Ta Chỉ Là Một Phàm Nhân, Vì Cái Gì Các Ngươi Đều Phụng Ta Làm Thánh

Chương 32: Giả thần giả quỷ, gặp nhiều, không có ý nghĩa.

Chương 32: Giả thần giả quỷ, gặp nhiều, không có ý nghĩa.
Đêm đã khuya.
Cố Hoành lặng lẽ xuyên qua khu rừng rậm rạp, hướng sâu vào bên trong sườn núi đen kịt một màu.
Đi được một đoạn, hắn dừng lại.
Tại nơi sâu thẳm của khu rừng rậm, có một cái hang động khổng lồ, xung quanh tràn ngập sương mù dày đặc, mơ hồ có thể thấy một tia sáng từ trong hang động hắt ra.
"Ừm? Thảo nào ta cảm thấy nơi này có gì đó không ổn..."
Cố Hoành nhíu mày, thầm nghĩ ngọn núi cô độc này nằm giữa rừng rậm, trong núi lại còn có một cái sơn động thần bí... Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "cơ duyên"?
Hắn đã không ít lần nghe được những câu chuyện về mấy gã tán tu nghèo túng nhảy xuống vực tìm đường sống, kết quả tìm được cơ duyên của mình dưới đáy vực, sau đó một bước lên mây. Những câu chuyện như vậy nghe mãi không hết, nhưng thật giả ra sao, hắn chỉ là một phàm nhân, làm sao kiểm chứng được?
Nhưng mà...
Chuyện này lại xảy ra với hắn?
Lẽ nào, hóa ra không phải hắn không thể trở thành người tu luyện, mà là "cơ duyên" chưa tới, bây giờ chẳng lẽ đã đến rồi sao?
Tiểu Tịch cọ đến đứng bên cạnh hắn, cái đuôi dựng thẳng lên cao, đôi mắt tròn xoe như hai hạt đậu đỏ nhìn chằm chằm vào cái hang động khổng lồ.
Nơi này có gì đó quái dị.
Bởi vì Tô Cẩn Tịch có thể cảm nhận rõ ràng, bên ngoài hang động này, có một đạo kiếm ý vô cùng ngưng thực chắn ngang, giống như một bức tường cao không thể vượt qua. Bất cứ ai dám tiến tới, kẻ đó sẽ bị chém nát!
Nàng là tu vi Độ Kiếp kỳ thập trọng, nhưng khi đối mặt với bức tường kiếm ý vô hình mà hữu hình kia, nàng chỉ cảm thấy mình nhỏ bé như hạt cát. Nếu dám tùy tiện chạm vào, chắc chắn sẽ chết!
Hơn nữa, nàng phát hiện kiếm ý này dường như có chút tổn hại, để cho linh khí từ trong sơn động tràn ra một tia. Tia linh khí này căn bản không đủ để ảnh hưởng đến thiên địa, nhưng đủ để ảnh hưởng đến nồng độ linh khí trong vòng trăm bước quanh sơn động!
Thảo nào, con Thổ Mãng vảy đen kia rõ ràng chỉ là yêu thú Tứ phẩm, mà thực lực lại tương đương với yêu thú Lục phẩm khác.
Chắc chắn là con mãng đó sống gần sơn động này, "nhà ở ven hồ, hưởng trước ánh trăng".
Nhưng Tô Cẩn Tịch không thể vượt qua được sự ngăn cản của đạo kiếm ý kia, chỉ có thể quay về tìm Cố Hoành.
Bởi vì sức mạnh hiển hiện trên bức tường kiếm ý này vượt xa khỏi sự lý giải của Tô Cẩn Tịch. Nàng dù sao cũng là một đại yêu đã sống mấy ngàn năm, nhưng bây giờ lại có một sức mạnh mà ngay cả nàng cũng chưa từng thấy qua xuất hiện ở đây?
Vậy thì có thể nó đã được lưu lại từ rất xa xưa...
Thậm chí có khả năng, đây là do một vị đại năng cứu cực thời thượng cổ thái hư lưu lại!
Cố Hoành ngồi xuống, vỗ vỗ Tiểu Tịch, "Ta vào trong thăm dò một chút, ngươi ngoan ngoãn ở đây, không được chạy lung tung, biết không?"
"Meo..."
Tiểu Tịch có chút không tình nguyện kêu lên.
Nhưng nàng đã hiểu ý của hắn, cứ thế nằm xuống, dùng móng vuốt mèo nghịch nghịch mặt, xem ra là không có ý định động đậy.
"Meo ô ~"
Âm thanh nhỏ nhẹ, ngọt ngào.
Cố Hoành hài lòng, đặt nàng lên tảng đá, quay người bước vào hang động.
Tô Cẩn Tịch liền nhìn Cố Hoành từng bước một tiến gần đến hang động kia, càng lúc càng gần sự ngăn cách vô hình do đạo kiếm ý kia tạo ra...
"Ừm!?"
Hắn cứ thế tiến vào.
Trong mắt Tô Cẩn Tịch, trên người Cố Hoành có một đạo kim quang huyền diệu, mạnh mẽ hơn, trực tiếp khiến bức tường kiếm ý nhanh chóng lùi lại, chừa ra một khoảng trống vừa đủ cho hắn đi qua, và thế là, Cố Hoành không hề bị tổn hại gì mà tiến vào trong hang động.
"...Còn có thể như vậy sao?"
Tô Cẩn Tịch trợn tròn mắt mèo.
Hắn mạnh đến mức có thể khiến đạo kiếm ý đó vòng qua hắn sao!?
Xem ra mình đánh giá thực lực của hắn vẫn còn sai lệch rất lớn.
Cố Hoành từng bước đi vào sâu trong hang động, sau khi đi xuống một đoạn cầu thang dài dằng dặc, hắn đến đích.
"Trong ngọn núi này, vậy mà lại ẩn giấu một tòa cung điện?"
Nơi hắn đang đứng là bên trong ngọn núi cô sơn này, cả ngọn núi dường như đã bị khoét rỗng một phần lớn, và bây giờ, hắn đứng trong một cái cung huyệt giữa ngọn núi. Trước mắt hắn là một tòa đại điện cổ xưa đổ nát!
Đại điện này trông có vẻ đã tồn tại mấy ngàn năm, nhưng dù vậy, cũng không che giấu được vẻ hoa mỹ và trang nghiêm vốn có.
Xung quanh cung huyệt đều là cảnh tượng đổ nát thê lương, rêu xanh phủ kín, cho thấy quá khứ huy hoàng của nó.
Ở cổng đại điện, dựng sừng sững một tấm bia đá màu đen cao nửa người, những văn tự khắc trên bia đã bị năm tháng bào mòn gần như biến mất, nhưng Cố Hoành vẫn đọc được hai ba chữ.
"...Đế chi lăng mộ?"
"Nguyện chủ ta bình yên an nghỉ, đợi ngày sau..."
Hắn tiến lại gần cẩn thận phân biệt, mới miễn cưỡng thấy rõ những con chữ trên bia.
Cố Hoành lập tức nhíu mày.
Lăng mộ của một vị Đế Hoàng nào đó? Nhưng dòng chữ đầu tiên đã bị mài mòn mất, hiện tại sợ là không thể xác định được ngôi mộ này thuộc về ai.
Dòng chữ này, thoạt nhìn như do một vị thần tử trung thành tuyệt đối bên cạnh vị Đế Hoàng kia khắc xuống.
Cố Hoành nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn cánh cửa chính của cung điện, cánh cửa bằng đồng xanh đã sớm bị ăn mòn gỉ nát, bên trong chỉ vọng ra những đợt gió lạnh lẽo. Hắn hít sâu một hơi, đang chuẩn bị bước vào xem xét thì bỗng nhiên, bước chân hắn dừng lại.
Hắn cảm nhận được những dao động bất thường từ phía sau lưng.
Con ngươi Cố Hoành run lên, lập tức xoay người lại –
"Hô hô..."
Thần hồn nát thần tính!
Một đạo quỷ ảnh nhợt nhạt mơ hồ đột ngột hiện ra trong ngôi mộ cổ này, trong hốc mắt trống rỗng của nó bốc lên ngọn lửa màu xanh u ám, dữ tợn lao về phía Cố Hoành!
"Mẹ kiếp, cái thứ quỷ gì!"
Cố Hoành giật mình kinh hãi, tim gan run rẩy. Thấy quỷ ảnh lao tới, hắn vội vàng nghiêng người tránh né, quỷ ảnh đánh hụt, ngưng lại giữa không trung.
"Gã này... thế mà có thể né tránh công kích của ta?"
Quỷ ảnh trong lòng cũng hơi kinh ngạc, bởi vì hắn cho rằng, tên này chỉ là vô tình xông vào lăng mộ của chủ nhân hắn, hơn nữa không có chút khí tức nào, chỉ là một phàm nhân mà thôi.
Phàm là kẻ xông vào nơi này, đều đáng chết.
Trước khi chết, hắn chỉ là một sợi lông tơ không đáng gì dưới chân vị vinh chủ, nhưng bây giờ, hắn lại là người duy nhất canh giữ lăng mộ này. Lúc còn sống, hắn có tu vi Đại Thừa kỳ, bây giờ có lẽ đã hao tổn rất nhiều, nhưng đối phó với một phàm nhân, chắc là thừa sức!
Thế là, quỷ ảnh lại lần nữa lao ra!
"Mặc kệ ngươi là con quỷ xui xẻo nào, ta tuyệt đối không để ngươi quấy rầy sự thanh tịnh của chủ ta!"
Hắn nghĩ bụng, muốn xé xác tên phàm nhân ngu xuẩn kia thành trăm mảnh!
"Cút xa một chút, hù dọa ai đấy!"
Sau cơn kinh hãi ban đầu, Cố Hoành giờ không còn quá sợ hãi nữa, bởi vì cái thứ này trông chẳng có chút uy hiếp nào. Chẳng qua chỉ là một bóng ma giả thần giả quỷ. Trước đây ở Thanh Mộc Thành, hắn từng thấy mấy gã "hi vọng ban" diễn trò ảo thuật kiểu này, mượn mấy đạo cụ nhỏ do tu sĩ chế tạo, bỗng dưng biến khói trắng thành một hình người có thể cử động, trông thì quỷ dị, nhưng thật ra... giả vô cùng.
Cũng chỉ lừa được mấy dân chúng chưa từng thấy việc đời thôi.
Hắn tuy rằng cũng chưa từng trải qua nhiều sự đời, nhưng muốn dùng cái thứ này dọa hắn, vẫn là tỉnh lại đi.
Thế là, Cố Hoành tung một quyền!
Tên phàm nhân này lại dám phản kháng.
Quỷ ảnh cười gằn trong lòng, hắn đã có thể hình dung ra cảnh tượng móng vuốt sắc nhọn của mình xé toạc lồng ngực tên phàm nhân kia. Nhưng trước đó, hắn muốn bóp nát cái nắm đấm kia trước đã...
"Bành!"
Nắm đấm của Cố Hoành trực tiếp xuyên qua đám sương mù trắng xóa quỷ mị kia, cánh tay vung lên, liền đánh tan cái thứ giả thần giả quỷ này.
"Hừ, ta cũng đã từng thấy việc đời rồi."
Hắn thổi thổi nắm đấm của mình, chỉ là không hiểu vì sao, các khớp ngón tay lại lành lạnh.
"...Vì sao?"
"Chẳng lẽ, tên này không phải phàm..."
Đó là ý thức cuối cùng của quỷ ảnh trước khi tan biến...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất