Chương 1035: Thắng làm vua thua làm giặc (2)
Chỉ có điều, dù công hiệu toàn diện nhưng Bùi Lăng cẩn thận nghiên cứu phát hiện hạn mức cao nhất của nó cũng không cao, lấy tu vi hiện tại của mình, hai ba đao là có thể phá vỡ.
Chứ đừng nói đến là hắn đã sắp Ngưng Anh, món pháp bảo này chỉ như gân gà với hắn.
Tác dụng duy nhất là ban thưởng cho thủ hạ.
Nhưng đây cũng là hợp tình lý, dù sao nếu thật sự là bảo vật khó gặp, chắc hẳn Sầm Thước cũng không thể lấy ra tùy tiện đặt cược.
Về phần cổ trùng của Tô Chấn Hòa có hình thù kỳ quái, đủ mọi màu sắc, đều lấy thủ pháp đặc biệt phong tồn ở trong tinh thạch hổ phách, không hề tiết lộ khí tức.
Bùi Lăng đánh giá một lượt, miễn cưỡng nhận ra hai con trong đó là dùng để tăng cao tu vi, mặt khác có mấy cái chưa từng thấy, lúc này Ngưng Anh sắp đến cũng không rảnh hiểu rõ, dứt khoát đặt chúng nó vào trong túi trữ vật riêng.
Một phần cuối cùng là Thương Phù Phong Dung Ngọc Linh Kim khoáng thạch, loại khoáng thạch này có giá trị khá cao, bởi vì nó là vật liệu không thể thiếu để luyện chế phi kiếm.
Nhưng Bùi Lăng căn bản không sử dụng kiếm, cho nên thưởng thức một phen lại lắc đầu, cũng cho nó vào hàng ngũ để đó không dùng.
Sau đó, hắn lại bắt đầu kiểm kê vật phẩm khác trong lần đặt cược thắng này.
Ngoại trừ những vật vừa rồi, còn có rất nhiều linh thạch, thiên tài địa bảo, đan dược và đồ vật.
Chỉ liếc mắt sơ qua, Bùi Lăng hài lòng nhẹ gật đầu.
Hắn dùng hệ thống uỷ thác tu luyện, quan trọng nhất là tài nguyên trong tay nhất định phải sung túc.
Cứ vậy, hệ thống mới không mù quáng đưa tặng.
Nghĩ đến đây, Bùi Lăng nhanh chóng hoàn thành kiểm kê thu hoạch trong túi trữ vật.
Sau khi lại tiến hành phân loại một lượt, lúc này mới thu hồi tất cả mọi thứ.
Chợt hơi trầm ngâm: "Tiếp theo Ngưng Anh, ta phải chuẩn bị kỹ càng tất cả vật liệu Ngưng Anh trước khi tiến vào 'Tiểu Tự Tại Thiên'."
"Đồ vật Ngưng Anh mà Lệ thị cho đã rất toàn diện."
"Nhưng hệ thống quá thiểu năng, chẳng may thiếu cái gì lại rắc rối."
"Hơn nữa, bây giờ ta nên dùng 【 Lục Dục Bí Điển 】 Ngưng Anh? Hay dùng【 Nga Linh m Yểm Lục 】 mà Lệ thị cho để Ngưng Anh?"
"Ừm... Cái nào tốt thì dùng cái đó, ta trực tiếp uỷ thác một môn thuật pháp cấp độ Nguyên Anh, vậy hệ thống sẽ tự động giúp ta lựa chọn Ngưng Anh chi pháp tốt nhất."
Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức lấy ra món pháp y đặc chế kia.
Trong khoảng thời gian này hắn và Lệ Liệp Nguyệt song tu, đã rất lâu không sử dụng pháp y này, dù sao quần áo quá vướng bận.
Nhưng vừa thay đổi pháp y, Tiểu Từ đã đến đây bẩm báo: "Chủ nhân, tiền bối Lệ thị đến đây tìm ngài."
Nghe lời này, Bùi Lăng lập tức nói: "Ta lập tức tới."
Thế là, hắn nhanh chóng cởi pháp y, tiện tay đặt ở trên kệ áo bên cạnh, liền sải bước đi ra ngoài.
Đi vào đại đường, chỉ thấy Lệ Vô Định đã chờ đợi ở đây.
Sâu khi đối phương thấy Bùi Lăng, lập tức lộ ra nụ cười, nói: "Bùi Lăng, yến hội đêm nay ngươi làm cực kỳ tốt."
"Hiện tại lão tổ muốn gặp ngươi."
Sắc mặt Bùi Lăng khẽ giật mình, lão tổ Lệ thị?
Hắn nhanh chóng kịp phản ứng, chắc là trên yến tiệc vừa rồi, mình một đao chém Tô Chấn Hòa, được lão tổ Lệ thị thưởng thức.
Thế là, hắn lập tức cung kính nói: "Vâng!"
Lệ Vô Định đứng lên: "Đi theo ta."
...
Trong rừng cây da người, Tô Chấn Hòa vừa ngồi xuống bên bờ huyết trì, đột nhiên tâm niệm vừa động quay đầu nhìn lại, đã thấy một lão bộc bên cạnh phụ thân áo bào xám giày đen, khoanh tay mà đứng, lặng yên xuất hiện ở sau lưng mình không xa.
Hắn ta nhíu mày lại, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Lão bộc nhìn hắn ta thở dài, nói: "Công tử thua Bùi Lăng ngay trước mặt chín môn phái lớn, trong tộc cho rằng công tử đã không có cạnh tranh tư cách vị trí Thánh Tử."
Tô Chấn Hòa vô thức siết chặt nắm đấm, đang muốn nói gì đó lại nghe lão bộc tiếp tục nói, "Nhưng dù sao ngài cũng là đích tử Tô thị ta, trong tộc sẽ không nhìn ngài bị Bùi Lăng xử tử sau khi chính vị Thánh Tử. Chỉ là, kẻ thất bại cũng không có tư cách tiếp tục được trong tộc bồi dưỡng."
"Cho nên, gia chủ sắp xếp cho ngài một phần phái đi."
"... Cái gì phái đi?" Tô Chấn Hòa thở sâu, hỏi.
"Bây giờ Bùi Lăng bị U Tố mộ để mắt tới, sẽ không đến Vạn Hủy hải nữa." Lão bộc nói, "Vì vậy gia chủ dự định để công tử đến Vạn Hủy hải trông coi một gian cửa hàng của Tô thị."
Nghe vậy, Tô Chấn Hòa lập tức biết, bây giờ danh tiếng Bùi Lăng quá thịnh, xu thế quật khởi không thể ngăn cản, ngay cả Tô thị cũng không thể làm gì, chỉ có thể sắp xếp cho đứa đích tử Tô thị là hắn ta đi tránh né mũi nhọn.
Trong lòng của hắn ta vô cùng đắng chát, im lặng một lát, mới hỏi: "Lúc nào xuất phát?"
Lão bộc nói: "Dựa theo quy củ tông môn, vốn lúc đại điển Bùi Lăng chính vị Thánh Tử, công tử nhất định phải ở lại hộ đạo."
"Nhưng bây giờ hình như bên Lệ thị có sắp xếp khác với đại điển, cho nên công tử có thể bỏ qua."
Tô Chấn Hòa tỏ ra nghi ngờ, hỏi: "Ta không cần ở lại hộ đạo sao?"
Lão bộc nhẹ gật đầu, ý tứ sâu xa nói: "Bùi Lăng đã không cần người hộ đạo!"
Tô Chấn Hòa khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng hiểu được, thực lực hiện tại của Bùi Lăng đã mạnh hơn Lệ Liệp Nguyệt lúc trước.Chương 1036: Lão tổ triệu kiến
Lệ thị sẽ không bỏ qua cơ hội vang danh thiên hạ này.
Trong lòng của hắn ta vô cùng ghen ghét, nếu vừa rồi mình thắng, tất cả vinh quang hiện tại đều là của hắn ta!
Nhưng bây giờ hắn ta lại lấy xuất thân của mình, việc mình khổ tu, tất cả thành tựu của mình để trở thành bàn đạp cho Bùi Lăng, bị đối phương giẫm lên thượng vị.
Vì sao?
Vì sao lúc trước không làm thịt đối phương ngay lúc đối phương vừa nhập môn!
Việc đã đến nước này, dù trong lòng Tô Chấn Hòa có không cam lòng và tức giận bao nhiêu, bây giờ hắn ta cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Rời khỏi tông môn, rời khỏi thân quyến, bỏ qua tất cả tôn vinh quyền lực của chân truyền Thánh tông, đến Vạn Hủy hải tránh né Bùi Lăng...
Vẻ mặt Tô Chấn Hòa lập tức ảm đạm, giọng nói bực bội: "Ta đã biết, chờ thu thập một chút sẽ lập tức xuất phát."
Lão bộc nhẹ gật đầu, sau đó lặng lẽ không có tiếng hơi thở biến mất nguyên tại chỗ giống như lúc tới.
Để lại Tô Chấn Hòa sợ sệt một lát, mới bắt đầu bấm niệm pháp quyết, gọi ra thi khôi điều dưỡng trong Huyết Trì, sau đó lại gỡ xuống từng kiện thi khí uẩn dưỡng từ trên vỏ cây xung quanh người.
Vào lúc này, có người chậm rãi vào rừng, hắn ta nhìn lại đã thấy Tô Túy Khinh đang cau mày đi đến, nói: "Ca ca, vừa rồi thắng hay thua?"
Lần này Bùi Lăng thiết yến chỉ mời chân truyền.
Ngoại trừ Lệ Hàn Ca là tộc nhân Lệ thị bị phái đi giúp đỡ thu xếp, mạch chủ thượng tam mạch như Tô Túy Khinh cũng không có tư cách tham gia.
Cho nên đến bây giờ, cũng chưa biết việc xảy ra trên yến tiệc.
Tô Chấn Hòa trầm mặc một lát, sau đó nói: "Bùi Lăng còn mạnh hơn Lệ Liệp Nguyệt lúc trước, ta thua."
Tô Túy Khinh lập tức mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khó có thể tin: Bùi Lăng còn mạnh hơn Lệ Liệp Nguyệt lúc trước? Điều này sao có thể!
Lại nghe Tô Chấn Hòa nói: "Hiện tại phụ thân để ta đi Vạn Hủy hải, tránh đi Bùi Lăng. Ta đã phạm vào sai lầm lớn nhất, đó là lúc trước quá coi thường Bùi Lăng, không nhanh chóng ra tay."
"Nếu bóp chết hắn từ lúc chưa thành tài, sẽ không có cục diện hôm nay."
"Ngày sau ngươi nhất định phải ghi nhớ vết bánh xe trước đó của ta."
Cuối cùng lúc này Tô Túy Khinh đã kịp phản ứng, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện ra vẻ tức giận.
Nhưng nàng chỉ là mạch chủ, không thay đổi được sắp xếp của gia chủ.
Lấy lại bình tĩnh, Tô Túy Khinh trầm giọng nói: "Con đường tu hành dài dằng dặc, mặc dù Bùi Lăng có Lệ thị nâng đỡ nhưng hành động lần này của Lệ thị cũng chỉ vì tranh đoạt vị trí Thánh Tử."
"Chờ sau khi hắn trở thành Thánh Tử, vì đề phòng tương lai hắn đoạt quyền, Lệ thị không thể tiếp tục bồi dưỡng hắn!"
"Nhất là với thực lực hiện tại của hắn, sau khi Ngưng Anh đã đủ để uy hiếp Lệ Liệp Nguyệt."
"Dù sao Lệ Liệp Nguyệt vẫn là Lệ thị, tiếp theo cũng sẽ đề phòng hắn."
"Này lên kia xuống, ca ca đừng nhụt chí, đi Vạn Hủy hải tiếp tục dốc lòng tu luyện, luôn có lúc vượt qua hắn."
Tô Chấn Hòa gật đầu, sau này hắn ta nhất định phải báo thù!
Lúc đang nói chuyện, hắn ta đã thu thập xong đồ đạc nhìn Tô Túy Khinh, trầm giọng nói: "Ta phải lên đường."
...
Lệ thị tổ địa.
Một gian chính đường bày biện trang nhã, rộng rãi cao lớn như cung điện, một lão giả vũ y áo choàng ngồi ở trên chủ vị cao cao.
Hắn ta râu tóc bạc trắng, khuôn mặt gầy gò, khí tức toàn thân bình thản không có chút dao động tu vi nào, hình như chỉ là một kẻ phàm nhân. Nhưng một đôi tròng mắt toàn thân đen như mực không thấy con ngươi cứ như u hồn.
Trên ghế của khách ở phía dưới là một tu sĩ áo bào đen giày đen, tóc dài rối tung, vẻ ngoài người này lười nhác, khí thế quanh người quỷ quyệt mà cường đại, lúc hai con ngươi trong vắt nhìn quanh làm người ta sợ hãi, dường như trong mắt tràn ngập vô số tai hoạ, kinh khủng, nguyền rủa, Mộng Yểm...
Tu sĩ phía dưới ngồi ngay ngắn áo bào trắng kim quan, tuổi chừng ba mươi mắt vàng, hiện tại đang nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt thản nhiên.
Vị trí thấp nhất lại là một tu sĩ áo bào xám trầm mặc ít nói.
Tu sĩ này có vẻ ngoài cổ xưa, toàn thân không có bất kỳ trang sức gì, chỉ có một Lưu Ly Tháp mạ vàng treo ở bên hông.
Trong giây lát, ở cửa có một loạt tiếng bước chân, chợt Lệ Vô Định dẫn Bùi Lăng đi vào bên trong.
Sau khi Bùi Lăng vào cửa, nhanh chóng liếc qua chỗ ngồi phía trên, bốn người bên trong khí cơ hòa hợp như thiên địa tự thành. Mặc dù trong mắt của hắn có thể nhìn thấy, nhưng trong cảm giác lúc này trong chính đường chỉ có mình và Lệ Vô Định, những người khác đều không tồn tại.
Lệ Vô Định khom mình hành lễ, nói: "Lão tổ, Bùi Lăng đã tới."
Bùi Lăng lập tức đi theo hành lễ: "Đệ tử Bùi Lăng gặp qua lão tổ, gặp qua chư vị tiền bối."
Lão giả vũ y áo choàng kia nhẹ gật đầu, nói: "Vô Định lui ra."
Lệ Vô Định gật đầu nói phải, khom người rời đi, đồng thời nhanh chóng truyền âm cho Bùi Lăng: "Người trên chủ vị là lão tổ Lệ thị ta."
"Người áo bào đen là Vô Thủy sơn trang Mộng Hối Kim Tiên."
"Áo bào trắng kim quan là Thái Thượng hộ pháp Thiên Sinh giáo Nhiếp lão."
"Tiền bối áo bào xám là Phật sứ Luân Hồi tháp Vu lão."
Bùi Lăng lập tức ghi nhớ.