Chương 762: Tiến vào "Tiểu Tự Tại Thiên" (2)
"Hệ thống, ta muốn tu luyện! Một khóa uỷ thác 【 luyện đan thuật. Ngũ Nguyên Phá Chướng Đan 】 !"
"Leng keng! Hệ thống tu chân trí năng hết lòng trung thành phục vụ ngài! Một khóa uỷ thác, trí năng thăng cấp! Hiện tại bắt đầu uỷ thác tu luyện, thân thiết nhắc nhở: Trong lúc tu luyện, ký chủ sẽ mất quyền khống chế thân thể, xin đừng hoảng sợ..."
Hệ thống lập tức hưởng ứng, "Leng keng! Hệ thống bắt đầu tu luyện 【 luyện đan thuật. Ngũ Nguyên Phá Chướng Đan 】 cho ngài..."
Thấy hắn đã châm lửa khai lò, Chu cung phụng vuốt ve chòm râu dài, bình tĩnh nhìn.
Thấy Bùi Lăng nước chảy mây trôi xử lý dược liệu, dung hợp đan dịch, điều tiết khống chế đan hỏa... Không ngờ Chung Quỳ Hi lại nhìn như si như say, mãi không chớp mắt, vẻ mặt Chu cung phụng lại bình tĩnh, mãi cho đến lúc sắp kết thúc luyện chế một lò đan dược, đánh giá khuôn mặt tuổi trẻ của Bùi Lăng, lại cảm nhận được sinh cơ bừng bừng trong cơ thể hắn, mới khẽ gật đầu.
Chuẩn xác, ngắn gọn, trôi chảy.
Nhưng cũng tiếc...
Mặc dù thủ pháp luyện đan của hắn quen thuộc trôi chảy, thậm chí không thể bắt bẻ, lại thiếu linh tính.
Cứ thế, tuy đan dược được luyện chế ra không ảnh hưởng đến dược hiệu, cuối cùng vẫn rơi vào khuôn mẫu cũ, khó mà đi đến đỉnh phong chân chính...
Thế nhưng, số tuổi này đã có tiêu chuẩn này, cũng coi như là hậu bối rất có thiên phú.
Sau một lát, thấy Bùi Lăng lấy ra mười lăm viên đan dược cực phẩm từ trong lò luyện đan, Chu cung phụng chỉ nhìn lướt qua, gật đầu nói: "Không sai, đúng là Ngũ Nguyên Phá Chướng Đan, ngươi thông qua."
Trong lòng Bùi Lăng vui mừng, không đợi hắn mở miệng đã nghe Chu cung phụng hỏi: "Ban thưởng ba vị trí đầu thi đình, công pháp Địa giai cất giữ trong bí khố, lò luyện đan lục phẩm và Nam Kha Mộng Hỏa, ngươi muốn cái nào?"
"Vãn bối muốn Nam Kha Mộng Hỏa." Bùi Lăng không hề chậm trễ nói.
Nghe vậy Chu cung phụng rất sảng khoái đưa tay nắm vào trong hư không một cái, chẳng mấy chốc một đám hỏa diễm như mộng như ảo, như có như không đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.
Tâm niệm Chu cung phụng vừa động, một đoàn băng tinh đột nhiên sinh ra, phong cấm ngọn lửa này ở trong đó.
Ngay sau đó, băng tinh bao vây hỏa diễm đột nhiên xuyên qua không gian, xuất hiện ở trước mặt Bùi Lăng.
Bùi Lăng dùng hai tay thu nó vào túi trữ vật, chắp tay nói tạ: "Đa tạ Chu cung phụng."
"Đây là thứ ngươi nên được." Chu cung phụng không để ý, nói, "Ngươi lấy ra văn thư tham gia thi đình đi."
Thấy Bùi Lăng nghe lời lấy ra, hắn ta khẽ đảo cổ tay, không biết lấy từ đâu ra một con dấu, sau khi đóng dấu lại bấm niệm pháp quyết lấy ra một đạo khí tức của mình đánh vào trong đó, chợt giao văn thư cho Bùi Lăng, khẽ gật đầu nói, "Rót vào chân nguyên của ngươi để thôi động nó."
Bùi Lăng không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn làm theo.
Vừa rót vào một chút chân nguyên, chỉ thấy văn thư đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng trắng thật lớn, trong nháy mắt đã bao bọc hắn lại, ngay sau đó cả người Bùi Lăng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi!
Thấy cảnh này, Chung Quỳ Hi biết Vương Cao đã bị truyền vào "Tiểu Tự Tại Thiên".
"Tiểu Tự Tại Thiên" có thể gột rửa nhục thân và thần hồn của người tiến vào, thời gian ở bên trong càng dài, hiệu quả càng tốt.
Từ trước đến nay chỉ có luyện đan sư thông qua thi đình trong đại điển luận đan, mới có thể hưởng đãi ngộ tiến vào.
Tất nhiên người dẫn đầu thông qua thi đình càng có được lợi ích lớn.
Từ từng kỳ trước, những người đi vào từ ngày đầu như Vương Cao, có thể nói vô cùng hiếm có.
Càng không nói đến, đề thi đình năm nay khó khăn như thế...
Nghĩ đến đây, Chung Quỳ Hi thấy vẻ mặt Chu cung phụng bình tĩnh như trước, không nhịn được hỏi: "Chu cung phụng, Vương Cao này chỉ dùng một ngày đã bổ sung tàn phương, đây là làm được bằng cách nào?"
Chu cung phụng tiếp tục lấy ra đoạn linh thực như gỗ khô trước đó, thản nhiên nói: "Không biết."
Thấy Chung Quỳ Hi muốn nói lại thôi, hình như còn vướng mắc, không nhịn được khẽ lắc đầu, "Ngươi tò mò người khác thông qua thi đình ngay ngày đầu tiên thế nào, còn không bằng nghĩ thêm phải giải quyết đề kiểm tra của ngươi như thế nào?"
Nói xong cũng không đợi hắn ta trả lời, đã phất ống tay áo một cái.
Chung Quỳ Hi lập tức cảm thấy hoảng hốt, chờ đến lúc lấy lại tinh thần, đã đứng ở bên ngoài rừng tùng, đường mòn vốn liếc qua đã thấy ngay ở sau lưng cũng biến mất không thấy gì nữa, trong tầm mắt chỉ có rừng tùng ào ào, phi cầm tẩu thú vui vẻ rong chơi.
Hắn ta hơi hoảng hốt, sau đó lại mỉm cười, Chu cung phụng nói không sai, hiện tại vấn đề quan trọng nhất với mình không phải tìm hiểu bí mật người khác, mà là giải quyết đề kiểm tra của mình, nghĩ như vậy, Chung Quỳ Hi cất bước đi đến chỗ ở của mình.
…
Biển mây.
Biển mây kéo dài không có điểm cuối.
Trước mắt Bùi Lăng biến ảo một trận, đã xuất hiện trong biển mây này.
Hắn ngước mắt nhìn tới, bên dưới vòm trời màu xanh lam, biển mây trắng tinh cuồn cuộn vô tận xếp như núi như biển.
Nơi xa mơ hồ hiện ra một vệt kim quang như nắng gắt, đám mây ở hướng kia cũng nhiễm màu vàng rực rỡ.
Dưới chân trống rỗng cứ như không có cái gì hết, nhưng hắn lại chưa từng hạ xuống, mà vững vàng đạp trên đám mây.