Chương 27: Vẫn là đa tạ Cố tiền bối a!
Bên trong căn y quán này, tất cả mọi thứ đều nhìn như phổ thông, nhưng kỳ thật xác thực rất đỗi bình thường -- đây là ý nghĩ của Mộng Y Nhu.
Những bảo vật chân chính khiến người ta kinh ngạc, kỳ thật đều ở trên người Cố tiền bối.
Nhưng quyển sách này... Không chỉ Mộng Y Nhu, ngay cả Bạch Phỉ Nhi khi nhìn thấy cũng thoáng bị hấp dẫn một chút, bởi vì trên phong bì quyển sách viết bốn chữ lớn «Hồng Mông Dược Điển».
"Hồng Mông Dược Điển? Đó là vật gì?"
Trong lòng Bạch Phỉ Nhi mặc dù có chút lo lắng, nhưng nàng không dám lật quyển sách kia. Nàng không biết đó là vật gì, đồ vật của Cố tiền bối không nên tùy tiện động vào, chẳng phải vừa rồi Mộng Y Nhu đã động vào và bị bắt tại chỗ rồi sao?
Nàng không muốn xảy ra tình huống gì có thể chọc giận Cố tiền bối, dù sao Cố tiền bối đối đãi nàng không tệ.
"Hồng Mông Dược Điển... Vật này thật sự tồn tại sao?"
Mộng Y Nhu so với nàng càng hiểu biết, nghe được nàng đọc ra cái tên ấy trong nháy mắt, sắc mặt liền thay đổi.
Bạch Phỉ Nhi không hiểu hỏi nàng: "Ngươi biết?"
Mộng Y Nhu mím môi một cái, thấp giọng nói: "Ta từng nghe sư tôn nhắc qua, nghe nói vào thượng cổ thái hư thời kì, từng có một vị 'Y Tiên' sáng tác Hồng Mông Dược Điển, cũng dùng nó để chứng đạo, lập nên uy danh hiển hách. Chỉ tiếc về sau vật này không biết tung tích... Chẳng lẽ, quyển sách này chính là Hồng Mông Dược Điển kia?"
Hồng Mông Dược Điển là một truyền thuyết trong thế gian, cũng là "truyền thuyết" mà các luyện dược sư chưa từng từ bỏ tìm kiếm. Đương nhiên, không ai tìm được, thái hư thời kì cách hiện thế đã trăm vạn năm lâu, báu vật vô giá bực này từng có vô số người tìm kiếm.
Mộng Y Nhu không biết Hồng Mông Dược Điển có thật sự thần kỳ như lời đồn hay không, nhưng sư phụ của nàng từng nói chuyện về nó vài lần. Nàng nhớ rõ sư phụ đã nói, Hồng Mông Dược Điển tuy do Y Tiên sáng tác, lại ẩn chứa bí mật của thiên địa tạo hóa, không phải người có đại cơ duyên, đại nghị lực thì không thể nhìn thấy.
"Cái này..."
Mộng Y Nhu nhìn quyển sách cũ kỹ, bình thường không có gì lạ, do dự nhìn Bạch Phỉ Nhi một chút.
Không được, thứ này, muốn làm ngơ, quá khó khăn!
Nàng say mê thuật luyện dược, bây giờ lại có khả năng nhìn thấy báu vật vô giá trong truyền thuyết. Mặc dù thật giả khó nói, dù Cố tiền bối lợi hại như vậy, nhưng loại vật này có thật hay không, cũng khó mà nói.
Sau đó, Mộng Y Nhu hạ quyết tâm.
Nàng chậm rãi tiến lại gần, ngọc thủ cực kỳ chậm rãi, sắp chạm đến phong bì quyển sách.
Sau đó, một cỗ lực lượng khổng lồ trong nháy mắt ập tới!
Mộng Y Nhu vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng mặt dây chuyền nàng đeo trên cổ trong chớp mắt im ắng vỡ vụn, nhưng cỗ lực lượng kia vẫn không ngừng kéo đến. Lúc này, một con mèo màu bạc đột nhiên xuất hiện, nó nhảy lên quyển sách, vuốt mèo vung lên, liền đánh tay Mộng Y Nhu sang một bên.
Mộng Y Nhu ôm tay kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
"Meo ô ~"
Tô Cẩn Tịch lười biếng ngáp một cái, nhìn Mộng Y Nhu với ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
"Thật không biết trời cao đất rộng, chỉ là tu vi Xuất Khiếu kỳ, cũng dám mơ ước thứ thần vật bực này."
Nàng uống xong chén thuốc kia, đang nằm trên đỉnh tủ thuốc trong phòng nghỉ ngơi, luyện hóa dược lực, ai ngờ hai tiểu cô nương vô tri này lại dám đụng vào quyển «Hồng Mông Dược Điển» kia! Nếu không phải nàng xuất thủ kịp thời, Mộng Y Nhu này hẳn đã bị lực lượng của dược điển ép thành bột mịn rồi!
Bạch Phỉ Nhi thấy Tô Cẩn Tịch, lập tức nhận ra đây là Cửu Mệnh Yêu Miêu được Cố tiền bối coi là sủng vật nuôi, sợ hãi nói: "Đa tạ yêu Miêu tiền bối ân cứu mạng!"
Vừa rồi nàng chỉ cảm nhận được một tia dư ba nhẹ nhất từ Hồng Mông Dược Điển, đã suýt nữa khiến toàn thân nàng bạo liệt. Nếu không có con yêu mèo này cứu kịp thời, nàng đã phải bỏ mạng.
"Cái gì mà yêu Miêu tiền bối! Ta tên là Tô Cẩn Tịch, đại trưởng lão của Cửu Mệnh Yêu Miêu nhất tộc, hai người các ngươi không lớn không nhỏ."
Tô Cẩn Tịch giương nanh múa vuốt nói.
"Quyển kia... Thật là «Hồng Mông Dược Điển»!"
Mộng Y Nhu vẫn còn kinh hãi, mặt dây chuyền trên cổ nàng là pháp bảo hộ thân Thánh phẩm, có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nhưng mặt dây chuyền này lại vỡ vụn như đồ phàm chỉ trong khoảnh khắc. May mắn có Cửu Mệnh Yêu Miêu này xuất thủ ngăn cản, nếu không nàng chỉ sợ đã chết thảm không nỡ nhìn.
Chính vì thế, quyển dược điển này chắc chắn là thật!
"Ngươi là đệ tử của cung chủ Khuynh Y thần cung?"
Tô Cẩn Tịch bước những bước chân mèo uyển chuyển, ung dung tiến đến trước mặt Mộng Y Nhu, khẽ ngẩng đầu.
"Đúng vậy, không biết Cẩn Tịch tiền bối..."
"Đừng để ý, không nên thăm dò, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Cũng may chủ nhân dặn ta chú ý, nếu không hai người các ngươi giờ đã tan xương nát thịt! Còn không mau lui ra, ở đây quấy rầy ta nghỉ ngơi, lát nữa ta cắn đứt đầu các ngươi!"
Tô Cẩn Tịch nhe cái miệng mèo, răng nanh sắc nhọn ở giữa lóe lên ánh lạnh, khí thế bức người.
Mộng Y Nhu và Bạch Phỉ Nhi lập tức liên tục xin lỗi, rồi tông cửa xông ra ngoài.
"Hừ, hai con nhóc ranh."
Tô Cẩn Tịch vẫy vẫy đuôi, liếc nhìn quyển «Hồng Mông Dược Điển», nhịn được ý nghĩ lật giở phong bì, nhảy lên tủ thuốc, tiếp tục nghỉ ngơi.
...
Hai người chạy nhanh như chớp, gần như chạy thẳng ra khỏi Thanh Mộc thành, lúc này đang ở trong rừng ngoại ô ngoài thành, các nàng dừng lại.
Mộng Y Nhu vẫn còn kinh hãi, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dốc nói: "Con yêu mèo kia... Nàng nói nàng là đại trưởng lão Tô Cẩn Tịch của Cửu Mệnh Yêu Miêu nhất tộc?"
Bạch Phỉ Nhi cũng tái mét mặt: "Nàng đã nói như vậy..."
"Ừm..."
Mộng Y Nhu gật đầu, chợt nghĩ ra điều gì: "Không đúng!"
"Vài ngày trước, bên yêu tộc có tin tức nói, đại trưởng lão của Cửu Mệnh Yêu Miêu tộc, khi xung kích Đại Thừa kỳ, vì không chống lại được lôi kiếp mà thân tử đạo tiêu!"
Chuyện này ồn ào xôn xao, mọi người đều biết, Mộng Y Nhu tuy không chú ý chuyện của yêu tộc, nhưng không khỏi nghe được những lời đồn đại này.
"A?!"
Bạch Phỉ Nhi lập tức sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng nói: "Vậy con Cửu Mệnh Yêu Miêu chúng ta vừa thấy có lẽ là..."
Mộng Y Nhu rất tán thành: "Hẳn là, chính là vị đại trưởng lão đó! Nàng còn sống, nhưng bây giờ lại ở bên cạnh Cố tiền bối... Chuyện này, nhất định có bí mật gì đó!"
Nhưng có bí mật gì, cũng không đến lượt nàng quản.
Chuyện của yêu tộc, nhân tộc bớt can thiệp vào thì hơn, vị Vạn Yêu Hoàng kia rất không thích loài người.
Quan trọng hơn vẫn là quyển «Hồng Mông Dược Điển» kia và ba viên đan dược Bát phẩm mới ra lò trong tay nàng.
Thế gian lại có ẩn thế đại năng như vậy, y thuật siêu tuyệt. Chỉ cần xem hắn luyện dược, tu vi của mình đã đột nhiên chạm đến bình cảnh, còn thuật luyện dược của nàng, tựa hồ cũng sắp đột phá!
"Phỉ Nhi cô nương, ta có chuyện quan trọng, muốn về Khuynh Y thần cung trước, ân tình tối nay ta sẽ không quên, sau này, ngươi và ta là bằng hữu."
Mộng Y Nhu trịnh trọng nói.
Tuy rằng "cơ duyên" này là do Cố tiền bối ban cho, nhưng nếu không có Bạch Phỉ Nhi dẫn đường chỉ lối, sao nàng có thể tìm tới đây?
Vả lại, nhìn tình hình này, Cố tiền bối còn tặng cho đại tiểu thư nhà Bạch gia một thanh thần binh Thánh phẩm, rõ ràng là coi trọng thiên phú của nàng, muốn bồi dưỡng! Đã như vậy, chi bằng nhận quan hệ, sau này ắt có lợi.
Bạch Phỉ Nhi ngẩn người một chút, sau đó mừng rỡ khôn nguôi, lập tức đồng ý.
Nàng có thể kết giao bằng hữu với Thánh nữ của Khuynh Y thần cung, đó là chuyện trước kia nàng không dám nghĩ tới.
Vẫn là đa tạ Cố tiền bối a!