Chương 814:【 Oán Yểm thần thông】
"【 Trớ Chú 】 , 【 Oán Yểm 】 , 【 Hoặc Hồn 】 ... Vào ngày Trúc Cơ, hệ thống đã chọn 【 Trớ Chú 】 giúp ta."
"Bây giờ ta đang nắm giữ 【 Vĩnh Chú thần thông 】 ."
"Lần Kết Đan này, hệ thống chọn 【 Oán Yểm 】 ."
"【 Oán Yểm thần thông 】 có thể để ta thôn phệ oán giận, hận ý, đố kỵ, ác niệm của sinh linh... Hóa thành lực lượng của bản thân."
"Nếu pháp lực của ta không đủ, hoặc là thân chịu trọng thương, còn có thể khôi phục pháp lực và trị liệu thương thế cho ta."
"Nhưng nơi đây vẫn là cảnh nội hoàng triều, không tiện tìm người kiểm tra..."
Nghĩ đến đây, Bùi Lăng khẽ gật đầu.
Môn thần thông vừa nắm giữ cùng đi ra từ Chú Quỷ đạo cơ với 【 Vĩnh Chú thần thông 】 , hai cái hỗ trợ lẫn nhau dùng 【 Oán Yểm thần thông 】 thôn phệ càng nhiều đủ loại oán giận ghen ghét ác ý, lực lượng nguyền rủa của 【 Vĩnh Chú thần thông 】 càng mạnh!
Ngoại trừ cái đó ra, thu hoạch lớn nhất khi hắn đi vào Kim Đan nhất phẩm là cuối cùng có thể thật sự khống chế "Pháp"!
Hiện tại ngoại trừ 【 Vĩnh Chú thần thông 】 , hắn có thể dung nhập "Pháp" vào bất kỳ một môn thuật pháp, thần thông gì.
Cùng với đó, hiện tại Bùi Lăng sử dụng "Pháp" sẽ không chịu ảnh hưởng tác dụng phụ gì nữa.
"Còn có, lúc độ Kim Đan kiếp, ta đã dốc hết sức chém ra hai đao kia, đây cũng trở thành đao chiêu phổ thông của ta."
"Dù không có hai môn thần thông và lực lượng của 'Pháp', thực lực hiện tại của ta cũng cách biệt một trời với lúc Trúc Cơ đỉnh phong!"
"Hiện tại ta tiện tay chém một đao, đã có thể chém giết bản thân trước khi Kim Đan..."
"Chỉ không biết còn chênh lệch bao nhiêu với loại chân truyền Thánh tông như Chu Diệu Ly?"
"Lúc ta Trúc Cơ đỉnh phong, một chiêu của nàng có thể khống chế ta, hơn nữa còn rất thoải mái... Có lẽ nàng còn mạnh hơn ta."
"Nhưng cụ thể mạnh bao nhiêu, bây giờ lại không dễ phán đoán."
Ngay lúc Bùi Lăng suy nghĩ, một bàn tay nhỏ trắng nõn tinh tế đột nhiên đặt lên vai hắn từ sau lưng, tay áo huyết sắc rủ xuống càng làm nổi bật mười ngón tay thon dài như măng như ngọc.
Sau đó, một cái đầu có ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, tóc dài rối tung như rong biển chui ra từ sau lưng hắn, nhẹ nhàng áp vào hai gò má hắn.
Hàng lông mi của nàng như cánh quạt, môi anh đào như máu, da thịt non mịn như mỡ đông, đôi mắt trong vắt thuần một màu mực, trong quỷ dị lại lộ ra cảm giác vô cùng xinh đẹp.
Sau đó, cái đầu thứ hai, cái đầu thứ ba... Chín cái đầu vẻ mặt không giống nhau nhưng hoàn phì yến sầu mỗi người mỗi vẻ xinh đẹp khuynh thành, theo thứ tự trôi nổi hiện ra, bao bọc vây quanh Bùi Lăng, trong đôi mắt màu mực đầy mê say.
Bùi Lăng nhướn mày, lập tức nói: "Cửu Phách, trở về!"
Cửu Phách đao linh bất đắc dĩ buông tay, quay trở về trong Cửu Phách Đao.
Thấy thế, Bùi Lăng khẽ lắc đầu.
Nơi này là Lưu Lam hoàng triều, địa bàn chính đạo.
Dù Lang Can quận này nổi tiếng tu sĩ thưa thớt nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Tuy Cửu Phách đao linh có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng dù khí tức hay tính tình của nàng, chỉ dựa vào mái tóc dài kết nối tám cái đầu này đã thể hiện rõ thân phận ma đạo!
Nếu trùng hợp bị người ta phát hiện, biết đâu hoàng triều lập tức phái người chạy tới tiến hành trừ ma vệ đạo?
Nghĩ đến đây, hắn truyền âm trấn an Cửu Phách Đao vài câu, hứa hẹn sau khi vào cảnh nội Trọng Minh tông sẽ lập tức thả nàng ra, thấy Cửu Phách Đao nũng nịu đồng ý, lúc này mới tiếp tục suy nghĩ: "Dưới sự tẩy luyện của Thiên kiếp, Cửu Phách Đao cũng tiến lên một bước."
"Hiện tại đao linh đã có thể tự do ra vào thân đao, giống lúc có thể hóa thành 【 Huyết Sát đao phách 】 ."
"Chỉ về phương diện lực lượng, có lẽ nàng còn mạnh hơn ta, hơn nữa mạnh hơn rất nhiều..."
"Chỉ là bản tính khó dời, quá ham mê giết người."
"Cái khác cũng không có gì không tốt."
Bùi Lăng nghĩ vậy, vừa hay Hỏa Diễm Vân Bằng dưới chân xuyên qua một đoàn tầng mây trắng noãn như bông.
Hơi nước dư thừa lướt qua góc áo, lúc tay áo tung bay có thế thấy phía dưới dãy núi liên miên trùng điệp, sông ngòi uốn lượn như đai lưng ngọc quấn quanh, những cánh rừng xanh tươi, âm u chứa đựng những áng mây, chợt thấy gió lạnh nổi lên, ánh bình minh mờ nhạt, nhật nguyệt luân phiên; rừng cây san sát âm u tranh giành ánh hoàng hôn.
Trên vòm trời, thỉnh thoảng nghe vượn gầm hạc kêu, tiếng chim rả rích, âm điệu tự nhiên.
Trong chốc lát, tâm thần thanh thản, vô cùng thoải mái.
Đây là phong cảnh chỉ Kết Đan kỳ mới có thể nhìn thấy.
Chín tông môn lớn đều có địa vực rộng rãi, đất đai hoàng triều lại là số một trong chín tông môn lớn.
Bùi Lăng vừa khống chế Vân Bằng nhanh chóng lướt qua non sông như vẽ, vừa yên lặng tính toán trong lòng.
Không đi Truyền Tống Trận, dựa theo tốc độ bay hiện tại hắn còn phải tốn hơn mấy tháng, mới có thể rời khỏi lãnh địa hoàng triều.
Sau đó thông qua Vạn Hủy hải mượn đường, có lẽ dù cả quãng đường thuận lợi, ít nhất cũng phải tốn hơn nửa năm mới có thể trở về Trọng Minh tông.
Ngay lúc đang suy nghĩ, trong lòng Bùi Lăng đột nhiên hơi dao động, lập tức lấy ra Truyền m Phù từ trong tay túi trữ vật.Chương 815: Lệ thị đến tìm
Đây là Truyền m Phù mà Cửu A Lệ thị chuyên dùng để liên lạc với hắn, lúc này trên phù lục đang phát ra ánh sáng dìu dịu, hiển nhiên có người đang muốn liên lạc với hắn.
Sắc mặt Bùi Lăng vui mừng nhưng không lập tức thôi động phù lục, mà thao túng Hỏa Diễm Vân Bằng nhanh chóng hạ xuống giữa núi rừng.
Ngay sau đó, lại lấy thần niệm bắt đầu dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Thần niệm tức là ý niệm của tu sĩ.
Nhưng trước khi Kết Đan, ý niệm của tu sĩ cực kì yếu kém, dù so với người thường cũng không mạnh hơn quá nhiều, dưới tình huống bình thường chỉ có thể dùng để nội thị, không thể thả ra dò xét.
Chỉ có sau khi Kết Đan, trong nội đan uẩn xuất thần hồn, lúc này ý niệm tu sĩ mới như cây có rễ, nước có nguồn, sinh ra sự lột xác trên căn bản, mặc dù vẫn vô hình vô chất, lại có thể nhìn trộm thiên địa vạn vật.
Chỉ là, tu sĩ vừa vào Kết Đan kỳ, dựa theo phẩm chất thành đan khác biệt, phạm vi thần niệm cũng một trời một vực.
Tu sĩ Tạp Đan, phạm vi thần niệm bao trùm không hơn trăm bước.
Thậm chí nếu là loại tu sĩ miễn cưỡng thành đan, còn chưa chắc đã đạt đến trăm bước.
Nếu là Chân Đan lục phẩm đến tứ phẩm, phạm vi thần niệm có thể mở rộng đến giữa trăm bước và hai trăm bước, dưới tình huống bình thường không thể vượt qua hai trăm bước.
Về phần Kim Đan...
Mỗi khi Kim Đan tăng lên một phẩm, đều là một tầng thứ hoàn toàn mới!
Hiện tại Bùi Lăng toàn lực thả ra thần niệm, lấy hắn làm trung tâm, hắn có thể nhìn rõ ràng tất cả gió thổi cỏ lay trong vòng ba ngàn bước.
Vào lúc này, hắn tập trung kiểm tra, trong nháy mắt toàn bộ sâu bọ chim thú, cây cỏ lớn lên, dòng nước màu xanh, cát đá khoáng mạch trong núi rừng... Tất cả cảnh tượng động tĩnh đều được chiếu rọi rõ ràng toàn bộ trong thần niệm của hắn, không chỗ che thân!
Cẩn thận cảm ứng một lát, không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào, gần đây cũng không có sự tồn tại của bất kỳ sinh linh khai trí nào, Bùi Lăng lại nhanh chóng lấy ra một cái trận bàn, sau khi kích phát lập tức hình thành một trận pháp cách âm lấy hắn làm trung tâm.
Lúc xác định không có vấn đề, hắn mới thôi động Truyền m Phù trong tay.
Ngay sau đó, giọng Lệ Vô Mị vang lên từ bên trong Truyền m Phù: "Bùi Lăng, bây giờ ngươi đang ở đâu?"
"Lệ tiền bối, ta đang ở Lưu Lam hoàng triều..." Bùi Lăng lập tức trả lời, đang muốn giải thích lại bị đối phương trực tiếp cắt ngang.
Lệ Vô Mị trầm giọng nói: "Ta biết! Bây giờ ta cũng ở Lưu Lam hoàng triều, nhưng ta tìm trong Cừ thành mấy lần cũng không phát hiện tung tích của ngươi."
Cừ thành?
Bùi Lăng lập tức khẽ giật mình, Lệ Vô Mị tìm hắn lại tìm tới tận Cừ thành?
Thế nhưng hắn nhanh chóng kịp phản ứng.
Hệ thống thiểu năng thao túng hắn, suýt nữa nấu thành chủ phu nhân ở trước mặt mọi người trong Cừ thành.
Sau đó Cừ thành bắt đầu phát lệnh truy nã hắn toàn thành.
Ngay sau đó, lệnh truy nã này còn truyền đến quận thành...
Chắc chắn Lệ Vô Mị đã bị việc truy nã hấp dẫn tới.
Nghĩ đến đây, Bùi Lăng lập tức nói: "Hiện tại ta không còn ở Cừ thành, ta đang ở trong một dãy núi cách Ích An thành Lang Can quận khoảng ba trăm dặm về phía tây nam."
"Nơi đây có rất nhiều dãy núi, ta không rõ ngọn núi này tên là gì, phía trước có một thác nước cao trăm thước, tùng mọc khắp nơi."
Nghe vậy, giọng nói trong Truyền m Phù nhanh chóng trả lời: "Rất tốt! Bây giờ ngươi cứ chờ ở chỗ đó, ta lập tức tới tìm ngươi, đúng rồi..."
Nói đến đây, giọng nói Lệ Vô Mị hơi dừng lại, tiếp theo đột nhiên hỏi, "Lần trước ngươi gặp được thiên kiêu tộc ta ở Bồng Doanh quan, người đó là ai?"
Bùi Lăng ngẩn ngơ, lập tức nghĩ đến Lệ Yến Lăng!
Thế nhưng, ngày đó rời khỏi Bồng Doanh quan, lúc hắn hỏi Lệ Vô Mị và Lệ Hàn Ca về Lệ Yến Lăng, hai nhân vật quan trọng của Cửu A Lệ thị đều vô cùng chắc chắn nói cho hắn biết, Lệ thị căn bản không có đệ tử nào tên là Lệ Yến Lăng!
Nhưng sao lúc này Lệ Vô Mị lại nhắc đến cái tên này?
Hắn đột nhiên hiểu ra!
Không, đôi bên đã sắp gặp mặt rồi, nếu Lệ Vô Mị muốn biết việc của Lệ Yến Lăng, vì sao không đợi gặp mặt lại nói, cần gì vội vã nhắc đến trong Truyền m Phù?
Hiện tại Lệ Vô Mị hỏi vấn đề này, là đang thử thăm dò tình huống bên hắn!
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lưu Lam hoàng triều, nếu Bùi Lăng đã rơi vào trong tay hoàng triều, Lệ Vô Mị có thực lực mạnh hơn, đơn thương độc mã đến tìm hắn, chắc chắn cũng chắp cánh khó thoát!
Đương nhiên, lấy thân phận của Lệ Vô Mị, đã ngàn dặm xa xôi lẻn vào Lưu Lam hoàng triều tìm Bùi Lăng, hiển nhiên rất coi trọng hắn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, dù Bùi Lăng thật sự rơi vào trong tay hoàng triều, chắc Lệ Vô Mị cũng không dễ dàng từ bỏ hắn.
Nhưng đối phương là tộc lão của Cửu A Lệ thị, bản thân lại không thể rơi vào trong tay kẻ địch.
Nghĩ vậy, Bùi Lăng lập tức nói: "Là Lệ Yến Lăng sư huynh."
"Ha ha ha... Không sai, đúng là đứa bé Yến Lăng kia." Ngay lúc suy nghĩ của Bùi Lăng thay đổi thật nhanh, trong Truyền m Phù truyền ra tiếng cười thoải mái của Lệ Vô Mị, "Xem ra bên ngươi thật sự không có việc gì."
"Tốt, chờ ta, ta đến ngay!"