Chương 359: Một Kiếm Trảm Trùng
Kiếm quang trảm trên thân thể Dung Nham trùng, như cưa điện cắt sắt thép, tia lửa văng khắp nơi, dung nham bay tán loạn.
Thân thể óng ánh dung nham, bị kiếm quang mạnh mẽ cắt ra, Dung Nham trùng bị chém thành hai nửa, rơi vào bên trong dung nham.
Oanh!
Thi thể Dung Nham trùng rơi vào bên trong Dung Nham hà, khơi dậy dung nham triều cao mấy trượng, đám người Lý Vị Ương xem xong, trợn mắt há mồm, chỉ thấy Chu Văn đang đứng trong bờ Dung Nham hà, như thần chỉ.
- Quá…Quá mạnh…Một kiếm chém giết Dung Nham trùng…Hắn không phải là một học sinh…
Một nữ sinh hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Chu Văn, lẩm bẩm.
- Thật sự hắn không phải là học sinh, đừng quên lão sư hắn là ai.
Trịnh Thiên Luân nói một câu, nhìn những nữ sinh hoa si nhìn Chu Văn, ngay cả bạn gái Tuyết Lỵ của hắn cũng không ngoại lệ, khiến Trịnh Thiên Luân vô cùng khó chịu.
Lý Vị Ương nghe được Trịnh Thiên Luân nói như vậy, vẻ mặt lập tức trầm xuống:
- Trịnh Thiên Luân, ngươi không nên nói bậy bạ, Chu Văn là Chu Văn, liên quan gì đến lão sư hắn.
- Đúng đấy, Chu Văn đẹp trai như vậy, khẳng định không có quan hệ với kẻ đáng sợ kia.
Các nữ sinh dồn dập nói đỡ Chu Văn.
Chu Văn dùng một kiếm chém chết Dung Nham trùng, chỉ thấy trong đầu nó có một con côn trùng giống tằm.
Mặc dù lúc Chu Văn đi học, lão sư một mực bảo hắn, tằm cưng đáng yêu như thế náo, nhưng Chu Văn chưa bao giờ nghĩ vậy, ngược lại hắn còn chán ghét.
Cho nên Chu Văn không do dự, trực tiếp trảm xuống, đem bản thể Dung Nham trùng chém giết.
Không đợi Chu Văn hạ kiếm quang xuống, chỉ thấy dưới Dung Nham hà đột nhiên nổ tung, thành một đạo dung nham trụ, thân ảnh màu vàng theo bọt nước tung lên.
Sinh vật kia một thân kim lân, phát hào quang, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.
- Kim ngư!
Chu Văn lập tức nhận ra đó là sinh vật gì, chính là sinh vật Cổ Điển muốn câu, nhưng không biết nó có phải cùng con Cổ Điển câu không.
Kim ngư nhảy từ Dung Nham hà lên, há mồm nuốt Dung Nham trùng, sau đó chui vào trong nham tương, không thấy bóng dáng.
- Mẹ kiếp, dám đoạt con mồi của ta!
Chu Văn mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới Dung Nham trùng sắp đưa tới miệng, lại bị Kim ngư đoạt lấy.
Trong lòng hơi động, Độc Chi Bạch Ảnh biến thành hai cánh mọc phía sau lưng hắn, đem thân thể hắn bay đến vùng trời snh, phát kiếm chém về phía Kim ngư rơi xuống.
Bành!
Dung nham bị trảm xuống một đạo ngấn sâu mười mấy mét, chỉ thấy Kim ngư nhảy lên một chỗ khác.
Chu Văn đuổi theo trảm, nhưng Kim ngư lại thay đổi vị trí.
Chu Văn trên không trung đuổi theo Kim ngư, không ngừng chém ra kiếm quang, nhưng Kim ngư trơn trượt vô cùng, Chu Văn chém mấy đạo kiếm quang, nhưng không thể chém trúng nó, ngược lại Kim ngư nhanh chóng trốn về phía thượng du.
Vài người Lý Vị Ương trên bờ đuổi theo Chu Văn, nhưng tốc độ của Chu Văn quá nhanh, không lâu bỏ lại các nàng quá xa, rất nhanh không nhìn thấy thân ảnh Chu Văn đâu. Vài người không đuổi kịp, đành phải dừng lại.
- Sao đều là học sinh Tịch Dương học viện, tại sao Chu Văn chỉ là học sinh năm nhất, mà hắn lại mạnh như vậy?
Một nữ sinh giận dữ nói.
- Đúng vậy thật sự quá mạnh, so với Vi Qua Hội trưởng còn mạnh hơn, một kiếm của hắn giết chết Dung Nham trùng hai ba mươi mét, đơn giản như ăn bánh vậy.
Một nữ sinh khác tán thành nói.
Trịnh Thiên Luân lạnh lùng nói:
- Ta thấy không có gì đặc biệt, mặc dù hắn rất mạnh, nhưng so với Vi hội trưởng còn kém nhiều lắm, Vi Qua hội trưởng dựa vào cố gắng của mình mới có thành tích hôm nay, chẳng qua Chu Văn có gia thế tốt, hơn nữa có Phối sủng cực kỳ cường đại mà thôi.
- Gia thế? Cái gì gia thế? Ta nghe nói Chu Văn là một học sinh tại một thành thị nhỏ đi lên, làm gì có gia thế gì?
Đại bộ phận nữ sinh không biết rõ ràng sự tình liên quan đến Chu Văn, nên họ rất hiếu kỳ nhìn Trịnh Thiên Luân.
Trịnh Thiên Luân bĩu môi một cái nói:
- Chỉ sợ các ngươi không biết đi, phụ thân Chu Văn không lâu trước đây đã sớm tái hôn, các ngươi biết mẹ kế của hắn là ai không?
- Là ai?
Các nữ sinh quả nhiên rất tò mò.
- Mẹ kế hắn là mụ mụ An Đốc Quân, nhất phẩm phu nhân Âu Dương Lam.
Trịnh Thiên Luân nói.
- Oa, vậy hắn là đệ đệ của An Đốc Quân?
Nữ sinh che mặt, biểu lộ không thể tin.
- Cho nên, Chu Văn muốn tài nguyên gì mà chả có, ta nghe nói Âu Dương Lam hết sức quý hắn, thậm chí còn tốt hơn cả An Tĩnh, muốn cái gì cho cái nấy, bằng không ngươi nghĩ hắn lấy nhiều Phối sủng mạnh mẽ như vậy từ đâu? Một học sinh lấy đâu ra năng lực thu hoạch Phối sủng cường đại như vậy? Thanh kiếm vừa rồi các ngươi nhìn thấy, có thể chém giết Dung Nham trùng, không hể nghi ngờ gì đó là cực phẩm đỉnh cấp Sử thi Phối sủng, các ngươi cảm thấy, một Truyền kỳ học sinh có thể ấp trứng Sử thi Phối sủng sao? Ta dám khẳng định Âu Dương Lam trả đại giá, để một Sử thi cường giả hi sinh chính mình, đem Phối sủng chuyển nhượng cho Chu Văn.
Rõ ràng Trịnh Thiên Luân biết một chút sự tình liên quan đến Chu Văn, nhưng hắn không biết kỹ càng, một nữa tin tức biết, một nửa do hắn suy đoán.
- Không nghĩ sự tình như thế này, nguyên lai Chu Văn có bối cảnh cường đại như vậy, khó trách sự tình Vương Minh Uyên không liên lụy đến hắn.
Các nữ sinh bừng tỉnh đại ngộ.
- Hiện tại các ngươi biết, không phải Chu Văn mạnh, mà bối cảnh hắn mạnh.
Trịnh Thiên Luân nhân rèn sắt còn nóng, tiếp tục bôi đen Chu Văn mấy câu.
Nhưng một nữ sinh lại bụm mặt nói:
- Ta cảm thấy Chu Văn thật đáng thương, thân là một người con riêng, phụ thân lại ở rể một đại gia tộc lớn như vậy, hắn nhất định chịu rất nhiều ủy khuất, không biết ngậm bao nhiêu đắng, bị bao nhiêu tội, mới có thể có được An gia cùng Âu Dương Lam tán thành.
- Đúng vậy, khó trách Chu Văn quái gở như vậy, thì ra bởi lý do này, chúng ta phải thông cảm cho hắn mới được.
- Xã trưởng, ta nghe nói đệ đệ ngươi là hội trưởng Huyền Văn hội sao? Có phải quan hệ rất tốt với Chu Văn không? Không bằng ngươi cùng đệ đệ ngươi thương lượng một chút, để hai câu lạc bộ ta liên hợp hoạt động, chúng ta nhất định phải quan tâm Chu Văn một chút, bằng không hắn thật sự quá đáng thương.
Một nữ sinh khác cũng nói.
- Đúng đúng, hài tử mẹ kế ưu tú như vậy, hắn nhất đinh phải bỏ ra nỗ lực không người nào tưởng tượng được, mới có được thành tựu như hiện tại, thực sự quá cảm động, xã trưởng, chúng ta nhất định phải quan tâm hắn, xin ngươi nhất định phải xây dựng quan hệ hữu nghị với Huyền Văn hội..
Trịnh Thiên Luân há to miệng, ngơ ngác nhìn những nữ sinh kia, hắn thật sự không thể tưởng tượng được, não mấy nữ sinh này đến cùng bị hỏng hay làm sao.