Chương 449: Đệ tử Ma môn
Hơn nữa...
Giọng nói quyến rũ của đao linh không ngừng vang lên bên tai hắn: "Chủ nhân... Máu... Máu... Ừ... Ta còn muốn càng nhiều máu hơn!"
Tiếp theo chuyển thành bạo ngược, "Giết giết giết! Chủ nhân, chúng ta giết sạch người còn lại đi!"
Cuối cùng cuồng loạn hô lên, "Ngoại trừ chủ nhân, toàn bộ sinh linh ở thế giới này đều đáng chết! Đáng chết!!!"
Bùi Lăng yên tĩnh nghe, từ lần trước bị hắn đưa ra hai yêu cầu, cuối cùng đao linh Cửu Phách Đao lại trao đổi với hắn.
Mặc dù nội dung nói chuyện vẫn lung ta lung tung, lệ khí ngập trời, nhưng dù sao cũng tốt hơn trước đó vẫn không để ý tới vị chủ nhân là mình.
"Tiếp tục đi." Bùi Lăng đặt Cửu Phách Đao vào vỏ, quay người đi đến Huyết Khôi Kiệu.
Lúc này Mai Khả Thu và tộc nhân Mai thị mới như tỉnh lại từ giấc mộng.
"Xuất phát! Tiếp tục đi!" Mai Khả Thu vội vàng phân phó, ánh mắt kính sợ lại hưng phấn đảo qua bóng lưng Bùi Lăng.
Hắn ta tư chất thấp, dù có lão tổ Mai thị xuất thân Trọng Minh tông, nhưng cũng chưa thể bái nhập môn hạ Thánh tông.
Vì vậy, mặc dù từ nhỏ đã nghe nói đệ tử chín môn phái lớn có thực lực cực mạnh, tán tu còn lâu mới so sánh được, nhưng dù sao cũng không có một khái niệm cụ thể rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Vừa nãy thấy Bùi Lăng ra tay, mới biết được môn nhân chín môn phái lớn lại kinh khủng như thế!
Khó trách những năm gần đây lão tổ vẫn nhớ mãi không quên Thánh tông.
Nghĩ tới đây, sự kích động Mai Khả Thu dần lắng lại, đáng tiếc, mặc dù lão tổ có rất nhiều dòng dõi, lại đều có thiên tư yếu kém, Mai thị to lớn như vậy, ngày giờ của lão tổ đã không còn nhiều, nhưng không người kế tục...
Trong lòng của hắn ta vừa nghĩ lung ta lung tung, vừa quát lớn đám người chuẩn bị tiếp tục khởi hành.
Lúc này, Bùi Lăng đã trở lại bên trong Huyết Khôi Kiệu, vừa ngồi xuống lập tức lại phát hiện ba đạo khí tức đang nhanh chóng lao đến bên này!
Không giống với mấy chục tán tu trước đó, ba đạo khí tức này, một đạo tràn đầy sinh cơ, một đạo dinh dính khó tả, một đạo tối nghĩa quỷ quyệt, lại không có chỗ nào không tinh thuần nặng nề, không có chút hỗn tạp nào, đều không kém hơn n Đông Mông ngày đó!
Thậm chí có một người, khí tức đã không thua Trịnh Kinh Sơn lúc trước.
Là người Thiên Sinh giáo!
"Người Thiên Sinh giáo đã đến, chuẩn bị đón địch!" Bùi Lăng vừa rời khỏi Huyết Khôi Kiệu, vừa truyền âm cho ba người Kim Tố Miên.
Vừa rời khỏi Huyết Khôi Kiệu, còn chưa kịp nhắc nhở tộc nhân Mai thị, ba bóng dáng đã bắn nhanh tới!
Vù!
Một đạo khí tức mạnh nhất trong đó không hề chậm trễ lao về phía Bùi Lăng.
Hai đạo khí tức còn lại thì chia ra lao tới hai chiếc lồng sắt.
Với thực lực của ba vị đệ tử Thiên Sinh giáo này, ba người Kim Tố Miên không đối phó được!
Trong lòng Bùi Lăng cảm thấy nặng nề, trong hai người lao tới lồng sắt, tên nam tu kia chọn trúng lồng sắt của Nghiêm Ngọc Minh, nữ tu thì chọn trúng lồng sắt của Kim Tố Miên.
Cho dù Kim Tố Miên và Nghiêm Ngọc Minh có tiên cơ đánh lén, cũng không đối phó được thực lực của hai người này!
Nhận ra điều này, ánh mắt Bùi Lăng nhìn qua hai người kia đột nhiên lóe lên tia sáng xanh, trong ánh sáng màu xanh thẳm đặc biệt của Hàn Tủy Hỏa còn hiện ra vô số phù văn màu đen nhỏ bé quấn lấy nhau, hắn lại thi triển thần thông vĩnh chú!
Hai người Thiên Sinh giáo đã lao tới trước lồng sắt, đột nhiên cảm thấy cả người trầm xuống như rơi vào đầm lầy dính dấp, trọng thủy vô hình tràn qua đỉnh đầu, toàn thân bỗng cảm thấy trì độn, suy yếu như trăm bệnh quấn thân. Vô số sinh linh khuôn mặt dữ tợn từng bị mình giết chết đang giương nanh múa vuốt bắt lấy tay chân của bọn họ, tiếng kêu rên lọt vào tai như đang nói ra lời nguyền rủa oán độc nhất với bọn họ, muốn kéo hai người cùng nhau vĩnh viễn đắm chìm trong đó.
Trong nháy mắt, tu vi khí tức của hai người đột nhiên hạ xuống, trực tiếp từ Trúc Cơ trung kỳ rơi xuống Trúc Cơ sơ kỳ!
Vẻ mặt hai người hoảng hốt, nhưng đều là người đã trải qua trăm trận chiến, mặc dù lúc này hoảng nhưng không loạn, trong tay một người lóe lên ánh lửa, trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ phù lục trên hai miếng vải đen, một người khác đồng thời ra tay xé rách hai miếng vải đen.
Trong tầm mắt hai người này, hai cái lồng sắt này vừa đúng là Tam Thủ Dực Lang và Hoàng Tuyền Mộc!
Nữ tu Thiên Sinh giáo lập tức ra tay, chém về phía lồng sắt, muốn lấy đi Hoàng Tuyền Mộc.
Trên băng trán khảm đá quý màu xanh đen của người còn lại hiện lên một vòng ô quang, đột nhiên sinh ra ba lưỡi dao màu đen xuyên qua khe hở chiếc lồng, trực tiếp đánh về phía Tam Thủ Dực Lang trong đó, muốn nhân lúc lực lượng của Dực Lang bị phong ấn, để trực tiếp chém giết nó!
Cùng lúc đó, Kim Tố Miên thấy nữ tu Thiên Sinh giáo ở bên ngoài đang tham lam nhìn mình, lập tức không chút do dự đánh một chưởng vào tim nàng ta!
Trong mắt nữ tu Thiên Sinh giáo, Hoàng Tuyền Mộc không nhúc nhích đang chờ mình đi lấy, nhưng đột nhiên trong lòng nàng ta rung động, một luồng nguy cơ to lớn đột nhiên ập tới.
Dù tình cảnh trước mắt rất bình thường, nhưng có thể từng bước một chém giết đi lên từ tầng dưới chót Thiên Sinh giáo, Lữ Yến Nê không phải loại người chỉ biết dùng thuật mị hoặc để thao túng tâm chí nam tu không kiên định, vào lúc quan trọng nàng ta không hề do dự.