Chương 424: Ta thắng! (1)
"Còn chưa đủ!" Chú Quỷ được thở dốc, vội vàng nói, "Ngươi cũng ra tay đi! Ngươi và ta một thể, phải dựa vào thủ đoạn của mỗi người để tranh đạo, quyết không thể để người ngoài được lợi!"
"Ta nên ra tay thế nào?" Bùi Lăng nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
Chú Quỷ lập tức trả lời: "Để Ngọc Tuyết Chiếu tới giúp ta!"
Bùi Lăng nhắm hai mắt lại: "Vậy ngươi chờ chút."
Để Ngọc Tuyết Chiếu đi giúp Chú Quỷ?
Ha ha, thứ này cũng ngang với việc mình nhường cơ hội tranh đạo cho đối phương!
Mặc dù bây giờ vì cảm ứng từ nơi sâu xa không thể để Chú Quỷ bị người ngoài giết chết, nhưng cũng không thể đưa ra tất cả mọi thứ của mình để Chú Quỷ không chết.
Hơn nữa, Chú Quỷ này còn có tâm trạng bàn điều kiện với mình, hiển nhiên tình cảnh của nó không tồi tệ như nó đã biểu hiện ra.
Đang lúc hắn nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy một luồng đao ý đồng căn đồng nguyên với mình đang nhanh chóng tới gần Bích Ngô viện!
Cửu Phách Đao!
Bùi Lăng khẽ giật mình, chợt vui mừng!
Mặc dù không biết có chuyện gì, nhưng đao bản mệnh trở về, hắn đã thắng trận tranh đạo này!
Nghĩ như vậy, một bóng trắng như mũi tên vội xông vào Bích Ngô viện, nhảy hai ba cái lập tức nhảy vào trong ngực hắn.
Bùi Lăng còn chưa kịp hỏi Ngọc Tuyết Chiếu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đao khí như thác nước gầm thét chém về phía mình!
Hắn nhướn mày, lập tức chập ngón tay lại như dao chém ngang ra!
Hai đạo đao khí hung hăng đụng vào giữa không trung đồng thời vỡ nát, đao ý còn sót lại tứ tán, sóng xung kích to lớn đẩy ra trên không trung, toàn bộ Bích Ngô viện chịu sự tác động này, phòng sập tường đổ, cỏ cây đều thành bột mịn. Trong nháy mắt, vốn là đình viện tinh tế lộng lẫy nhất Bùi phủ, chỉ còn một gian tinh xá sau lưng Bùi Lăng miễn cưỡng may mắn sống sót.
Trong tầm mắt đều là đống đổ nát thê lương, khắp nơi bừa bộn.
Ngay sau đó, một thanh trường đao gào thét tới.
"Người cướp chủ nhân của ta phải chết!!!"
"Ta muốn lột da ngươi, rút gân ngươi, uống máu ngươi!"
"Có thể làm đệm của chủ người là vinh quang vô thượng, cái đồ không biết sống chết, chết đi cho ta!"
"Ta muốn... Chủ nhân?!"
Cửu Phách Đao bị Ngọc Tuyết Chiếu dẫn tới?
Cái này... Không tệ! Cực kỳ tốt!
Hệ thống đúng là thần cơ diệu toán!
Lần này hoàn thành Thiên Đạo Trúc Cơ, hắn nhất định phải cho khen ngợi hai sao!
Nghĩ như vậy, trên người Bùi Lăng sôi trào đao ý, đây là điều mà hắn rút kinh nghiệm được ở Hàn thị sơn trang.
Lúc trước Huyết Hà kiếm linh chỉ nhận kiếm ý không nhận người mới để hắn nhân cơ hội.
Trước mắt, hắn không xác định Cửu Phách Đao có tình huống giống vậy không, cho nên đao ý có cùng nguồn gốc là cách tốt nhất chứng minh thân phận!
"Cửu Phách, tới!" Bùi Lăng lập tức quát.
Cửu Phách Đao đã dừng lại ở không trung, cảm nhận đao ý trên người Bùi Lăng không khác với mình, chẳng mấy chốc tất cả nghi ngờ và không xác định của nó đều hóa thành sự vui mừng!
Đao ý này không sai được!
Đây là chủ nhân của mình!
Lúc này nghe được giọng của chủ nhân, Cửu Phách Đao không còn chút do dự nào nữa, lập tức lao đến trước người Bùi Lăng!
"Chủ nhân, cuối cùng ta đã tìm được ngươi!" Giọng nói quyến rũ ngọt ngào nói.
"Chủ nhân, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi!! Nhớ ngươi nhớ đến phát điên..." Rất nhanh, giọng nói thổ lộ chuyển thành giọng đau khổ.
"Chủ nhân, da lông con chồn hoang này không tệ, có thể làm đệm cho ngươi." Ngay sau đó, là một giọng nói đầy bạo ngược.
"Chủ nhân, ta muốn ngủ chung với ngươi! Từ giờ trở đi, ta không rời khỏi ngươi nửa bước!!!" Cuối cùng, đao linh phát ra tiếng gầm thét cuồng loạn.
Bùi Lăng lập tức ngạc nhiên, Cửu Phách Đao xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc trước Huyết Hà kiếm ở Hàn thị sơn trang trông thì hung tàn, lại rất ngây thơ dễ dụ, Cửu Phách Đao này của hắn lại là tinh thần phân liệt?
Lấy lại bình tĩnh, Bùi Lăng cũng mặc kệ tình huống thanh đao như thế nào, lập tức một tay nắm lấy.
"Ta thắng!"
...
Dưới cây hạnh.
Không gian xám tro.
Sương mù dày đặc đã sớm bị thuật pháp tấn công làm mỏng manh, gần như không còn.
Lúc này toàn bộ không gian thủng trăm ngàn lỗ, cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Bốn phương tám hướng đều chồng chất dấu vết thuật pháp.
Chú Quỷ vẫy tay một cái, hàn khí lạnh băng lại càn quét, vô số oan hồn rít lên, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lao về phía hai người n Đông Mông và Vạn Liễu tiên sinh!
n Đông Mông là Địa Đạo Trúc Cơ, còn có tu vi trung kỳ, Vạn Liễu tiên sinh là tán tu xuất thân Vạn Hủy hải, tuy chỉ là Nhân Đạo, nhưng tu vi lại là Trúc Cơ hậu kỳ!
Thực lực mười vị Trúc Cơ trước đó còn lâu mới so sánh được với hai người này.
Nhưng lúc này, Chú Quỷ lấy một địch hai lại áp chế hai người gắt gao!
Sinh linh toàn thành đều đã hóa thành oan hồn để nó sử dụng.
Lúc oan hồn công kích, Tiểu Thập ẩn nấp kín kẽ trong đó, lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng trong tay lại bay ra từng đạo thuật pháp.
Cùng lúc đó, Chú Quỷ cũng ra chưởng như đao, đao khí gào thét mà ra như một vòng tròn huyết sắc to lớn chém về phía hai người.
Rầm rầm rầm...
Quanh người n Đông Mông vờn quanh sáu huyết cầu, khi thì hóa thành cự thuẫn ngăn cản đao khí, khi thì hóa thành trường thương quét ngang oan hồn nhào lên xung quanh.
Sau lưng Vạn Liễu tiên sinh lại sinh ra vô số cành liễu cùng nhau lao đến đao khí của đối phương, mỗi lần chấn vỡ một đạo đao khí đều có mười cành liễu lập tức khô héo.