Chương 811: Rời khỏi hoàng triều
Sau khi suy nghĩ một lượt, Bùi Lăng đang muốn lập tức đi ra ngoài nhưng vừa đi đến cạnh cửa đột nhiên nhướn mày, sau đó nhanh chóng trở lại cạnh bàn lấy ra một túi trữ vật trống không, đặt toàn bộ đan dược chữa thương và đan dược giải độc mà mình chưa dùng hết vào trong đó.
Cuối cùng, hắn lại lấy ra năm viên Khước Tử Nghịch Mệnh Đan thượng phẩm, cùng viên Ngộ Tâm Thông Khiếu Đan cực phẩm vừa luyện chế, đều bỏ hết vào trong túi trữ vật.
Bùi Lăng đem đặt túi trữ vật đổ đầy đan dược này ở vị trí bắt mắt nhất trên mặt bàn, sau đó lấy giấy bút ra viết một phong thư: "Thư gửi các hạ, ta đã luyện chế một nhóm đan dược chữa thương, thêm một ít giải độc đan, đều đặt trong túi trữ vật này. Tán tu Vương Cao thân thế quê mùa, hoàng triều là một trong chín tông môn lớn trên thiên hạ, lại lấy lễ để tiếp đón, thật sự khiến ta không dám nhận."
"Lòng dạ và phong thái của hoàng triều khiến ta rất tin phục."
"Nhưng ta là người sơn dã, không quen đi lịch lãm quá lâu."
"Hôm nay trong lòng nhớ nhà, chỉ muốn nhanh chóng trở về."
"Không từ mà biệt, kính xin thứ tội."
"Chuyến đi này có thu hoạch rất dồi dào, đặc biệt dâng tặng một viên Ngộ Tâm Thông Khiếu Đan thành đan, coi như tỏ lòng biết ơn."
Sau khi viết xong, Bùi Lăng lặp đi lặp lại nhìn hai lần, không phát hiện vấn đề gì mới ký hai chữ "Vương Cao" ở cuối giấy viết thư.
Sau khi dùng túi trữ vật chặn lên giấy viết thư, hắn không do dự nữa, nhanh chân đi ra ngoài.
Sau một lát, Bùi Lăng đi trên đường phố.
Hiện tại ảnh hưởng khi cự phách ma đạo đánh vào Lam Kinh thành đã được hóa giải gần hết.
Mặc dù rất nhiều nhà cửa đều có dấu vết tu sửa gần đây, dường như cây cối ven đường cũng được đổi một nhóm mới, nhưng đám người rộn ràng và đám hài đồng đùa giỡn đầu đường cuối ngõ, trên lầu mơ hồ truyền ra tiếng ca hát, vẫn khiến người ta mơ hồ quên đi tình cảnh đáng sợ kia.
Trong tầm mắt là tình cảnh an cư lạc nghiệp.
Bùi Lăng yên lặng đi tới, chẳng mấy chốc đã đi xuyên qua đám người nói to làm ồn ào, đi tới cửa thành.
Khác với quận thành Mi Dương thành vào trước đó, mặc dù trước đó ma đạo đã phá hoại trong đại điển luận đan còn tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, nhưng Lưu Lam hoàng triều là đế đô, Lam Kinh thành không hề có ý đóng thành.
Chỉ là việc kiểm tra ra vào trở nên càng nghiêm khắc hơn.
Cửa thành, binh sĩ mặc áo giáp san sát, đao thương lành lạnh.
Sau lớp khôi giáp, con ngươi như chim ưng đảo qua đảo lại trong đội ngũ ra vào cửa thành.
Vào lúc này, đang có một đội xe cũng muốn ra khỏi thành, mấy tên sĩ tốt cùng nhau tiến lên ra lệnh cưỡng chế chuyển tất cả hàng hóa hòm xiểng xuống để kiểm tra.
Lúc này, thấy Bùi Lăng đến gần, trong đám sĩ tốt lập tức chia ra hai người tiến lên: "Vị đạo hữu này, nếu muốn ra khỏi thành vậy kính xin đưa ra bằng chứng thân phận."
Bùi Lăng lấy ra ngọc bội luyện đan sư ngũ phẩm, đưa tới.
Sĩ tốt thấy thế, vẻ mặt lập tức hơi nghiêm nghị, chẳng mấy chốc bọn họ đã kiểm tra xong ngọc bội, không phát hiện vấn đề nhưng không lập tức cho đi, sau khi suy nghĩ một chút lại nói: "Bây giờ gác cổng nghiêm ngặt, kính xin đan sư luyện một lò đan dược ngay trước mặt mọi người để xác nhận thân phận."
"Bên cạnh có phòng luyện đan."
"Nếu có thiếu vật liệu gì, chúng ta có thể làm chân chạy vặt, vào cửa hàng trong thành để mua sắm."
Bùi Lăng nhìn theo hướng mà hắn ta chỉ, phát hiện một loạt phòng dùng pháp lực dựng lên tạm thời, ngoại trừ phòng luyện đan còn có phòng đúc khí đủ loại.
Rất hiển nhiên, đây là vì đề phòng có người giả mạo thân phận, lừa dối qua ải.
Hắn không chút do dự đi theo sĩ tốt vào phòng luyện đan, luyện chế ra một lò Bồi Nguyên Đan cực phẩm ở trước mặt.
Toàn bộ quá trình luyện đan thành thạo trôi chảy, tay nghệ điêu luyện, sĩ tốt đứng nhìn choáng váng hoa mắt, mãi đến khi hoàn thành luyện đan, vẫn ngơ ngác thật lâu không tỉnh táo lại.
Phải nghe thấy Bùi Lăng hỏi thăm, mới nói theo bản năng: "Làm phiền đại sư, đại sư có thể ra khỏi thành."
Nghe vậy, Bùi Lăng thu hồi lò luyện đan, đang muốn rời đi lại thấy hai tên sĩ tốt này hơi do dự, thử thăm dò hỏi: "Xin hỏi đan sư, có bán lô Bồi Nguyên Đan này không?"
Bùi Lăng khẽ gật đầu, trực tiếp đưa một lò đan dược này cho bọn họ: "Lần trước trong thành xảy ra chuyện, nếu không có hoàng triều che chở, ta đã sớm chết trong tay ma tu, chỉ là Bồi Nguyên Đan, thật sự không tiện thu linh thạch gì."
Sĩ tốt từ chối mấy lần, thấy thái độ của hắn vô cùng kiên quyết mới rất biết ơn nhận lấy, đợi đến lúc muốn hỏi thăm hắn định đi nơi nào, có cần giúp đỡ gì không, đã thấy Bùi Lăng đi xa...
Lam Kinh thành.
Hoàng cung.
Một cánh cửa hông không đáng chú ý mở ra, hai con dị thú lôi kéo một cỗ Tứ Vọng Xa, lộc cộc bước đi.
Chiếc Tứ Vọng Xa này treo rèm đỏ thắm, sơn vàng điểm đỏ, lúc di chuyển thỉnh thoảng còn có ánh sáng phù văn nhàn nhạt chợt lóe lên.
Nhưng đám người đi lại trên đường đều như không thấy nó, chỉ là theo bản năng chủ động né tránh nhường đường, lại không hề nhận ra nó đang tồn tại và đi ngang qua.
Trong xe, toa xe rộng rãi khác hẳn với bên ngoài, cứ như một căn phòng di động.