến đó.
Bởi vì nơi đó liên quan đến chân lý sinh mệnh, áo nghĩa luân hồi.
Nước trong Luân Hồi Hồ có thể trợ giúp nhớ lại kí ức kiếp trước.
Mặc dù tin đồn này có chút doạ người, nhưng ít nhiều gì cũng chứng minh chỗ thần dị, chuyến đi Luân Hồi này, Tần Vô Nhai tốn rất nhiều tâm tư, lúc này mới có được một bình nhỏ chứa nước Luân Hồi hồ.
Mà đó là hắn thông qua một món thần vật ở trong cửu thiên, trao đổi với chúa tể trong Luân Hồi Hồ.
Sau đó, hắn ngựa không dừng vó chạy về, biết được sư đệ Tử Dương Thiên Quân đang ở Huyền Vũ cổ quốc, tính đoàn tụ với hắn.
Thế nhưng Tần Vô Nhai thật sự là không ngờ, hắn có thể ở đây gặp được nữ tử giống hệt với đạo lữ kiếp trước của hắn.
Chuyện này đối với hắn chính là dùng niềm vui bất ngờ cũng khó có thể hình dung.
Hết chương 795.