Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Chương 15: Lúc đầu không cần rút kiếm

Chương 15: Lúc đầu không cần rút kiếm
Bạch Phỉ Nhi đây chẳng phải là cố ý gây chuyện sao!?
Tông tộc thi đấu này vốn là đại sự trọng yếu nhất của Bạch gia, Bạch Phỉ Nhi này đã là phế vật, dù vẫn là con gái tộc trưởng, nhưng nàng đã bị gả đi xa, trở về thì trở về đi, kết quả lại khiêu khích Bạch Hạo Hiên và Bạch Mị ngay trên trận chung kết thi đấu, còn nói "Hai người các ngươi cùng tiến lên", đây chẳng phải là rõ ràng muốn quấy rối sao!?
Làm thành như vậy, chẳng phải khiến cho mọi người chê cười Bạch gia sao?
"Bạch Phỉ Nhi, ngươi điên rồi à? Đây là tông tộc thi đấu, ngươi mau im ngay!" Trưởng lão kia vội vàng muốn Bạch Phỉ Nhi ngậm miệng, nhưng lại không dám ra tay với nàng, dù sao cũng là con gái tộc trưởng, chỉ là hắn thân là trọng tài, giờ ở giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nhưng Bạch Phỉ Nhi lại làm như mắt điếc tai ngơ, ngược lại châm chọc khiêu khích: "Nơi này không liên quan gì tới ngươi, lui sang một bên!"
Trưởng lão lửa giận ngập trời, hết lần này tới lần khác không thể phát tác được. Ông dù là một trưởng bối, lúc này càng nên biểu hiện trầm ổn, nếu không ông mất mặt, còn khó coi hơn so với đám tiểu bối này.
Bạch Mị và Bạch Hạo Hiên nhìn nhau, đáy mắt đều bùng lên chiến ý hừng hực.
Tông tộc thi đấu lần này, vốn dĩ vô luận ai thắng, đều có thể đoạt được vô số vinh dự, không chỉ gia tộc tài nguyên sẽ dồn về phía họ, thậm chí còn có trận thi đấu hoàng triều sau đó, nhưng giờ Bạch Phỉ Nhi vừa trở về, bọn họ vẫn bị nàng đè ép!
Quả là sỉ nhục! Đúng là xưa đâu bằng nay!
Bọn họ mới là những thiên tài lẽ ra được gia tộc coi trọng! Chứ không phải Bạch Phỉ Nhi đã biến thành phế vật, mà vẫn còn dám phát ngôn bừa bãi như vậy!
"Bạch Phỉ Nhi, hôm nay ta nhất định khiến ngươi hối hận!" Bạch Hạo Hiên nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Mị cũng cười lạnh một tiếng: "Bạch Phỉ Nhi, ta sẽ khiến ngươi quỳ gối trước mặt ta, cầu ta tha cho ngươi! Nhưng trước đó, ta muốn phế đi cái mặt của ngươi trước đã!"
Hai người vừa dứt lời, liền cùng nhau đánh về phía Bạch Phỉ Nhi.
Theo họ nghĩ, đây quả thực là một trận chiến không chút huyền niệm.
Bạch Phỉ Nhi kia, giờ chắc tu vi đã suy giảm đến chỉ còn Luyện Khí kỳ, còn hai người bọn họ đều là Kết Đan cửu trọng, chỉ cách Nguyên Anh kỳ một bước chân mà thôi, tùy tiện một chiêu của họ, cũng đủ để khiến nàng thịt nát xương tan, dù nàng có pháp bảo hộ thân, cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Hai cỗ khí tức cường hãn ầm ầm bộc phát, hóa thành cương phong thực chất gào thét mà ra!
Bạch Mị vung hắc giản, đánh thẳng về phía mặt Bạch Phỉ Nhi, còn Bạch Hạo Hiên thì càng âm hiểm, chuyên đánh lén.
Nhưng trong mắt Bạch Phỉ Nhi, hai người bọn họ ra tay... quả thực là chậm chạp đến cực điểm!
Hai người này, căn bản không đủ tư cách làm đối thủ của nàng.
Nàng thậm chí không cần rút kiếm.
Chuôi "Sương Tâm" này chính là Thánh phẩm thần binh, nàng có kiếm này, dù đối phó tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, cũng đủ sức đánh một trận, đối phó hai người này, tay không là đủ.
"Hừ, chỉ là Kết Đan, cũng dám làm càn trước mặt ta?"
"Các ngươi quên ta là ai rồi sao!"
Đôi mắt đẹp của Bạch Phỉ Nhi giận trừng, nàng ngọc thủ ngang nhiên đánh ra, chỉ thấy chưởng ảnh như bài sơn đảo hải, trong chớp mắt ép về phía Bạch Hạo Hiên và Bạch Mị!
"Phốc thử ——!"
Một tràng âm thanh thổ huyết vang lên, chiêu pháp thẳng tiến không lùi của Bạch Hạo Hiên và Bạch Mị lập tức vỡ vụn, cả hai đều phun ra máu tươi, bay ngược ra ngoài!
Một chiêu thất bại!
"Sao lại thế!?"
Bạch Hạo Hiên chống ngân thương lảo đảo đứng lên, sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc thất sắc, không thể tin trừng lớn mắt!
Về phần Bạch Mị, chiêu vừa rồi của Bạch Phỉ Nhi đặc biệt nhắm vào nàng, kình khí sắc bén như kiếm, khi nàng ta rơi xuống đất, không chỉ váy áo vỡ vụn, mà trên mặt cũng có thêm mấy vết máu, dù không đến mức mặt mày tèm lem quá khó nhìn, nhưng nàng bị thương còn nặng hơn Bạch Hạo Hiên.
Đám người trên diễn võ trường càng xôn xao một mảnh!
Đây là tình huống gì!
Hai thiên kiêu vừa rồi còn khí thế hung hăng, vậy mà chớp mắt đã bại!
Một chưởng của Bạch Phỉ Nhi lại kinh khủng đến vậy! Nhưng điều này không thể nào, ai cũng biết nàng trúng cổ độc, tu vi mất hết, sao có thể trở về được?
Lẽ nào...
Giữa sân đột nhiên có người vỗ đùi, nói: "Ta đã bảo, khó trách nàng biến mất lâu như vậy, bề ngoài nói là bị gả đi xa, nhưng thật ra là đi tìm cách khôi phục tu vi!"
"Nói phải đấy, Bạch Phỉ Nhi sao có thể ngồi nhìn tu vi của mình biến mất hoàn toàn, nhất định là ra ngoài tìm cơ hội khôi phục lực lượng!"
Rất nhiều đệ tử Bạch gia nghĩ như vậy, thật ra là vì họ căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra với Bạch Phỉ Nhi, chỉ là lời đồn lan truyền quá rộng mà thôi, căn bản không rõ, thật ra Bạch Phỉ Nhi trúng độc, đừng nói Bạch gia, ngay cả Nhật Viêm hoàng triều cũng không có cách nào giúp nàng.
Họ chỉ cho rằng, Bạch Phỉ Nhi đã mất tu vi, rồi nàng tìm lại được mà thôi.
Nhưng đối với Bạch Hạo Hiên và Bạch Mị, đó quả là chuyện hoang đường!
Nhất là Bạch Mị, nàng hết sức rõ ràng Bạch Phỉ Nhi trúng cổ độc, và biết, muốn chữa trị cho Bạch Phỉ Nhi, người luyện được "Tinh Nguyệt Thần Thủy" trên đời này chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Bạch gia, căn bản không mời được cường giả như vậy, ngay cả dược liệu quý giá cũng không kiếm được.
Vậy nên Bạch Phỉ Nhi biến thành phế nhân đã là kết cục cố định rồi!
Nhưng vì sao, giờ nàng lại có thể ngay cả kiếm cũng không rút ra, mà đánh ngã hai người họ xuống đất?
"Thật là phế vật."
Bạch Phỉ Nhi hơi híp mắt, trong mắt lóe lên hàn quang nguy hiểm, nàng cất bước đi tới, từng bước một tới gần.
Bạch Mị cảm nhận được sự đau đớn trên mặt, hốc mắt đỏ bừng, thần trí dường như đã có chút không tỉnh táo, nàng hung tợn trừng Bạch Phỉ Nhi, hét lớn: "Bạch Phỉ Nhi, ngươi dựa vào cái gì!?"
Không, nhất định là giả!
Nàng chắc chắn không khôi phục tu vi, nhất định là dùng pháp khí gì đó!
Nàng ta giỏi nhất là kiếm, sao có thể không rút kiếm chứ!
"Ta muốn giết ngươi!"
Nàng điên cuồng gào thét, từ dưới đất nhảy dựng lên, vung hắc giản lao tới, bộ dạng tóc tai bù xù, khiến người ta nhìn mà ngao ngán.
Bạch Phỉ Nhi lạnh lùng đối mặt.
"Điên rồi sao?"
Nàng lắc đầu, lại ra tay lần nữa.
Nàng vung một bàn tay, Bạch Mị trực tiếp bay ngược, ném xuống dưới lôi đài, máu me đầy mặt, nửa ngày không đứng dậy được.
Lại một lần nữa, một chưởng bại địch!
Xung quanh yên tĩnh.
Bạch Mị cả người chật vật ngã lăn trên đất, khóe miệng dính đầy tơ máu, trông vô cùng thê thảm.
"A a a! Ngươi vậy mà khôi phục thật rồi!"
"Sao có thể!?"
"Ta không tin, ta không phục!"
Bạch Mị cuồng loạn tru lên, trong mắt bắn ra quang mang oán hận nồng đậm.
Ngọn lửa ghen ghét như muốn thiêu đốt nàng thành tro bụi, Bạch Mị gào thét, hai mắt đỏ ngầu, phảng phất đã mất lý trí, nàng lấy ra một viên đan dược từ trong ngực, nhét loạn xạ vào miệng, liều mạng thôi động linh lực trong cơ thể, khiến toàn thân linh lực tăng vọt.
"Ngươi con tiện nhân này, chết đi!"
Nàng đột nhiên xông lên, cầm trường giản trong tay, lại lần nữa đâm về phía Bạch Phỉ Nhi!
Giờ khắc này, lực lượng của nàng bạo tăng gấp mấy lần! Tốc độ cũng nhanh hơn mấy lần! Chân khí trên thân dao động, gần như trong nháy mắt đã phá vỡ để tiến vào Nguyên Anh kỳ!
Viên đan dược mà Bạch Mị ăn vào có thể tạm thời tăng vọt tu vi, nhưng tác dụng phụ của nó lại mang tính hủy diệt.
Đương nhiên, dù có ăn đan dược, thì sao có thể uy hiếp được Bạch Phỉ Nhi?
Có lẽ, chỉ là để nàng nảy ra ý định rút kiếm.
Bạch Phỉ Nhi cười lạnh, nắm chặt chuôi kiếm, nhẹ nhàng kích thích vỏ kiếm.
Đinh linh.
Một tràng âm thanh êm tai vang lên.
Ngay sau đó, băng nhận sáng như tuyết xuất hiện trước mắt mọi người.
Một vòng quang hoa lóa mắt nở rộ từ thân kiếm, chói mắt, huyễn thải, mỹ lệ... Nó tựa như vầng Húc Dương vừa lên, khiến người say mê, rung động, cúng bái.
Xoát xoát xoát!
Linh lực bốn phía như thủy triều tuôn về mũi kiếm, thân thể nàng ngạo nghễ đứng tại chỗ, không nhiễm trần thế, tựa như trích tiên lâm phàm!
Lần này, không chỉ đám đệ tử Bạch gia, mà ngay cả các trưởng lão, và cả những tân khách tu vi cao được mời đến, lúc này đều đứng bật dậy, mặt mày kinh trệ, nhìn chuôi nhuyễn kiếm trong tay Bạch Phỉ Nhi, tròng mắt suýt rớt ra ngoài.
"Đó là Thánh phẩm thần binh!"
"Sao có thể! Vì sao nàng lại có một thanh kiếm như vậy?"
Họ kiến thức rộng rãi, vừa nhìn thấy chuôi kiếm này trong tay Bạch Phỉ Nhi, chỉ cần cảm nhận được ý thế hùng hậu trên lưỡi kiếm, họ đã biết đó là binh khí như thế nào.
Nhưng Bạch Phỉ Nhi bỏ ngoài tai những âm thanh này.
Nàng cầm kiếm, nhẹ nhàng vạch về phía trước.
Xoẹt!
Trường giản mà Bạch Mị giơ cao, vận sức chờ phát động, lập tức đứt gãy như đậu hũ!
Kiếm thế sương lạnh tuyết bay, thuận thế chém xuống giản thân!
"A ——"
Bạch Mị thê lương thét lên, kiếm thế xung kích lên người nàng, đánh nàng xuống dưới mặt diễn võ trường, ngất đi.
Bạch Phỉ Nhi cuối cùng vẫn lưu thủ, dù sao Bạch Mị là người cùng họ hàng với nàng, và dù nàng ta đáng ghét đến đâu, vẫn là đệ tử Bạch gia, không thể giết nàng ngay trên diễn võ trường này được.
"Ngươi, ngươi..."
Nàng từ trên cao nhìn xuống Bạch Mị, sau đó đi đến trước mặt Bạch Hạo Hiên. Lúc này trong lòng Bạch Hạo Hiên chỉ có e ngại, hắn thậm chí không có cái gan điên cuồng như Bạch Mị để ra tay với nàng.
Ánh mắt nàng đạm mạc, giọng nói băng lãnh: "Nhớ kỹ ta, nếu còn tái phạm, nhất định chém!"
Nói xong, nàng cất bước, đi thẳng ra ngoài, không chút lưu luyến.
Đám người ngơ ngác nhìn theo nàng, có cảm giác hoảng hốt.
Chỉ có một người, lộ ra chút biểu lộ hứng thú.
"Con gái tộc trưởng Bạch gia, xem ra là một nữ tử có cá tính mạnh mẽ."
Người mở miệng, là vị giai nhân trẻ tuổi đeo mạng che mặt ngồi bên cạnh tộc trưởng Bạch gia, Bạch Thiên Sơn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất