Chương 677: Thế giới đại sư (2)
Tất cả mọi người thấy cảnh này đều giật mình, trong chốc lát hơi không hiểu ra sao.
Đã luyện thành Hóa Hình Đan, tại sao đối phương muốn mở lò thứ hai?
Thấy thế, Úy Trì Khắc Thi vội nói: "Vương Cao đại sư, một viên Hóa Hình Đan cực phẩm là đủ rồi, đại sư không cần cực khổ nữa..."
Vương Cao mắt điếc tai ngơ, ánh mắt cũng không nhìn hắn ta lấy một cái, tiếp tục luyện đan.
Úy Trì Khắc Thi cũng không thấy bất mãn vì thái độ của vị đại sư này kiêu căng như thế.
Đại sư luyện đan, không, tất cả mọi người có tuyệt kỹ đều như thế.
Huống chi, Vương Cao đại sư này còn trẻ như vậy.
Tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu cao hơn cả Tiết Như Diễm đại sư, đúng là tiền đồ không đo đếm được!
Phủ thành chủ mời mọc vị luyện đan sư ngũ phẩm Tiết Như Diễm này đủ kiểu, còn chưa từng nói một câu tốt đẹp.
Chỉ là...
Rõ ràng Vương Cao đại sư đã hoàn thành luyện chế Hóa Hình Đan, nhưng vì sao còn muốn tiếp tục khai lò lãng phí thời gian?
Mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng luyện đan sư đã bắt đầu xử lý dược liệu, Úy Trì Khắc Thi cũng không tiện tiếp tục làm phiền đối phương.
Cùng lúc đó, những người khác đều ăn ý im lặng, lại chuyên tâm quan sát Vương Cao đại sư luyện đan.
Lại là nửa canh giờ sau, Vương Cao đại sư luyện thành lò Hóa Hình Đan thứ hai ở trước mắt bao người.
Lần này, vẫn là bốn viên đan dược, hơn nữa từng viên cực phẩm giống như vừa rồi!
Toàn bộ phòng khách lập tức tràn đầy tiếng hít khí lạnh.
Lò thứ nhất bốn viên Hóa Hình Đan cực phẩm còn có thể nói đối phương phát huy tốt, vận khí tốt, nhưng liên tục hai lô đều là bốn viên cực phẩm, đây chắc chắn là thực lực!
Vị Vương Cao đại sư này thật sự quá lợi hại!
Tròng mắt Tiết Như Diễm sắp trợn lồi ra, lần đầu tiên luyện chế Hóa Hình Đan đã là hai lô ra tám viên cực phẩm!
Từ nhỏ hắn ta đã được gọi là thần đồng đan đạo, trên quãng đường này không ít người gọi là thiên tài, những năm gần đây vào nam ra bắc, có thể nói đã gặp rất nhiều luyện đan sư cao giai của hoàng triều.
Nhưng chưa từng có vị đại sư nào có thể làm được điểm này!
"Vương Cao đại sư..." Úy Trì Khắc Thi thấy thế lập tức mở miệng, đang cân nhắc lý do nói lời cảm tạ và xin Hóa Hình Đan cực phẩm, đã thấy Vương Cao đại sư hành động giống hệt vừa rồi, sau khi lấy bốn viên Hóa Hình Đan cực phẩm ra ngoài ném vào trong mâm, lại mở lô xử lý dược liệu, bắt đầu luyện lò thứ ba...
Cái này... Vương Cao đại sư có ý gì?!
Đám người đang ngồi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Đúng vào lúc này, Cố Nam Huân Ngọc Lân thư viện khẽ nói ra suy đoán: "Hắn... Không hài lòng?"
Không hài lòng?
Đầu tiên đám người khẽ giật mình, chợt nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên rất kỳ quái.
Đúng vậy, chỉ có trong tình huống luyện đan đại sư không hài lòng với đan dược được luyện chế ra, mới có thể luyện một lò lại một lò!
Vấn đề là vừa rồi Tiết Như Diễm đã nói, rất khó luyện chế Hóa Hình Đan!
Cho dù là luyện đan sư ngũ phẩm cũng cần mấy ngày mới có thể thành đan.
Dù cho quen tay, có thể hoàn thành một lò trong vòng ba canh giờ nhưng đây chỉ là luyện chế ra đan dược, cũng không thể cam đoan phẩm chất.
Chứ đừng nói đến từng lô cực phẩm!
Vào lúc này, Vương Cao đại sư vừa lấy được đan phương, lần đầu luyện chế Hóa Hình Đan đã luyện chế ra bốn viên cực phẩm kinh diễm toàn trường!
Nhưng ở trong mắt đối phương, kết quả này lại là luyện quá kém, cho nên muốn khai lò một lần nữa?
Lúc này tất cả luyện đan sư đều hơi mơ hồ, đây là Hóa Hình Đan!
Không phải Bồi Nguyên Đan!
Đừng nói luyện ra cực phẩm, dù chỉ luyện ra trung phẩm cũng rất có tính khiêu chiến!
Nếu không, dù sao tỷ đệ Nhan Cầm Lang cũng là nội quyến đứng đầu một thành, sao mãi không lấy được một viên Hóa Hình Đan thượng phẩm chứ?
Cái này... Đây là thế giới của đại sư sao?
Mi Dương thành.
Toà thủ phủ Mi Dương quận này tiếp giáp Mi Thủy một trong những dòng sông nổi tiếng nhất Lưu Lam hoàng triều.
Nghe đồn trước khi xây thành trì, nơi đây là một vùng đầm lầy cây rong um tùm.
Bởi vì hoàng triều vừa ý vị trí nơi đây thuận tiện điều khiển Mi Dương quận, liền điều động tu sĩ cấp cao lấy đại pháp lực rút khô phần lớn nước đọng, dời núi lấp đất mới tạo thành toà quận thành nguy nga hùng tráng như bây giờ.
Thế nhưng để thuận tiện cho dân sinh sống, đến nay trong Mi Dương thành vẫn giữ lại rất nhiều sông nhỏ, dòng suối, hồ nước...
Ngước mắt nhìn ra xa, dòng nước cắt ngang dọc đường đi ngõ hẻm, trên đường người đông nghìn nghịt, trên mặt nước cũng phồn hoa náo nhiệt.
Lúc này, trước cửa một gian tiểu viện không hề nổi bật ở gần con suối.
Hai gốc cây liễu to lớn hai cánh tay người ôm hết cành lá rậm rạp, đang rủ xuống muôn vàn tơ lụa màu xanh biếc, thỉnh thoảng tung bay theo cơn gió nhẹ lướt qua nữ tu áo trắng trước cửa.
Nữ tu này khoảng hai mươi, làn da tuyết trắng, lông mày nhỏ dài, dùng một cái trâm bằng vàng để búi mái tóc đen ở sau gáy, cả người không có quá nhiều đồ trang sức, chỉ ở bên hông cài một cây sáo vàng điểm xuyết dải lụa nhiều màu, vẻ mặt nàng bình tĩnh, đưa tay đẩy ra cành liễu vướng víu để gõ cửa sân.