Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Bên Trong Người

Chương 1027: Bữa tiệc thiên kiêu (2)

Chương 1027: Bữa tiệc thiên kiêu (2)
Sau khi hai người ngồi xuống, Lệ Liệp Nguyệt bấm niệm pháp quyết gọi ra một mặt thủy kính, mặt kính hơi dập dờn, chợt hiện ra tình cảnh đang bày trí ở gian ngoài.
Cũng không lâu lắm, Tô Chấn Hòa vẻ mặt ủ dột đã đến.
Vốn Lệ Hàn Ca đã mỉm cười đang định tiến lên tiếp đón, thấy là hắn ta vội vàng thu hồi nụ cười, cách không gật đầu nói: "Tô sư huynh, ngươi là người một nhà, ta không chào hỏi ngươi."
"Chờ chút nữa nếu nhiều người tới, kính xin ngươi cũng giúp đỡ tiếp đón một hai."
"Dù sao tất cả mọi người là đồng môn Thánh tông, đừng làm mất cấp bậc lễ nghĩa ở trước mặt người ngoài."
Tô Chấn Hòa không nói một lời, tự tìm chỗ ngồi để ngồi xuống.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Bùi Lăng bình thản, Lệ Liệp Nguyệt lại đột nhiên nói: "Hôm nay, dù ai muốn khiêu chiến ngươi cũng không cần nương tay."
Bùi Lăng gật đầu: "Ta hiểu rõ."
Lại sau một lúc lâu, bóng người lóe lên ở cổng lại là Tuyệt Tâm Tử cùng một tu sĩ tóc đỏ huyền bào lần lượt đi vào.
Lệ Hàn Ca vội vàng nghênh đón: "Hai vị tiên nhân đại giá quang lâm, thật sự vinh hạnh."
Tuyệt Tâm Tử tùy ý nhẹ gật đầu, chợt hỏi: "Bùi Lăng đâu? Ngày đó từ biệt ở 'Tiểu Tự Tại Thiên', nhiều ngày không thấy, đêm nay còn phải uống với hắn vài chén."
"Bùi sư huynh còn đang tu luyện, chút nữa sẽ đến." Lệ Hàn Ca nói, "Kính xin tiên nhân tạm thời ngồi vào vị trí, uống rượu một chút."
Tuyệt Tâm Tử và tu sĩ tóc đỏ kia cũng không để ý, dửng dưng chia ra ngồi xuống chỗ ngồi chủ khách, chợt vừa nhấm nháp rượu trà bánh do đám tùy tùng đưa lên vừa tùy ý trò chuyện: "Ta từng gặp Bùi Lăng này ở Lưu Lam hoàng triều, ngược lại không ngu dại ngu dốt, không có triển vọng giống như tiên hạ đẳng bình thường."
"Lần trước gặp mặt, hắn vẫn chỉ là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, bây giờ lại đã Kết Đan hậu kỳ, chuẩn bị chính vị Thánh Tử."
Tu sĩ tóc đỏ kia bưng rượu lên uống một hớp, lại khẽ lắc đầu, nói: "Phương thế giới này chỉ là huyễn cảnh thôi. Tốc độ tu luyện có nhanh cũng không phải căn bản, chỉ là hoa trong gương trăng trong nước."
"Chỉ có rèn luyện tâm tính, rèn luyện đạo tâm, mới là còn đường chính."
"Trông Bùi Lăng này kinh tài tuyệt diễm, thật ra đang nhầm đường lạc lối mà không biết."
Tuyệt Tâm Tử hơi trầm ngâm, gật đầu nói: "Lời ấy có lý. Nhưng chắc hẳn Bùi Lăng cũng không thể làm gì. Dù sao trên dưới Trọng Minh tông đều là một đám tiên hạ đẳng bị mê hoặc tâm chí, chỉ biết nóng vội trong phương ảo cảnh này."
"Hắn không có phúc phận đầu quân vào con đường chính, mưa dầm thấm đất, cũng khó tránh khỏi rơi vào mê chướng mà không biết."
Hậu điện, Lệ Liệp Nguyệt thản nhiên giới thiệu với Bùi Lăng: "Hai người này đều là chân truyền Vô Thủy sơn trang."
"Cả đám người Vô Thủy sơn trang tự xưng tiên nhân thượng giới chuyển thế. Đệ tử tầm thường, đều tự nhận là tiên nhân lạc xuống trần gian. Trên chân truyền không phải Tiên Tôn cũng là Kim Tiên, thậm chí còn có Hồng Trần Tiên, Tiên Đế đù loại."
"Mấy lời này nghe một chút là được, không cần để ở trong lòng, cũng không cần tranh chấp với bọn họ, bỗng nhiên lãng phí thời gian."
"Nữ tu tên là Tuyệt Tâm Tử, nói là Tuyệt Tâm Tiên Tôn ở thượng giới."
"Tu sĩ tóc đỏ kia tên là Tịch Chiêu Tử, tự xưng là Tịch Chiêu Kim Tiên thượng giới chuyển thế."
"Bàn về thực lực, Tịch Chiêu Tử còn trên cả Tuyệt Tâm Tử."
Bùi Lăng gật đầu, ghi nhớ hai người này.
Chẳng mấy chốc lại ba tên tu sĩ áo bào trắng tới cổng.
Trong đó hai người đi tụt lại nửa bước, áo bào trắng hơn tuyết, trên trán vòng vàng rạng rỡ, bảo thạch tỏa ra ánh sáng lung linh, vẻ ngoài tuấn lãng, dáng người cao lớn, nhìn qua có thể biết ngay là người cao quý trong Thiên Sinh giáo.
Mặc dù người đi trước cũng mặc một bộ áo bào trắng, nhưng nếu không phải tu sĩ có thị lực kinh người, hoàn toàn nhìn không ra màu sắc vốn có của bộ áo bào đầy vết bẩn kia.
Người này vô cùng lôi thôi, trên trán cũng không đeo vòng vàng, vẻ mặt phóng túng lộ ra hành vi phóng túng.
Sau khi đi vào bên trong, căn bản không để ý đến lời chào hỏi của Lệ Hàn Ca, tùy tiện tìm cái ghế gần nhất ngồi xuống, không coi ai ra gì phân phó: "Rượu đến! Đồ ăn đến!"
Trong hậu điện, Lệ Liệp Nguyệt bình tĩnh giới thiệu cho Bùi Lăng: "Đây là Thiên Sinh giáo Nhậm Trạc Lân, hai người quần áo sạch sẽ vẻ mặt cẩn thận theo sau, bên trái gọi là Hoắc Phỉ, bên phải là Kê Ngọc Phù."
"Ba người này lấy Nhậm Trạc Lân có tu vi cao nhất."
"Thiên Sinh giáo cho rằng trời sinh vạn vật người là quý nhất. Lấy xuất thân bàn tôn ti cao thấp, lúc tu vi thấp tất cả đều có thiên ý, coi trọng thuận thiên mà đi, thiên ý cao nhất; lúc tu vi cao, coi trong nhìn theo đạo trời, hành động thay trời."
"Tâm ta tức tâm trời."
"Ý ta tức thiên ý."
Bùi Lăng vừa nghe vừa gật đầu.
Ngay sau đó, trong thủy kính lại xuất hiện bóng dáng ba tên tu sĩ.
Ba tên tu sĩ này đều mặc áo bào màu xám không hoa văn, lưng đeo một bảo tháp màu vàng kim, người cầm đầu vẻ ngoài bình thường không có gì lạ, khí thế lại cực kỳ cường thịnh.
Trong hai tên đồng môn sau lưng hắn ta, một người vẻ ngoài âm nhu, lúc nhìn thấy Tuyệt Tâm Tử nở một nụ cười lạnh, mới theo mọi người vào chỗ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất