Chương 1005: "Một cơ hội" (1)
Sở dĩ việc thăm dò di tích cổ Đát La Trạch này cho thời gian mười năm là cân nhắc cho đệ tử đủ thời gian tu luyện, chuẩn bị đầy đủ rồi thông qua.
Chỉ là thực lực của Bùi Lăng này mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh quá nhiều.
Hiện tại chỉ là tu vi Kết Đan hậu kỳ cũng nghiền ép một đường.
Nhiệm vụ di tích cổ này lại không có chút độ khó khiêu chiến nào với hắn.
Tô Ánh Nhai lại cau mày.
Thực lực của Bùi Lăng lại mạnh hơn sự tưởng tượng của hắn ta quá nhiều.
Lấy tu vi Kết Đan trung kỳ, liên tục chiến đấu với dị nhân Nguyên Anh mười tộc, đến bây giờ còn thần hoàn khí túc, dường như còn có rất nhiều át chủ bài chưa dùng đến... Chỉ sợ Tô Chấn Hòa đã không phải đối thủ của tiểu tử này!
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nhai hừ lạnh một tiếng, cũng không nói cái gì.
Giám Sát điện chủ mắt điếc tai ngơ với lời nói của ba người, ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm vào thủy tinh kính, quan sát đủ loại chi tiết.
Dựa theo phân phó của Tông Chủ, hắn ta chỉ cần truyền nhiệm vụ cho Bùi Lăng là đủ.
Về phần tranh đấu giữa Chẩm Thạch Tô thị và Cửu A Lệ thị, Giám Sát điện chủ lại không muốn xen vào.
...
Đát La Trạch.
Trong di tích cổ.
Đao khí như luyện chém ngang dày đặc, quyền ảnh như núi gào thét sắc bén.
Trong điện to như vậy không ngừng vang lên tiếng rít nặng nề, mặt đất không ngừng chấn động...
Sau nửa canh giờ, khắp nơi trên gạch đều là vết máu dinh dính, cả người cự nhân đầy vết đao, thỉnh thoảng miệng vết thương dữ tợn lộ ra xương cốt trắng hếu.
Trong đó trí mạng nhất là hai đạo vết đao gần tim, tung hoành như chữ thập, da thịt xoay tròn để lộ ra trái tim còn đang nhảy lên.
Ngay sau đó, đao khí màu đỏ máu lại gào thét chém ra, lúc huyết nhục vẩy ra, trên cổ cự nhân đột nhiên xuất hiện một đạo vết rách to lớn, nơi cổ họng của nó trào ra máu tươi cuộn cuộn, hơn phân nửa cái cổ cũng bị chặt đứt...
"Ầm!"
Cự nhân vươn tay như còn muốn đánh trả, nhưng cuối cùng thần thái trong mắt nó nhanh chóng biến mất, nặng nề ngã xuống.
Toàn bộ đại điện đều chấn động một cái như là một tòa núi nhỏ đổ sụp.
Bùi Lăng thở hổn hển, lại nhanh chóng ăn vào một viên đan dược.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm giếng đen trước mặt, chuẩn bị đối phó dị tộc tiếp theo ra sân.
Nhưng đợi nửa ngày, trong giếng đen lại yên lặng không có chút động tác nào.
Ngay lúc trong lòng Bùi Lăng nghi ngờ, dưới đáy giếng đen đột nhiên truyền đến một luồng lực hút cường đại.
Hắn không có chút sức chống cự nào, trong nháy mắt cả người lẫn đao bị đẩy xuống giếng.
Trước mắt nhanh chóng lướt qua vẻ tối tăm, chẳng mấy chốc cảnh tượng thay đổi, Bùi Lăng phát hiện mình đi tới một sơn cốc trống không.
Tòa sơn cốc này giống với cung điện màu trắng ở bên ngoài, trong tầm mắt đều hoang vu tĩnh mịch phong hoá thành cát, cột đá tàn tạ, pho tượng chia năm xẻ bảy, bậc thang dài thoi thóp... Chỉ động tác rất nhỏ của Bùi Lăng cũng khiến sóng khí chuyển động, khiến bọn chúng lập tức đổ sụp thành cát.
Đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn lên theo cột trụ màu trắng hếu, thứ vốn bị hắn xem như cây cột, rõ ràng là khung xương chân của cự nhân.
Nó cao như ngọn núi, dù Bùi Lăng ngửa đầu đến cực điểm lại chỉ có thể nhìn rõ ràng cằm dưới của nó, không nhìn thấy đại khái khuôn mặt của nó.
Cự nhân ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa rộng rãi màu trắng, bảo tọa này điêu khắc đồ án trăm tộc, hai bên bảo tọa còn có từng chỗ ngồi màu trắng hơi nhỏ hơn một chút, trên những chỗ ngồi này khắc hình tượng một dị tộc duy nhất, lúc này đều trống rỗng chìm dưới sắc trời mờ nhạt, để lộ ra khí tức xa xưa mà thê lương.
Ngay dưới chân cự nhân trưng bày một cái bàn dài có thể để Nhân tộc chạy ở phía trên.
Trên bàn dài trưng bày một vài thứ linh tinh.
Những vật này ảm đạm không ánh sáng, dường như chỉ là một vài thứ lung tung không đáng tiền, nhưng thần niệm của Bùi Lăng đảo qua lại giống với giếng đen trước đó, nếu không phải nhìn bằng mắt thường căn bản không phát hiện được sự tồn tại của bọn chúng.
Bùi Lăng cẩn thận đánh giá khung xương cự nhân trước mặt, chắc khung xương này là chủ nhân di tích cổ.
Thế nhưng, hiện tại đối phương đã là một bộ xương khô, chắc hẳn đã chết mấy ngàn mấy vạn năm...
Ngay sau đó, ánh mắt của hắn nhìn vào những thứ ảm đạm kia, lập tức nhận ra những thứ này là bảo vật cần thiết trong nhiệm vụ di tích cổ.
Mục tiêu nhiệm vụ đang ở trước mắt, nhưng Bùi Lăng không tùy tiện tới gần mà gọi khôi lỗi và oan hồn dò đường ra, để chúng nó quay chung quanh bàn dài vài vòng, sau khi đi qua đi lại trên bàn dài mấy lần không gặp nguy hiểm gì, lúc này mới đi từng bước một về phía cự nhân.
Lúc đi được một nửa, từ trên người cự nhân đột nhiên truyền đến một luồng khí tức cường đại!
Luồng khí tức này vô cùng cổ xưa, lộ ra ý mục nát rõ ràng.
Nhưng trong mục nát lại có một loại cảm giác âm trầm khó mà miêu tả.
Bùi Lăng lập tức dừng chân, hắn nhìn qua khung xương cự nhân, trong lòng lập tức đoán được đây là ý chí do cự nhân để lại!
Toà di tích cổ này đã tàn tạ không chịu nổi.
Cũng không biết bộ xương khô của đối phương đã khô tọa ở đây bao nhiêu năm tháng.