Chương 474: Thực lực không đủ, trang bị bù vào
"Cũng không thể quá ân cần." Ánh mắt Nghiêm Ngọc Minh lay động, nhắc nhở, "Mạch chủ mới nhậm chức lập tức giao tất cả sự vụ một mạch Kiêm Tang cho u Dương sư tỷ! Mặc dù u Dương sư tỷ khoan dung rộng lượng, cũng không ngại để Kim sư tỷ gia nhập, nhưng bây giờ người làm chủ một mạch Kiêm Tang là u Dương sư tỷ, sao có thể khinh thường?"
"Nói cũng đúng." Đái Bạch Thì suy nghĩ rồi khẽ gật đầu, còn nói thêm, "Mặc kệ thế nào, mạch chủ của chúng ta có Lệ chân truyền làm chỗ dựa, chắc chắn tiền đồ không tệ! Một mạch Kiêm Tang không gò bó được mạch chủ!"
Nghiêm Ngọc Minh bùi ngùi nói: "Thiên Đạo Trúc Cơ... Môn Thiên Đạo Trúc Cơ chi pháp thứ tư cả Thánh tông... Nếu mạch chủ bằng lòng truyền thụ cho gia tộc chúng ta..."
Đang nói đến chỗ này, đột nhiên nghe thấy nơi xa vang lên một tiếng động thật lớn!
Hình như nơi phát ra tiếng động là vị trí của Bùi Lăng và Kim Tố Miên.
Hai người lập tức cảnh giác.
Đang muốn đi ra ngoài quan sát xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một nhóm tộc nhân Mai thị đã hành động trước một bước, mặt không thay đổi đi tới.
Cùng lúc đó, Mai Khả Thu ngồi trong phòng khách cũng lạnh lùng đứng lên, bao vây hai người lại.
Phát hiện tình huống không đúng, sắc mặt Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh đều trầm xuống, lạnh giọng quát: "Các ngươi dám mưu hại đệ tử Thánh tông? Không sợ vi phạm môn quy bị nghiền xương thành tro sao!?"
Tộc nhân Mai thị không nói một câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người.
Lúc này, lại có một nữ tu xa lạ đi ra từ phía sau.
Dáng vẻ nữ tu này diễm lệ, tóc dài xõa tung, Mi Tâm Trụy khảm đá quý bồ câu đỏ như máu, càng làm nổi bật da thịt tuyết trắng.
Nàng mặc một bộ trường bào màu trắng rộng rãi, chỉ tùy ý bó lại ở bên hông lại không che giấu được dáng người thướt tha. Vừa xuất hiện, vẻ mặt tất cả tộc nhân Mai thị đều trở nên cuồng nhiệt nhìn nàng không chớp mắt, hận không thể quỳ xuống hôn mũi chân nàng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
"Thiên Sinh giáo!" Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh thấy cách ăn mặc của nàng, lập tức giật mình!
Đệ tử Thiên Sinh giáo lại ẩn nấp ở gia tộc Mai thị, hơn nữa còn khống chế người trong gia tộc Mai thị?
Tất cả gia bảo dưới trướng Trọng Minh tông dọc theo con đường này, nhất là gia tộc Tuyên thị phụ trách trấn thủ nơi đây đều chết sạch rồi sao?! Lại xảy ra sơ suất lớn như thế!
Nữ tu kia đánh giá bọn họ một chút, nở nụ cười xinh đẹp, môi son nhẹ nhàng mở ra: "Lên!"
Một đám tộc nhân Mai thị không chút do dự, lập tức rút ra đủ loại binh khí, lao thẳng đến Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh.
Vẻ mặt hai người nghiêm túc không hề nương tay, chân nguyên phun trào quanh người, thi triển thuật pháp đánh về phía tộc nhân Mai thị.
Rầm rầm rầm...
Tu vi tộc nhân Mai thị đều chỉ là Luyện Khí, cho dù bây giờ bị nữ tu này mị hoặc không sợ sống chết, nhưng đối đầu với hai vị Địa Đạo Trúc Cơ cũng chỉ giữ vững được mấy hơi thở đã bị tàn sát gần như không còn.
Chỉ có điều, sau khi giết sạch tộc nhân Mai thị, Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh không hề vui sướng chút nào.
Bởi vì nữ tu Thiên Sinh giáo trước mắt là Trúc Cơ trung kỳ!
Nữ tu đưa cái lưỡi đinh hương ra liếm môi son xinh đẹp, mỉm cười quyến rũ: "Côn trùng Luyện Khí kỳ đều đã chết."
"Chắc hai vị cũng làm nóng người xong rồi nhỉ?"
"Đáng tiếc."
"Vốn còn có thể thêm hai món đồ chơi không tệ, nhưng đại sư huynh muốn các ngươi chết!"
"Hai vị đừng trách ta, đây là thiên ý muốn diệt các ngươi."
"Sâu kiến sao có thể vi phạm thiên ý?"
Còn chưa dứt lời, mười ngón tay mảnh khảnh của nữ tu đã bấm niệm pháp quyết như hoa lan nở rộ, chỉ thấy thi thể đám người Mai thị còn chưa lạnh đã nhanh chóng nhúc nhích, trong chớp mắt vô số chồi non phá thể mà ra!
Trong khoảnh khắc, toàn bộ phòng khách như một biển hoa.
Trên người những thi thể này mọc ra bông hoa, thân đen nhánh lại không có lá, chỉ có một nụ hoa hơi mờ lớn khoảng một bàn tay mọc ra ở đầu cành.
Nụ hoa chưa nở ra, một mùi hương trộn lẫn giữa máu tươi và thi khí đã tản ra.
Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh lập tức ngừng thở, người trước không hề chậm trễ lấy ra một tấm phù lục màu đen, sau khi thôi động, phù lục lập tức hóa thành một huyết thủ to lớn vồ về phía nữ tu!
Đây là vật giữ mệnh mà gia tộc cho hắn ta, bên trong phong tồn một kích của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ!
Đây cũng là chỗ tốt của con cháu thế gia.
Khác với lúc Thi Đấu Ngoại Môn, mục đích của Thi Đấu Ngoại Môn là tuyển chọn ra thiên tài chân chính, cho nên có hạn chế các mặt, cho đệ tử tham gia một sự công bằng cơ bản nhất.
Căn bản không thể dùng rất nhiều đồ bên ngoài!
Nhưng trong trận chiến sống chết như bây giờ, đối thủ còn là người khác phái, lại không có gì kiêng dè, không từ thủ đoạn, muốn dùng cái gì cứ dùng.
Tên nữ tu Thiên Sinh giáo kia thấy cảnh này, không khỏi giật mình!
Sau khi bọn họ đến Mai gia bảo, vì mai phục đệ tử Trọng Minh tông đã sớm dùng thuật mị hoặc để tra hỏi tộc nhân Mai thị, nghe ngóng được lai lịch đại khái của bốn đệ tử Trọng Minh tông nhận nhiệm vụ này.
Tổng cộng bốn đệ tử Trọng Minh tông nhận nhiệm vụ lần này đều là nội môn đệ tử mới cùng một mạch.Chương 475: Mai lão gia chủ (1)
Trong đó người cầm đầu là Bùi Lăng, vừa tiến vào nội môn đã được đề cử là mạch chủ một mạch Kiêm Tang.
Mấy tháng trước, hắn vừa giành được hạng nhất Thi Đấu Ngoại Môn Trọng Minh tông, thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quả quyết, hơn nữa tâm cơ thâm trầm, khát máu hiếu sát... Về phần ba người khác, tộc nhân Mai thị lại không biết nhiều.
Dù sao gần đây hung danh của Bùi Lăng lan tràn ở Trọng Minh tông, sau khi biết hắn nhận nhiệm vụ, Mai thị không tiêu tốn tài nguyên đi nghe ngóng lai lịch ba người khác nữa.
Bọn họ không có con cháu ở Trọng Minh tông, dù là gia tộc thuộc sự quản lý của Trọng Minh tông, nhưng muốn nhờ quan hệ đi tìm hiểu tình huống nội môn đệ tử cũng phải vận dụng mấy mối quan hệ và giao tình ít ỏi của lão gia chủ. Hành động lần này không chỉ tốn thời gian phí sức, hơn nữa lão gia chủ đã gần hết thọ nguyên, giữ lại những ân tình này còn có nhiều công dụng hơn, không thể dùng hết toàn bộ.
Chỉ cần biết tình huống của Bùi Lăng này, cũng đã quá đủ với gia tộc Mai thị rồi
Vì vậy sau khi đám người Thiên Sinh giáo nghe xong những tin tức này, tưởng ngoại trừ Bùi Lăng thì ba người khác đều không quan trọng gì.
Bởi vậy, sau khi xác nhận Bùi Lăng và nữ tu Trọng Minh tông kia đến cạm bẫy do bọn họ bố trí, Hoắc Triệu Cảnh đã đặt trọng điểm vào việc đối phó Bùi Lăng.
Hai tên đệ tử Trọng Minh tông còn lại chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đều giao cho nữ tu Thiên Sinh giáo am hiểu mị hoặc này.
Lại không ngờ, hai người này còn có át chủ bài như thế!
Nghĩ đến đây, trong mắt nữ tu Thiên Sinh giáo hơi lóe lên ánh sáng, viên đá quý trên Mi Tâm Trụy tản ra một trận dao động vô hình, đột nhiên rời khỏi trụy hóa thành một vòng huyết quang bay thẳng đến huyết thủ!
Oanh!!
Huyết thủ bị phá nhưng viên đá quý như máu cũng phát ra một tiếng vang giòn, ở chính giữa đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Thứ này gần như là pháp khí ở Thiên Sinh giáo, nếu đã hư hao, dù có tu sửa hoàn hảo cũng không thể dùng nữa.
Không có thời gian để đau lòng, sóng mắt nữ tu xoay chuyển, trong chớp mắt đã vô cùng quyến rũ, bàn tay vuốt mái tóc dài, mỉm cười xinh đẹp với bọn họ.
Thuật mị hoặc!
Trong lòng Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh giật mình muốn tránh thoát, nhưng lại không chịu khống chế nhìn về phía nàng.
Càng nhìn càng cảm thấy nữ tu có khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, là tuyệt đại giai nhân hiếm thấy trên đời.
Mỗi một hành động, một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ ra sự quyến rũ khiến bọn họ không thể ngăn cản.
Vào lúc này, tất cả mọi thứ như sinh tử vinh nhục, gia tộc bản thân, thế gian đủ loại đều trở nên yếu ớt mà nhỏ bé, nhẹ như lông hồng. Dường như giữa thiên địa chỉ có bóng hình xinh đẹp trước mắt là nhan sắc duy nhất còn sinh động.
Dường như chỉ cần có thể chiếm được một nụ cười của nàng, dù rơi đầu đổ máu cũng không tiếc!
Vào lúc như si như say lại thấy nữ tu vẫy tay với mình, một chút tỉnh táo cuối cùng trong lòng hai người lung lay sắp đổ, đã vô thức đi về phía nàng.
Nữ tu hơi cong khóe môi, chậm rãi rút ra một thanh chủy thủ sáng như tuyết từ trong tay áo, dù bận vẫn ung dung chờ đợi bọn họ đi qua chịu chết.
Vào lúc quan trọng, Nghiêm Ngọc Minh dựa vào nghị lực cực lớn, khó khăn lấy ra một cái chuông nhỏ, dùng hết toàn bộ sức lực hơi lung lay một chút.
Keng!
Tiếng chuông như tiếng sét nổ tung bên tai hai người.
Trong nháy mắt, hai người đột nhiên khôi phục thần chí.
Thuật mị hoặc bị phá, khí huyết trong lồng ngực nữ tu Thiên Sinh giáo cuộn trào từng cơn, hàng mày cau lại.
Thực lực của hai người này không mạnh, nhưng trên người lại có không ít át chủ bài, không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn hai người này là con cháu xuất thân thế gia ở Trọng Minh tông.
Nghĩ tới đây, sắc mặt nữ tu Thiên Sinh giáo trắng bệch, trong lòng thầm oán hận: Trọng Minh tông đáng chết!
Rõ ràng trong tông có rất nhiều con em thế gia, đời sau của người tu chân, nhưng vẫn mở rộng cánh cửa tu hành thu nhận rất nhiều huyết mạch ti tiện, còn đối xử ngang hàng với đệ tử xuất thân cao quý, bồi dưỡng như thường... Làm hại nàng phán đoán sai lầm!
Nếu không, Nghiêm Ngọc Minh thì cũng thôi.
Đái Bạch Thì này ăn mặc cao quý, nếu ở Thiên Sinh giáo thì không dùng đầu óc cũng biết hắn ta có xuất thân thế gia. Dù sao ở trong Thánh giáo coi trọng xuất thân, quần áo cao sang lộng lẫy là thứ quá dễ dàng với tu sĩ, nhưng thân phận không đủ, nếu dám tùy tiện mặc sẽ nhận hậu quả vô cùng thê thảm!
Như thế, sao nàng lại không đề phòng?
Trên thực tế, mặc dù nữ tu này không biết lai lịch của Đái Bạch Thì và Nghiêm Ngọc Minh, cũng chưa từng khinh địch.
Vừa rồi tộc nhân Mai thị bưng nước trà và linh thực lên, nàng đều dùng thủ đoạn hạ cổ độc đặc chế của Thiên Sinh giáo, nhưng hai người này tâm tư kín đáo, vô cùng cẩn thận, đừng nói trà rượu trái cây, ngay cả dụng cụ cũng không chạm đến.
Nếu không, dù bây giờ trên người hai người này có nhiều át chủ bài, cũng không thể sử dụng được, chỉ tặng thêm cho nàng một bảo bối đồng tử thôi!
Đối mặt một lát, nữ tu Thiên Sinh giáo đột nhiên cười lạnh nói: "Trời muốn diệt hai người các ngươi, hai người các ngươi cần gì phải nghịch lại ý trời?"