Chương 389: Trở về Bùi gia
"Nhưng không biết Lý Bình trưởng lão bị làm sao, hôm qua có người thấy lão nhân gia đi đường khập khiễng, mắt phải còn đeo bịt mắt, hình như bị thương không nhẹ..."
Bùi Lăng nghe hắn ta nói không ngừng, lắc đầu, chậm rãi nói: "Tộc huynh, cầu đạo tu chân, cuối cùng vẫn phải để ý tu vi của bản thân, đừng phân tâm để ý những việc bên ngoài thì tốt hơn."
Nói xong lại lấy ra vài bình đan dược, đẩy đến trước mặt Bùi Hồng Niên, "Lần này đi Lộc Tuyền thành đường xá xa xôi, cũng tốn một khoảng thời gian, ngươi và ta đừng lãng phí thời gian trên đường, tu luyện thật tốt đi."
Sau đó nhắm mắt suy nghĩ việc Thiên Đạo Trúc Cơ, không nói nhiều lời nữa.
Bùi Hồng Niên vội vàng nhận lấy bình thuốc, muốn nói điều gì đó nhưng thấy Bùi Lăng đã bày ra vẻ không muốn trò chuyện, cũng không dám nói gì nữa, lặng lẽ mở ra xem, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh: Đan dược cực phẩm!
Vốn hắn ta muốn lập tức lấy ra một viên dùng để tu luyện, chỉ là cầm ở giữa ngón tay do dự một chút, cuối cùng vẫn không nỡ, lại thả nó vào trong bình, cắn răng một cái, dứt khoát trực tiếp tu luyện.
Không lâu sau khi Bùi Lăng và Bùi Hồng Niên xuất phát, ở sâu trong nội môn, một chiếc thuyền lâu lặng yên bay ra, đi theo phía sau Huyết Khôi Kiệu từ xa, lại là Huyền Cốt Lăng m Chu của Lệ Liệp Nguyệt.
...
Lộc Tuyền thành cách Trọng Minh tông rất xa, ngày đó Bùi Lăng bị Lệ Liệp Nguyệt đưa về Trọng Minh tông chỉ tốn thời gian mười ngày, nhưng đó là tốc độ của Huyền Cốt Lăng m Chu, cộng thêm tu vi của Lệ Liệp Nguyệt, đã rút ngắn rất nhiều thời gian đi đường.
Lần này Bùi Lăng tự đi nên tốc độ không nhanh như vậy, đã đi tròn hai tháng nhưng cũng chỉ đi được một nửa lộ trình.
Ngày hôm đó, Huyết Khôi Kiệu vững vàng phi hành ở giữa không trung.
Trên khoảng không cách Huyết Khôi Kiệu tròn trăm dặm, Huyền Cốt Lăng m Chu mở ra trận pháp che giấu hành tung.
Trong thuyền, Hiểu Nghê nâng một đĩa linh quả lên cho Lệ Liệp Nguyệt, thấy nàng nhìn chằm chằm Huyết Khôi Kiệu trong thủy kính trước mặt hơi nhíu mày, khẽ nói: "Chủ nhân, những ngày qua một mạch Chiêu Xuyên hơi xao động. Chắc chắn bọn họ sẽ có hành động trên đường Bùi Lăng công tử trở về Bùi gia. Chỉ dựa vào một mạch Chiêu Xuyên sẽ không có lá gan này, nhất định là tiện tỳ Chu Diệu Ly kia sắp xếp."
Lệ Liệp Nguyệt thản nhiên gật đầu.
Lần này nàng tự đi ra ngoài một chuyến, một là vì hộ pháp cho Bùi Lăng; hai là đang chờ Chu Diệu Ly tự đưa tới cửa!
Thiên Đạo Trúc Cơ chi pháp cũng chỉ là dệt hoa trên gấm với Cửu A Lệ thị, Chẩm Thạch Tô thị và Phù Quang Tư Hồng thị mà thôi.
Dù sao bọn họ vốn chấp chưởng một môn Thiên Đạo Trúc Cơ chi pháp song kiếp của riêng mình.
Nhưng đối với Chu gia lại khác!
Chu Diệu Ly vì ổn định địa vị của mình, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này!
Sau đó, Chu Diệu Ly không tự xuất hiện thì cũng thôi.
Một khi đã to gan dám xuất hiện ở đây, hiện tại nơi này đã rời xa Thánh Tông, Lệ Liệp Nguyệt cam đoan có thể khiến đối phương có đến mà không có về, biến mất sạch sẽ!
Bây giờ nàng cố ý giữ một khoảng cách với Bùi Lăng, cũng vì che giấu tung tích để dụ Chu Diệu Ly cắn câu.
"Bên Tô Chấn Hòa thì sao?" Lệ Liệp Nguyệt cầm một viên linh quả, chậm rãi hỏi.
Vụ Liễu đứng hầu ở bên cạnh nói: "Chủ nhân, bên Tô chân truyền không có động tác gì. Những mạch chủ dưới tay hắn đều đang tu luyện trong bí địa của tông môn, đám người này đều có hành tung rõ ràng."
Nghe vậy, Lệ Liệp Nguyệt như có điều suy nghĩ, phản ứng của Tô Chấn Hòa cũng không giống với tưởng tượng của nàng lắm.
Chẳng lẽ đối phương không định xen vào chuyện này?
Hay là Tô Chấn Hòa đã âm thầm có hành động, lại lừa gạt được tai mắt của nàng?
Trong lòng có nghi ngờ, Lệ Liệp Nguyệt nói: "Truyền lời về trong tộc, tiếp tục để ý hành động của Tô Chấn Hòa, chỉ cần có tình huống gì, lập tức báo cho ta biết!"
"Vâng!"
Sau khi nói xong, nàng đột nhiên quay đầu, cười lạnh thành tiếng: "Quả nhiên đã đến rồi!"
Còn chưa nói hết câu, Lệ Liệp Nguyệt đánh ra một chưởng về một hướng nào đó.
Ầm !!!
Một đạo Huyết Hà đột nhiên hiện ra từ giữa không trung, sóng máu gào thét, lăn mình một cái đỡ được chưởng kình của nàng, sau đó bọt biển Huyết Hà ầm ầm vỡ nát, vốn giữa không trung không có vật gì, lại đột nhiên xuất hiện một con Cốt Ưng ba đầu.
Con Cốt Ưng này cao khoảng mười mấy trượng, lúc mở rộng hai cánh, hình thể khổng lồ như một lầu các di động.
Ba cái đầu của nó cũng không giống nhau, di cốt ở giữa màu sắc trắng bệch, hai con ngươi hiện lên màu vàng trong vắt sáng tỏ; di cốt bên trái toàn thân huyết hồng, trong mắt mơ hồ hiện ra huyết quang; di cốt bên phải lại một màu đen kịt, ngay cả trong con mắt cũng không có chút ánh sáng nào.
Tính tình nó hung hãn, không được chủ nhân chỉ huy đã mở to ba cái mỏ chim, có thể thấy trong cổ phun ra nuốt vào ánh lửa, lại tự mình nhả ra một đoàn linh hỏa.
Người đang đứng trên lưng nó là nữ tử một váy áo đỏ trắng, răng trắng môi hồng, dáng người uyển chuyển, đầu đội tán hoa bạch cốt, cắm trâm cài tóc cốt xà, cốt châu bên má chập chờn, đuôi mắt trái như con rắn đỏ nằm nghiêng, thêm mấy phần sắc bén quỷ mị.