Chương 331:【 Bạo Linh thuật】 !
Nhưng Bùi Lăng chỉ hơi mỉm cười: "Lư sư huynh, ngươi suy nghĩ nhiều! Tình cảnh hiện tại của ngươi và ta, cá sẽ chết nhưng lưới không rách!"
"Dù ngươi còn có viên đạn hoàn trước đó cũng giống vậy."
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra ngự yêu huyết khế và phương pháp luyện chế 【 Trấn Hồn Tán 】 ."
"Ta có thể tha cho ngươi một mạng!"
Trên miệng hắn nói như vậy, hành động không dừng chút nào, lại thi triển ra 【 Bạo Linh thuật 】 , ném một cốt trâm của nữ tu về phía Lư Huyền.
Thanh cốt trâm này thu hoạch được từ Hàn thị sơn trang, chủ nhân ban đầu là Vương Giảo Nương Luyện Khí tầng tám, hình như là binh khí áp đáy hòm của nàng, thoạt nhìn đơn giản, phẩm chất lại không tệ. Dù sao Bùi Lăng đường đường là nam nhi, cũng không cần dùng đến, hiện tại lấy ra tiễn Lư Huyền một đoạn đường, không thể thích hợp hơn nữa.
Oanh!!
Cốt trâm trông thì mảnh mai xinh đẹp, uy lực sau khi nổ tung lại rất hung tàn.
Cho dù Lư Huyền cố hết sức chống cự, cũng bị nổ bay ra ngoài lần nữa, đập mạnh vào huyết lao!
Sau khi Bích Tinh Huyết Lang Vương thấy cảnh này, lập tức khống chế huyết lao, khiến trên vách lại mà mọc ra một loạt huyết thứ!
Lư Huyền bay đến giữa không trung đã thấy rõ ràng, căn bản không có cơ hội trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị huyết thứ đâm xuyên toàn bộ thân hình.
Hắn ta vội vàng sử dụng Ngũ Độc Đan khôi phục trạng thái, trong lòng chửi ầm lên, Bùi Lăng này nói là muốn cho hắn ta một cơ hội cuối cùng, nhưng trong khi ra tay lại là một chiêu tiếp một chiêu muốn lấy mạng hắn ta!
Hơn nữa vừa rồi đối phương chỉ cần ngự yêu huyết khế, kết quả mình vừa bàn điều kiện, đối phương trực tiếp muốn cả hai!
Thế nhưng, dù sao Lư Huyền cũng không phải người ngu xuẩn gì, hiện tại đối phương đầy đủ lực lượng như này, lại cứ đòi ngự yêu huyết khế trên tay hắn ta, chắc chắn đã lấy được Đạo Cơ Phù, hơn nữa uy lực của Đạo Cơ Phù không hề kém hơn 【 Bạo Linh Thuật 】 !
Biết rõ tình cảnh nguy hiểm của mình, Lư Huyền lập tức không chút do dự, thấy Lang Vương lại giết về phía mình, hắn ta vội vàng lấy ra một phần khế sách, khế sách này màu vàng ngà như quyển trục, lấy một sợi dây đỏ cực kỳ mảnh khảnh buộc lại.
Dây đỏ kia hiện lên màu đỏ sậm như vết máu sắp khô cạn.
Toàn bộ quyển trục có vô số văn tự khó mà thấy rõ di chuyển như nòng nọc, mơ hồ tản ra tiếng thú rống quỷ khóc.
Trong lòng Lư Huyền đang rỉ máu, đây là ngự yêu huyết khế mà hắn ta tốn năm trăm điểm tích lũy để đổi lại trong sự đe dọa giận dữ của Du Quỷ thương nhân!
Còn chưa cầm nóng tay, lại phải giao ra chuộc mạng!
Hắn ta tức giận hô lên: "Lập tức dừng tay! Nếu không ta sẽ phá hủy ngự yêu huyết khế này!"
Nghe vậy, Lang Vương không hề có ý dừng tay, không hề chậm trễ vỗ chân trước vào đầu Lư Huyền!
Cần gì quan tâm Lư Huyền có thật sự hủy ngự yêu huyết khế hay không, dù sao thứ này cũng không liên quan đến nó. Chỉ cần Bùi Lăng không có bảo dừng, đêm nay ai cũng không ngăn được nó ăn mặn!
Bùi Lăng thấy phần khế sách này, con ngươi co rụt lại, chợt không thay đổi sắc mặt cười lạnh nói: "Lư sư huynh, ngươi thật sự tưởng ta không biết ngự yêu huyết khế là thế nào? Cầm một thứ giả ra muốn ta dừng tay?
"Đừng có dùng chút bản lĩnh không ra gì như thế với ta!"
"Xem ra ngươi không thấy Hoàng Hà thì không sợ chết, vốn ta không muốn giết ngươi, nhưng đây là ngươi ép ta!"
Trong lòng Lư Huyền giận dữ, hắn ta lo lắng Bùi Lăng có thể nhận ra ngự yêu huyết khế, cho nên mới trực tiếp lấy ra đồ thật, kết quả đối phương căn bản không thể phân biệt được ngự yêu huyết khế thật giả?
Không! Dù không phân biệt ngự yêu huyết khế thật giả, cũng nên có điều kiêng dè mới đúng.
Biểu hiện này của đối phương, rõ ràng muốn lấy mạng hắn hơn ngự yêu huyết khế!
Vội vàng tránh thoát một kích của Lang Vương, Lư Huyền còn chưa kịp thở ra một hơi, chỉ thấy Bùi Lăng lấy ra món Phù khí thứ ba, đây là một mảnh khóa bạc, kiểu dáng không khác với mấy thứ cho hài đồng đeo trên phố, lấy một sợi dây thừng đen khắc đầy phù lục xuyên qua, dưới đáy còn có một sợi lụa nhiều màu rũ xuống, tiếp tục ném về phía mình!
Đáng chết!
Đây là đồ của Đường Nam Trai, sao lại ở trong tay tiểu tử này?!
Sắc mặt Lư Huyền tái xanh, Đường Nam Trai là một trong rất ít ngoại môn đệ tử Nam Vực mà hắn ta vừa mắt, hắn ta cũng biết mảnh khóa bạc này, đây là Phù khí thượng phẩm đỉnh phong, uy lực gần bằng với pháp khí.
Lúc này vừa bay ra ngoài, làn sóng chấn động tản phát ra đã trải rộng toàn bộ huyết lao, loại khí tức hủy diệt và quỷ dị kia đan xen vào nhau, khiến người ta vô thức rùng mình.
Ánh mắt Lư Huyền hung ác nham hiểm, hắn ta nắm chặt Mạn Đồ La năm màu, đột nhiên rút ra một cái độc châm dài cả thước từ trong nhụy hoa.
Độc châm này dày khoảng hạt gạo, không biết dùng tài liệu gì để luyện chế, toàn thân trắng sáng lại khúc xạ ra vầng sáng năm màu, là một trong những lá bài tẩy của hắn ta, Ngũ Độc Châm.
Bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngũ Độc Châm, ngay sau đó Lư Huyền đâm một phát vào cánh tay phải của mình, ngay sau đó toàn bộ cánh tay phải của hắn ta hiện ra rất nhiều đường vân, sau đó hắn ta đánh ra tay phải.